Trùng Sinh Chủ Tịch Phu Nhân Là Vương Gia

Chương 81: Bổn Vương thật đói bụng.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ ngày Tiêu Vĩnh Thụy được phong Quân, trong triều đình phản đối gay gắt. Nói là đang trong tình hình chiến sự căng thẳng, Hoàng thượng lại chìm đắm trong sắc dục, nuôi nam sủng không danh không phận thì cũng được đi, nhưng giờ lại phong cho một nam sủng không biết từ đâu tới thành Quân, còn lấy giống tên của Nhàn Vương quá cố!


Hậu cung trong vòng một năm sau khi Nhàn Vương qua đời thì đột ngột thu nạp người mới, không chỉ nữ nhân, mà cả nam nhân cũng được vào. Hậu cung lúc đầu chỉ có mỗi Hoàng hậu, Hoàng quý phi và Ngọc phi giờ đảo mắt đâu đâu cũng là người. Và điều quan trọng chính là những người mới này, đều có nét tương đồng với Nhàn Vương.


Cũng trong vòng một năm đó, Hoàng hậu trả lại Phượng ấn, yên tĩnh sống ở Phượng Nghi cung. Nhà ngoại của Hoàng hậu cũng không có động tĩnh gì khi nghe tin nàng trao trả Phượng ấn. Hoàng quý phi tiếp nhận công việc của Hoàng hậu, cai quản Hậu cung.


Dù biết Hoàng thượng nổi lên hứng thú với nam sắc, mà các đại thần đều nghĩ chỉ là chơi đùa. Ai ngờ chơi nhiều đến nỗi phong Quân vị cho một nam sủng bí ẩn mới vào cung. Không chỉ thế, còn đặc cách cho hắn không cần đi thỉnh an, cũng không cho ai đến gần nơi vị nam sủng đó ở, không những thế, đêm nào Hoàng thượng cũng ngủ tại đó. Có thể nói là ân sủng tận trời!


Nhưng những chuyện này Tiêu Vĩnh Thụy không hề hay biết, vì bị bệnh, cậu ngay cả cổng cung cũng không bước ra.


Tiêu Vĩnh Thụy mà biết mấy chuyện loạn thất bát tao này chắc chắn bị kinh hách sau đó nhanh chóng cuốn gói chuồn lẹ. Tiêu Vĩnh Ngôn cũng biết tính tình đệ đệ nên giấu kín như bưng. Ai cũng có thể biết chỉ trừ Tiêu Vĩnh Thụy. Anh đã dùng cấm thuật nhiếp hồn để đưa linh hồn của cậu về, chắc chắn không thể để cậu bước ra khỏi Hoàng cung nửa bước.


Cùng lúc đó, ở Đông Cung của Bắc Châu...


"Cái gì?" Hàn Trạch tức giận nói, "Ngươi nói Thụy Thụy làm nam sủng, giờ còn được phong Quân?"


Mật thám cẩn thận nói, "Thông tin này không thể sai, thưa điện hạ."


Hàn Trạch cảm giác tim mình sắp nứt ra, bảo bối nhà hắn, sao lại lưu lạc đến nông nỗi này cơ chứ. Hắn nhất định phải cứu cậu ra khỏi cái hoàng cung đó!


"Còn gì nữa báo cáo luôn đi." Hàn Trạch trầm giọng nói.


"Thưa điện hạ" Mật thám ngập ngừng, Thái tử bảo cậu ta phải thăm dò nhất cử nhất động của Tiêu Vĩnh Thụy, kể cả việc ăn uống ngủ nghỉ, "Tiêu đại nhân theo thần quan sát thì cậu ấy bị bệnh, bệnh có vẻ rất nặng. Cậu ấy gầy hẳn đi, mắt thường có thể trông thấy, ngày ngày chỉ ru rú trong cung chơi với một con mèo hoang."


Tim Hàn Trạch đau nhói, xót xa cho bảo bối của hắn. Khi ở cùng hắn, hắn nuôi cho mập lên một chút, giờ ở xa nhau lại gầy hẳn đi. Hàn Trạch nhíu mày nói, "Tiếp tục theo dõi, đến cả từng bữa cơm giấc ngủ ta cũng muốn biết chi tiết."


"Tuân lệnh."


--------


Tiêu Vĩnh Thụy từ khi biết trong thức ăn có độc thì không dám ăn. Cậu muốn nói chuyện này cho hoàng huynh nhưng lời đến miệng thì bỗng nhiên dừng lại. Cậu không biết tại sao, nhưng trực giác mách bảo cậu không nên nói cho hoàng huynh biết. Mấy ngày nay, đồ ăn đưa đến Tiêu Vĩnh Thụy không dám chạm vào, mèo con ở chung với cậu đói quá cũng phải đi ra ngoài kiếm ăn, bỏ Tiêu Vĩnh Thụy lại một mình.


Nhưng từ khi không ăn nữa, chỉ uống nước cho bớt đói thì Tiêu Vĩnh Thụy nhận thấy tay chân có thêm chút sức lực, mặc dù vẫn yếu ớt, lúc nào cũng phải nhẹ nhàng xoa bóp.


Tối nay, sau khi Tiêu Vĩnh Ngôn đến xong lại đi, chờ cho cung nhân đi hết, Tiêu Vĩnh Thụy hiếm khi không đau đầu, vùng dậy đi ra ngoài kiếm đồ ăn. Không ăn là cậu sẽ chết đấy, không chết vì bệnh cũng chết vì đói. Cậu lôi mèo con dậy, nó đang ngủ bị chọc, tàn nhẫn cào cho mấy phát ở cánh tay, meo meo lên án.


Tiêu Vĩnh Thụy cười nói, "Trạch Trạch đói chưa, chúng ta đi kiếm đồ ăn."


Cậu thay một bộ y phục đơn giản, ôm mèo chuồn đi cửa sau của Bảo Linh cung. Cánh cửa này cũ kỹ, đóng lại lâu ngày, cỏ cây rậm rạp che chắn nên mở có chút khó khăn. Lúc Tiêu Vĩnh Ngôn sai thị vệ trông chừng ngoài cổng, lơ đãng không để ý còn một cánh cổng đằng sau cho nên mới cho Tiêu Vĩnh Thụy một cơ hội chuồn ra.


Tiêu Vĩnh Thụy đi được một đoạn thì không đi nổi nữa, chân cậu đã mỏi nhừ, chỉ đành ngồi xuống nghỉ một chút. Thấy chân có chút sức, Tiêu Vĩnh Thụy đứng dậy đi tiếp, vì trời tối, cậu chỉ còn cách đi lung tung, cố gắng tìm lại ký ức con đường đến Ngự Thiện phòng.


Vừa đi vừa nghỉ một hồi, mèo con trong lòng cậu đã ngủ mất. Cuối cùng cậu cũng đến được Ngự Thiện phòng, Tiêu Vĩnh Thụy đi vào, tìm được chút đồ ăn ăn đỡ. Mèo nhỏ ngửi mùi đồ ăn, lập tức tỉnh dậy, ngọ nguậy đuôi đòi ăn. Một chút đồ ăn thừa mèo và chủ đều không đủ ăn. Tiêu Vĩnh Thụy nhìn xung quanh, thấy nguyên liệu đều đầy đủ liền cầm lấy tự nấu. Lâu rồi Tiêu Vĩnh Thụy không vào bếp, nhớ lại khi cậu và Hàn Trạch ở chung, cả hai đều thay phiên nhau nấu, dù kỹ thuật có tệ đến đâu thì làm hoài cũng thành ngon.


Cậu làm một nồi mì nước, thơm phưng phức, xong lại nghiền bột làm bánh vụn cho mèo nhỏ ăn. Cả hai đang ăn ngon lành thì giọng nói lanh lảnh của cung nữ nào đó từ xa vang lên. Nàng nghêu ngao hát, nhưng giọng bị lạc tông làm cho cậu tưởng thành gào.


Cung nữ một phát đá bay cánh cửa Ngự Thiện phòng. Bốn con mắt trong phòng nhìn ra, cung nữ trợn tròn mắt, la lên.


"Ngươi... ngươi là ai?"


Tiêu Vĩnh Thụy nuốt hết ngụm mì đang ăn, ấp úng nói, "Ta... ta là thị vệ mới vào cung."


"Thị vệ? Ngươi đến đây làm gì, ăn vụng phải không?"


Tiêu Vĩnh Thụy lắc đầu, xong lại chột dạ mà gật đầu.


"Ta méc..." Cung nữ đó chưa kịp nói hết thì Tiêu Vĩnh Thụy đã nhào đến, "Đừng, đừng mà. Ta đói quá nên, nên.... nhịn không được đi ăn một chút."


Nàng hít hít vào cái, "Cái gì thơm thế?"


"Mì, ta tự nấu." Tiêu Vĩnh Thụy nói, "Ngươi ăn không?"


"Lấy cho bản cô nương một tô, ta tha cho ngươi." Nàng ta ra lệnh.


"Được được." Tiêu Vĩnh Thụy múc mì ra tô, bưng lên cho nàng ta ăn. Nàng hì hục ăn được nửa tô, ngẩng đầu lên hỏi.


"Ngươi, thị vệ từ cung nào?"


Tiêu Vĩnh Thụy nói, "Ta mới đến, vẫn chưa được phân. Còn ngươi?"


"Ta là cung nữ của Phượng Nghi cung, Hoàng hậu muốn ăn khuya nên sai ta đi làm. Mà ta có biết nấu đâu, may có ngươi haha." Cung nữ cười đến híp cả mắt, "Ngươi, làm một món gì đó đem lên đây."


Hoàng tẩu muốn ăn? Tiêu Vĩnh Thụy chớp mắt, nói "Được, ngươi chờ tí."


Cậu đi xung quanh tìm nguyên liệu, may mắn đều đủ hết. Cậu lấy bột làm bánh, tạo hình bông hoa mai, tuy hơi méo mó một chút. Hì hục làm một lúc cuối cùng bánh cũng ra lò, Tiêu Vĩnh Thụy xếp bánh vào trong đĩa, nhờ cung nữ đó bê đi. Trước khi đi, cô không quên nói lời cảm ơn. Tiêu Vĩnh Thụy cười nhẹ, từ nãy đến giờ cậu tay cậu hoạt động nhiều, giờ đã mỏi không nhấc lên nổi. Cậu nhìn cung nữ đó, hỏi.


" Ta... ta có thể gặp mặt Hoàng hậu được không?"


"Ngươi muốn gặp Hoàng hậu?" Cung nữ nhíu mày. Tiêu Vĩnh Thụy ấp úng gãi đầu nói, "Nếu Hoàng hậu bệnh nặng không muốn gặp người thì ta cũng không làm phiền nàng."


"Bệnh nặng?" Cung nữ cao giọng nói, sau đó phì cười, "Bệnh gì mà bệnh, toàn là lừa đảo. Thấy ngươi thật thà, bản cô nương dẫn ngươi đi gặp Hoàng hậu."


Tiêu Vĩnh Thụy vội vàng ôm mèo đi theo.


Phượng Nghi cung lác đác vài người, trông vô cùng hiu quạnh. Tiêu Vĩnh Thụy đi sau lưng cung nữ biểu cảm rất kinh ngạc. Cậu nhớ Phượng Nghi cung là nơi lộng lẫy nhất Hoàng cung, sao giờ lại cô quạnh như thế.


Nàng ta đi đến trước cửa Phượng Nghi cung, nói "Nương nương, nô tỳ đã mang đồ ăn đến rồi ạ."


"Vào đi." Hoàng hậu ở bên trong nói vọng ra.


Cung nữ tay cầm đĩa bánh tiến vào, Tiêu Vĩnh Thụy cũng lật đật chạy vào theo. Nàng để đĩa bánh bên cạnh Hoàng hậu, cúi đầu nói, "Không giấu gì nương nương, bánh này là do tên thị vệ mới vào cung làm, rất ngon đấy ạ."


Nàng mải nói cũng không để ý đến biểu tình của Hoàng hậu thất thố trợn tròn mắt kinh ngạc, thốt lên "Vương gia...."


Nàng nhìn cung nữ bên cạnh, "Linh Nhi, ngươi ra ngoài trước đi. Bổn cung có việc muốn bàn với người này."


Cung nữ Linh Nhi nghe lời lui ra. Chờ bóng nàng khuất sau cánh cửa, Hoàng hậu từ nhuyễn tháp đứng dậy, đi đến gần Tiêu Vĩnh Thụy, ngỡ ngàng một hồi lâu mới nói, "Đệ phu, ngươi... ngươi vẫn còn sống ư?"


Tiêu Vĩnh Thụy nghẹn ngào nhìn Hoàng hậu, "Hoàng tẩu.... đã lâu không gặp."


Nàng đánh vào vai của Tiêu Vĩnh Thụy, "Đứa ngốc này, tại sao còn sống mà giờ mới ló mặt ra cơ chứ? Ngươi biết ta nghe tin ngươi gặp nạn ta lo lắng lắm không."


"Đệ...đệ sai rồi." Cậu thấy Hoàng hậu ôm miệng khóc, vội vàng an ủi.


Hoàng hậu lau nước mắt đi, vui vẻ nói, "Ngươi không có chuyện gì thì tốt quá rồi." Nàng dẫn Tiêu Vĩnh Thụy ngồi xuống nhuyễn tháp cạnh nàng, nắm lấy tay cậu, dò hỏi, "Ngươi làm sao lại sống lại? Ta rõ ràng nghe tin ngươi bất hạnh chết trên chiến trường rồi."


Tiêu Vĩnh Thụy xua tay, "Không phải, đệ cũng nghĩ là đệ chết thật rồi. Ai dè vẫn tỉnh lại được." Hoàng hậu nghe vậy mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nói "Không sao thì tốt quá, nhưng nếu được lựa chọn, thì ta mong ngươi không nên xuất hiện ở đây. Nơi này.... rất nguy hiểm."


Tiêu Vĩnh Thụy nhíu mày khó hiểu, "Hoàng tẩu, ngươi nói vậy là có ý gì?"


Hoàng hậu im lặng nhìn cậu, sau đó cúi người xuống tránh né ánh mắt của cậu, hỏi "Ngươi.... đã gặp qua Thái Hậu chưa?"


"Chưa." Tiêu Vĩnh Thụy lắc đầu, "Hoàng huynh bảo rằng mẫu hậu đã đi ngao du sơn thủy rồi, mỗi tháng đều viết thư báo bình an gửi về cung."


Hoàng hậu nghe vậy liền cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn xa xăm, nàng hừ một tiếng, khinh thường nói "Hay, quả thật là một cái cớ rất hay! Cái cớ này cũng chỉ lừa được người đơn thuần như đệ mà thôi." Nói xong, nàng thở dài.


"Hoàng tẩu, ý ngươi là sao?"


"Ta nói ra cũng bớt thương tâm, thật ra...." Hoàng hậu xót xa nhìn cậu, như là lấy hết dũng khí, nàng vạch trần, "Thái Hậu đã cưỡi hạc về trời rồi."


Cung điện bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường, ngay cả tiếng kim châm rơi xuống tưởng chừng cũng có thể nghe thấy. Tiêu Vĩnh Thụy sắc mặt trắng bệch, một hồi sau cậu mới tìm lại tiếng nói.


"Ngươi nói cái gì!? Hoàng tẩu, ngươi đừng lừa ta... Ta sợ lắm." Tiêu Vĩnh Thụy lạc giọng nói. Trong đầu cậu dường như có thứ gì đó đang muốn nổ tung, nổ tung cái thứ giả tạo đang bao trùm lấy cậu mấy tháng nay.


Hoàng hậu nghiêm túc nói, "Ta không lừa đệ! Thái Hậu... bà ấy đã quy tiên rồi!"


Tiêu Vĩnh Thụy ngỡ ngàng không nói lên lời. Hoàng hậu nói xong cũng chực khóc, "Bà ấy.... không còn trên thế gian này nữa." Nàng vừa nói vừa ôm lấy Tiêu Vĩnh Thụy. Quan hệ giữa nàng và Thái Hậu khi bà vẫn còn là Hoàng hậu vô cùng tốt, bà rất thích cô cháu gái này, muốn tự tay chuẩn bị hôn sự cho nàng. Nhưng là nàng mắt mù, lại phải lòng tên hoàng đế khốn nạn điên rồ ấy, nằng nặc đòi lấy hắn. Từ đó quan hệ giữa nàng và Thái Hậu lạnh nhạt dần, nhưng thật ra bà ấy rất tiếc nuối, nhiều lúc gọi nàng đến cũng chỉ cầm tay nàng nhẹ giọng trách cứ mà không chút nào giận nàng.


"Bà ấy không còn nữa.... không còn nữa." Hoàng hậu lẩm bẩm nói. Tiêu Vĩnh Thụy cứ nghĩ mẫu hậu vẫn còn sống, ai dè sự thật lại.... đau đớn đến vậy, cậu run rẩy hỏi.


"Tại sao?"


"Mọi chuyện.... chính là một tay tên hoàng đế chó chết đó gây ra!" Hoàng hậu gằn từng chữ, chậm rãi nói.


--- Hết chương 81 ---


Kiều: Mấy ngày nay thật chăm, cầu khen ngợi!


Tiểu kịch trường:


Nương nương: Ta thích ăn bánh hoa mai!


Trạch miêu: Ta thích ăn cá!


Thụy Thụy: Ta thích ăn lẩu!


Trạch Trạch: Ta thích ăn Thụy Thụy!


Thụy Thụy: Em không ngon đâu, đừng ăn mà. [Ôm mặt]


Trạch Trạch: Vậy cho em ăn anh [nằm vật ra] ngồi lên tự nhún đi, bảo bối.


Kiều culi: Tại hạ xin phép kéo rèm.


*Bonus cho mọi người nè
  Bánh hoa mai: