Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn
___________
Lam U Niệm vừa chuẩn bị ngủ thì phát hiện có người tiến vào U Niệm các, hơn nữa lần này nàng còn biết chắc người đến là ai, ngoại trừ Phong Dực Hiên không ai dám trực tiếp xông vào phòng nàng.
"Niệm Niệm..." Phong Dực Hiên bước vào phòng liền thấy người mình yêu mến mặc y phục trắng đứng ở đó nhìn mình, hàng mi dài khẽ run run, loại rung động như cánh bướm bay lượn khiến người ta không đành lòng quấy nhiễu, đôi mắt trong veo sáng rực như ánh sao rơi vào mặt hồ yên tĩnh, mũi ngọc khéo léo cao ngất, phấn môi ướt át ngọt ngào mê người như thạch hoa quả.
Lam U Niệm nhạy cảm phát hiện tâm tình của hắn không tốt, vốn còn muốn nói hắn mấy câu đại loại như không thể tùy tiện xông vào phòng nữ tử, nhưng khi thấy dáng vẻ cáu kỉnh trong mắt hắn lòng nàng lại có chút đau đau, từ lúc quen biết tới nay nam nhân này vẫn luôn bảo vệ nàng, còn chưa từng thấy qua bộ dạng này của hắn.
"Có chuyện gì không?" Lam U Niệm rót cho hắn chén trà, quan tâm hỏi.
"Không có, chỉ muốn ghé thăm nàng một lát!” Hắn thâm tình nhìn nàng, dịu dàng nói, bộ dạng kia lưu luyến thanh nhã, cực kỳ tuấn lãng.
Đột nhiên nàng không biết nên nói gì, kỳ thực trong khoảnh khắc Phong Dực Hiên nhảy xuống sườn dốc ôm lấy mình nàng đã rất cảm động, tựa như giữa thiên địa rộng lớn tịch mịch đột ngột có một người phấn đấu quên mình vì ngươi, cảm giác được người ta quý trọng thực tốt, thậm chí nàng còn có chút tham luyến. Lúc tựa vào ngực hắn, nàng có thể cảm nhận rõ trái tim khô héo của mình sẽ vì nam nhân này mà đập. Mỗi lần nam nhân này nhìn nàng trong mắt hắn chỉ có nàng, tràn ngập sủng ái, thậm chí nàng còn bắt đầu có ý nghĩ, không biết có phải Phong Dực Hiên…
Nhưng mà Lam U Niệm vừa nghĩ vậy đã tự cắt đứt nó, hắn tốt với nàng là thật, nhưng tuổi tác của nàng bây giờ vẫn rất nhỏ, hơn nữa hắn là người thập phần lạnh lùng người thường căn bản không thể tiến vào lòng hắn, cho nên có thể là nàng đã nghĩ nhiều.
"Nếu đã gặp được, cũng nên về thôi!” Trong lòng nàng có chút loạn, nên muốn cách hắn xa một chút, vậy thì trái tim nàng mới có thể bình tĩnh hơn, nàng không cho phép mình rơi vào chuyện tình cảm, cái giá cao như vậy nàng không trả nổi.
"Không đi!" Vừa dứt lời hắn đã nằm thẳng tắp trên giường, rõ ràng chiếc giường này nàng nằm rất rộng nhưng khi bị hắn nằm lại không vừa, bất quá Phong Dực Hiên không mấy để ý mà còn hết sức cao hứng, hắn có thể ngửi được hương vị chỉ thuộc về nàng, chiếc giường này cũng vậy, đây là chiếc giường Niệm Niệm vẫn hay nằm, hắn thấy có chút ghen tị nó.
"Minh Vương, ngươi làm vậy thực sự tốt sao? Ta là nữ tử chưa gả." Lam U Niệm khống chế tâm tình cố gắng câu thông cùng vị đại gia này.
"Hiên!" Phong Dực Hiên ngồi dậy nhẹ nhàng điểm lên ấn đường của nàng, giọng nói vô cùng ủy khuất.
"Được, Hiên, ngươi giải thích rõ ràng xem?" Lam U Niệm cũng không già mồm, dù sao chỉ là tên gọi mà thôi, hắn không thèm để ý nàng sợ cái gì, gọi thì gọi buồn nôn chết hắn.
"Ta sẽ cưới nàng." Phong Dực Hiên đứng dậy, đặt hai tay lên bờ vai gầy yếu của nàng muốn nàng nhìn mình, không đợi nàng lên tiếng phản bác, Phong Dực Hiên nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của nàng nói tiếp: “Không phải bởi vì ân cứu mạng, cũng không phải vì chuyện khác, chỉ vì ta thích nàng, không phải, còn lợi hại hơn cả thích, ta yêu nàng, Niệm Niệm lời ta nói đều là thật.”
Bên tai nàng vang vọng giọng nói trầm thấp của hắn, câu “Ta yêu nàng” vẫn luôn vọng bên tai, trái tim đột nhiên nhảy lên lợi hại, Lam U Niệm ngước mắt lên nhìn gương mặt tuấn lãng như thiên nhân đó, miệng muốn nói lại không thể nói ra lời.
"Ta biết có lẽ nàng còn nhỏ không hiểu, nhưng mà ta sẽ chờ, chờ đến ngày nàng hiểu!” Hắn ôm lấy nàng, cũng như lần trước hắn đặt nàng lên giường, đắp kín mền, chẳng qua là hôm nay hắn không đứng nữa, mà nằm lên giường mặt đối mặt với nàng, cứ như vậy sững sờ nhìn nàng.
Lam U Niệm bị đắp kín mền sau đó mới phục hồi tinh thần, khi nghiên người nàng phát hiện Phong Dực Hiên cũng nằm trên giường thâm tình nhìn mình, cho dù ở trong đêm cũng không che giấu nổi ánh mắt nóng bỏng kia.
"Lần trước ta cũng đã nói, ta không muốn gả cho ngươi!" Lam U Niệm nghiêm túc nhìn Phong Dực Hiên, không thể phủ nhận vừa rồi trong nháy mắt chính mình thật sự có cảm giác, thậm chí thiếu chút nữa đã trầm luân trong đôi mắt kia mà đồng ý với hắn, nhưng cuối cùng vẫn còn lý trí, hoặc là nói khiếp đảm trong lòng đốc thúc lấy mình.
Phong Dực Hiên cau mày tựa hồ có chút buồn rầu, bất quá chỉ mấy hơi thở mắt hắn lại sáng lên: "Vậy ta ở rể Lam phủ có được không?" Hắn chỉ muốn ở một chỗ cùng Niệm Niệm, cả đời, kiếp sau đời đời kiếp kiếp cũng có thể ở cùng nhau, nếu Niệm Niệm không muốn gả vậy hắn gả tới đây là được.
"Ngươi? Ngươi là vương gia một nước, ngươi cảm thấy có thể sao?" Lam U Niệm cười nhạo, nhưng quả thật nàng không nghĩ tới hắn lại có thể nói như vậy, dù sao ở cổ đại phần lớn nam nhân đều theo chủ nghĩa đại nam tử, ai không tam thê tứ thiếp, nhưng nam nhân này quả thật không giống người thường thế nhưng có thể nói ra lời như vậy.
"Có thể, dù là kẻ nào cũng không thể ngăn cản ta và nàng ở chung một chỗ!" Trong giọng nói của hắn mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ, lạnh lùng tôn quý, ngạo khí ngông cuồng tự đại.
Lam U Niệm đột nhiên không biết nên phản bác thế nào, nam nhân này một khi nghĩ tới làm cái gì chỉ sợ không ai có thể ngăn cản hắn, bất quá nàng có thể nói lạc đề ư, hắn đối với nàng quả thật vẫn có chút ảnh hưởng.
Vì muốn chuyển hướng đề tài lúng túng ái muội này, Lam U Niệm hỏi: "Đêm nay tâm tình ngươi không tốt?"
Trong bóng đêm mắt Phong Dực Hiên sáng rực lên, khiến cho mắt nàng cũng sáng theo, nàng nghĩ nếu như Phong Dực Hiên khôi phục màu mắt tím vốn có sẽ đẹp biết bao.
"Niệm Niệm đang lo lắng cho ta à?" Phong Dực Hiên mừng rỡ, ừm, Niệm Niệm đã bắt đầu biết lo lắng cho mình, đây là hiện tượng tốt, vậy mình vẫn phải cố gắng hơn mới được.
Lam U Niệm không đáp lời, nhìn hắn hưng phấn vui vẻ như vậy, nàng xoay người đưa lưng về phía hắn, nàng cảm thấy mình không thể câu thông với hắn về vấn đề này, tư duy của nam nhân này đôi khi hết sức nhanh nhẹn, có đôi khi lại ngây thơ ghê gớm, chỉ khi đối mặt với nàng hắn mới trở nên như thế.
Thấy nàng quay lưng đi chỉ có thể nhìn thấy ót, hắn vẫn không thu hồi ánh mắt, âm thanh trầm thấp dễ nghe lại vang lên trong căn phòng yên tĩnh: “Hôm nay vào cung gặp phụ hoàng, nam nhân kia hại chết mẫu hậu!”
Lời này cũng gián tiếp giải thích vấn đề của Lam U Niệm, Phong Dực Hiên cảm thấy không có gì là không thể nói với nàng, hắn vĩnh viễn sẽ không quên sự bi phẫn khi thấy mẫu thân chết trước mặt mình, dù đã qua thật lâu nhưng lòng vẫn rất không thoải mái.
"Ngủ đi!" Lam U Niệm rất muốn an ủi nhưng không biết nên nói sao, nàng có thể cảm nhận được đau thương trong giọng nói của hắn, nàng đột nhiên nhớ tới đồn đãi trong kinh thành, khi đó hắn nhỏ như vậy lại phải đối mặt với ánh mắt ma quỷ của người vây xem lúc đó có phải hắn rất sợ hãi, bởi vì màu mắt hắn khác với người khác có phải lúc đó hắn khổ sở lắm không?
Có lẽ nàng vẫn không biết, nàng đã bắt đầu lo lắng và đau lòng vì hắn, có lẽ trong lòng nàng cũng có nam nhân này, chỉ là nàng còn chưa biết mà thôi.
Tiếng nàng truyền đến khiến cho Phong Dực Hiên đang sa vào trong hồi ức tỉnh lại, hắn vô cùng vui vẻ, phẫn nộ đó bay sạch, hơn nữa nghe lời nàng ý là đêm nay hắn có thể ngủ ở chỗ này, đường đường là Minh Vương điện hạ cũng bởi vì có thể ngủ trên giường nàng mà vui vẻ muốn nhảy dựng lên hô thật to, bất quá hắn không dám vẫn nên để Niệm Niệm nghỉ ngơi.
"Ừ!" Phong Dực Hiên đáp ứng, sau đó nhìn nàng tiến vào giấc ngủ.
Nửa đêm, tựa hồ chỉ có khi Niệm Niệm ở bên cạnh hắn mới thật sự ngủ yên, nhưng việc này không hề ảnh hưởng đến tính cảnh giác của hắn. Phong Dực Hiên mở ra đôi mắt hung ác như sói, cẩn thận nghe có người tiến vào sân U Niệm các.
Phong Dực Hiên chuẩn bị lặng lẽ đứng dậy không kinh động nàng đang ngủ say, sau đó đứng ở ngoài phòng nàng chờ người đến, hắn không nghĩ tới lại có người to gan dám tiến vào nơi này, xem ra sau này phải nghĩ biện pháp đưa thị vệ đến đây, nếu không sẽ quấy rầy đến việc nàng nghỉ ngơi.
Người đến từ từ lên lầu, có thể đoán người đến cũng là nam tử, vừa nghĩ vậy trong lòng lại khó chịu, thế nhưng có nam tử muốn vào khuê phòng của nàng, thật không thể chấp nhận, xem hắn là người chết sao? Lúc này Phong Dực Hiên không chịu nghĩ, chẳng phải hắn cũng là nam tử sao, không phải cũng tự tiện xông vào khuê các, hơn nữa hắn còn ngủ cạnh khuê nữ nhà người ta đấy.
Thân ảnh màu đen của hắn xẹt qua, giơ tay chém xuống, lãnh khốc như vậy, tàn nhẫn khát máu, sát khí mãnh liệt tràn ngập căn phòng, đây mới chân chính là Minh Vương.
Tựa hồ người đến cũng sợ hết hồn không nghĩ tới sẽ có người công kích mình, người đến có chút công phu phản ứng cũng không tệ, cho nên tập tức né tránh, hơn nữa còn mặt đối mặt với Phong Dực Hiên.
Lúc Phong Dực Hiên vừa phóng thích sát khí Lam U Niệm liền bị đánh thức, bình thường nếu như có người tiền vào phản kích nàng đã sớm tỉnh lại, có thể bởi vì có Phong Dực Hiên ở đây nên lần nào nàng cũng có thể an tâm ngủ say.
Khi thấy bàn tay Phong Dực Hiên sắp đánh lên người người đến, hơn nữa người đó căn bản không phải đối thủ của hắn, Lam U Niệm lo lắng lên tiếng: "Hiên, dừng tay!"
Phong Dực Hiên mặc dù rất tức giận việc có người nhân cơ hội xông vào phòng nàng, nhưng khi nghe thấy giọng nàng vẫn kịp thu tay, nghe đến giọng nói lo lắng của nàng, tâm tình biến hóa gay go cả đêm của hắn phủi sạch.
"Tiểu..." Người đến đang chuẩn bị la lên, nhưng nhìn thấy Phong Dực Hiên lập tức sửa miệng: "Niệm Nhi muội muội, rốt cuộc ta đã tìm được muội rồi!"