Trùng Sinh Chủ Tịch Phu Nhân Là Vương Gia

Chương 31: Tâm tình của Bổn Vương.




Mộ Diệc Phàm "ra trận" đầu tiên, y diễn vai đại đệ tử chân truyền của môn chủ Huy Hoàng phái__ Mộ Dung Sở. Phân cảnh cũng khá dễ với một ảnh đế như y. Nhân vật này tuy là nhân vật phụ nhưng cũng có đất diễn khá nhiều. Mắt liếc nhìn phía hậu trường, không thấy Hàn Trạch ở đâu hết, chỉ thấy Dương Minh Lăng, người Hàn Trạch mang đi theo. Nhìn cái bản mặt lạnh như băng kìa thì y liền chán ghét.


Nhưng có chán cỡ nào cũng phải giấu đi, bình tĩnh hỏi, "Trạch đâu?" 


Không thấy Dương Minh Lăng trả lời, Mộ Diệc Phàm bực mình hỏi lại, " Dương phó tổng, Hàn chủ tịch đâu?"


Dương Minh Lăng mặt lạnh nói, "Không biết, tự đi tìm đi." Anh cũng vô cùng ghét bộ mặt kiêu ngạo của Mộ Diệc Phàm. Anh được gặp mặt Mộ Diệc Phàm mấy lần ở Mỹ khi đi theo Hàn Trạch công tác, Mộ Diệc Phàm tên này không hề khách khí gì hết coi anh như người hầu mà sai bảo. Chủ tịch lại không nói năng gì, chỉ bảo tính tình Mộ Diệc Phàm từ nhỏ đã vậy, cậu chịu khó chút đi.


"Anh làm việc vậy đó hả?" Mộ Diệc Phàm vô cùng ngứa mắt tên trợ lý này, đi đâu cũng bị Dương Minh Lăng cản trở. Dương Minh Lăng đâu chịu bị chửi như vậy, đốp chát lại "Tôi làm việc vậy đấy, ngon thì kêu chủ tịch sa thải tôi đi."


"Nói năng tốt quá ha! Ngon rồi ha! Chờ đó, tôi phải tìm cách trừng trị anh mới được!" Mộ Diệc Phàm mắt phóng ra tia lửa trừng anh.


Mộ Diệc Phàm biết không làm gì được anh, hậm hực đi ra thật xa tên phó tổng trời đánh này. Gia đình của Mộ Diệc Phàm với gia đình nhà Hàn Trạch thân nhau như ruột thịt vì mẹ Hàn và mẹ Mộ tình như thủ túc. Nên y và Hàn Trạch có thể coi là trúc mã lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Mộ Diệc Phàm bẩm sinh là đã cong, cong còn hơn cái nhang muỗi y hay mua ở siêu thị! Hơn nữa, y thích Hàn Trạch, thích từ nhỏ rồi. Mà nhiều lần cố gắng bày tỏ lại bị Hàn Trạch "đánh thái cực" làm cho không cách nào nói ra được. Đến khi gia đình Mộ Diệc Phàm chuyển sang Mỹ hoạt động thì mới không gặp Hàn Trạch nữa. Mà vài năm sau, cha Hàn mẹ Hàn đều đi qua Mỹ sinh sống, rồi quản lý một công ty bên Mỹ luôn. Ở Trung Quốc còn một mình Hàn Trạch "cai quản cả giang sơn", Hàn Trạch cũng vô cùng có năng lực, trong vòng năm năm Hàn thị phất lên như gặp gió, vững vàng giữ ngai vang trong làng giải trí.


Mộ Diệc Phàm ở Mỹ vẫn luôn nhớ Hàn Trạch, mấy ngày nay mới xin được gia đình về hoạt động ở Trung Quốc. Mà lâu ngày không về thì không nói, mới về thì một cái kinh hỉ đập thẳng vào mặt. Y thấy Hàn Trạch tận tình đến từng ly từng tí quan tâm tên diễn viên mới kia ở phòng vệ sinh. Móa! Ông đây tức! Còn bị tên Dương Minh Lăng kia năm lần bảy lượt cản đường cản lối, ông đây càng tức!


Mộ Diệc Phàm đang đi chợt dừng lại, y thấy phía xa Hàn Trạch đang vô cùng vui vẻ cười nói với Tiêu Vĩnh Thụy, hắn nụ cười vương mãi trên môi chưa bao giờ tắt, còn tên diễn viên mới kia còn "không biết xấu hổ" mà dán lên.


Oan cho cậu quá, cậu không phải là đồ không biết xấu hổ mà dán lên đâu. Là Hàn Trạch hắn cố ý giở trò mà, cậu đang ngại muốn chết đây. Nhưng đâu có ai giải thích cho Mộ Diệc Phàm đâu, và thế là.....


"Hàn Trạch!" Mộ Diệc Phàm lớn tiếng gọi Hàn Trạch, hắn thấy Mộ Diệc Phàm, nét cười biến mất, chuyển thành bộ dạng thường ngày. "Có chuyện?" Hàn Trạch hỏi.


"Tôi mới vừa về nước. Ở đây phong cảnh đẹp, dẫn tôi đi chơi vài chỗ được chứ? Cha Hàn mẹ Hàn nhớ cậu lắm đấy, hai chúng ta vừa đi vừa ôn chuyện..." Nét mặt, biểu cảm, nụ cười, khóe mắt, tất cả đều đúng chuẩn ảnh đế không sai vào đâu được. Tay còn kéo tay của Hàn Trạch, ý đồ dẫn hắn rời khỏi "tiểu yêu tinh" Tiêu Vĩnh Thụy.


Nhưng! Coi thường Nhàn vương gia Tiêu Vĩnh Thụy đại danh đỉnh đỉnh chốn hoàng cung thời xưa quá rồi! Trò vặt này qua được hỏa nhãn kim tinh của cậu sao? Cậu ngửi thấy cái mùi y hệt lúc ăn sáng. Đang hậm hực không biết làm gì thì Hàn Trạch đã nói trước.


"Diệc Phàm mới về nước, nghỉ ngơi trước đi, lệch múi giờ sẽ rất mệt đấy. Còn chuyện đi chơi thì kêu trợ lý Dương dẫn đi. Tôi có chuyện phải làm rồi." 


Việc phải làm chính là đi xem Tiêu Vĩnh Thụy diễn phim a. Tiêu Vĩnh Thụy cũng biết, khi nãy Hàn Trạch có nói qua rồi, nhưng trái tim liền ngọt ngào trở lại, cậu...cậu hình như hơi thích Hàn Trạch rồi. Hắn thật sự rất tốt luôn, mua đồ ăn giúp cậu, chăm sóc lúc cậu ốm, còn rất quan tâm cậu nữa, còn vô cùng hào phóng giúp cậu có tên trong danh sách diễn viên dưới trướng Hàn thị. Tiêu Vĩnh Thụy biết điều này thật sự rất hiếm hoi, một người không có gì hết, còn nghèo thực nghèo như cậu mà được Hàn Trạch giúp đỡ nhiều như thế, cậu thật là trả không hết.


Tiêu Vĩnh Thụy đặt tay lên tim, thình thịch....thình thịch... đập nhanh quá. Như muốn chạy qua ngoài luôn, Tiêu Vĩnh Thụy cúi đầu cố gắng che dấu niềm vui lóe lên trong mắt, cậu... hình như thích Hàn Trạch mất tiêu rồi. Mà....Hàn Trạch có thích cậu không nhỉ? Chắc chỉ một chút? Hàn Trạch giúp cậu nhiều như thế có lẽ cũng có hảo cảm với cậu đi? Hay chỉ chơi đùa cậu thôi.... Tiêu Vĩnh Thụy mấy ngày nay đọc được một vài tin tức giải trí, nào là bao dưỡng này nọ, chẳng lẽ Hàn Trạch chỉ muốn "bao dưỡng" cậu thôi? Tiêu Vĩnh Thụy nháy mắt như rơi vào hố băng. Nghĩ rộng ra hơn một chút, cậu lại bị hàng trăm luân thường đạo lý đã ăn sâu vào trong tâm trí của mình vây khốn lại, cậu thích nam nhân, cậu chấp nhận. Nhưng cũng không thể kéo người khác đi trên con đường trái luân lý thường tình này được.


Phải rồi, một chủ tịch cao cao tại thượng không gì không làm được sao có thể để ý một tiểu tốt như Tiêu Vĩnh Thụy. Có để ý thì cũng để ý hạng ảnh đế như Mộ Diệc Phàm. Với lại, Hàn Trạch có con rồi, có con thì chứng minh là có vợ, cậu không thể phá vỡ hạnh phúc gia đình của hắn được. Tâm Tiêu Vĩnh Thụy nếm được chút ít ngọt ngào giờ đây một mảng chua xót, thôi thôi, nhân lúc Hàn Trạch còn hứng thú với cậu nên thân thiết một chút, trân trọng đoạn tình cảm này một chút. Về sau cậu sẽ không hối hận, lặng lẽ nhìn hắn vui vẻ bên người khác.... hắn vui vẻ, thì cậu cũng vui vẻ, vậy cũng được rồi.


Hàn Trạch thấy cảm xúc của Tiêu Vĩnh Thụy khác thường, lo lắng hỏi, "Thụy Thụy, cậu bị sao vậy?" Hàn Trạch gọi mấy lần Tiêu Vĩnh Thụy mới tỉnh ra, ngớ người hỏi "Sao? Sao?"


Hàn Trạch cười, gõ nhẹ lên đầu Tiêu Vĩnh Thụy một cái, "Đồ ngốc, ngớ người ra đó làm gì? Chuẩn bị diễn đi..." 


Tiêu Vĩnh Thụy gật đầu như trống bỏi, lấy lại tinh thần trở thành một Tiêu Vĩnh Thụy vô ưu vô sầu như mọi ngày. Hàn Trạch lắc đầu nhìn cậu, tiểu ngốc này thật không làm cho lúc nào hắn yên tâm được. Hắn sợ mình lơ là, cậu liền bị đem bán đi mất. Hắn cảm thấy mình thua thật triệt để dưới tay Tiêu Vĩnh Thụy. Một chủ tịch anh minh hằng ngày đâu rồi? Chủ tịch quyết đoán hằng ngày đâu rồi? Giờ trước mặt người mình bị thu hút từ cái nhìn đầu tiên, thầm thích từ đó đến giờ liền không dám mở miệng bày tỏ. Tiêu Vĩnh Thụy là người đầu tiên hắn để tâm như vậy đấy.


Hàn Trạch nhớ lại thời điểm đầu tiên gặp Tiêu Vĩnh Thụy, cậu như một thiên sứ lạc bước vào chốn hồng trần. Trên người không dính một chút bụi nào mặc dù Tiêu Vĩnh Thụy ở nơi nhơ nhuốc dơ bẩn nhất. Khi cậu mặc trên người bộ đồ cổ trang, hắn liền bị sức hút của cậu hấp dẫn. Thật đẹp! Tiêu Vĩnh Thụy mặc đồ cổ trang vô cùng hợp, có lẽ thế nên Tiêu Vĩnh Thụy mới rất hợp với mấy bộ phim cổ trang. Khi nói chuyện với cậu ở quán cà phê, Hàn Trạch càng cảm thấy mình nên bảo vệ cậu không để cậu nhiễm chút bẩn nào, một người sạch sẽ, đơn thuần như thế. Khi Tiêu Vĩnh Thụy cười với người con gái khác, hắn liền nổi cơn ghen. Và cả khi hắn thấy cậu bị hãm hại đánh thật ở đoàn phim lần trước, tim hắn như thắt lại, không muốn bảo bối mình nâng niu như vậy bị người khác đánh như thế. Hắn bế Tiêu Vĩnh Thụy vào phòng, tận tay bôi thuốc cho cậu, cố gắng kiềm chế dục hỏa đốt người mới không thể làm chuyện bậy bạ vấy bẩn cậu. Hắn chưa bao giờ làm thế với một ai khác, có lẽ....hắn thích Tiêu Vĩnh Thụy hết thuốc chữa rồi. Chỉ có thích thì mới làm ra những chuyện hắn chưa bao giờ làm.


----- Hết chương 31 -----


[Tâm sự của loài chim biển╮(╯▽╰)╭ ]


Tui không ngờ truyện của tui được mọi người đọc kha khá như thế luôn ấy. Nhân sinh của tui ở mấy bộ khác phải nói là.... vô cùng bi kịch. Lượt xem ít, "sao" ít, mà công sức bỏ ra thì nhiều, cảm thấy tủi lắm luôn. Mà tui không ngờ truyện này nó khác hẳn. Nãy tui mới được bão thông báo kìa, tay tui còn đang run nè mà vui lắm luôn, kiểu như công sức mình bỏ ra được đáp lại ấy. Lại có cảm giác không chân thật, tui sợ mọi người bỏ tui, sẽ không xem truyện của tui nữa. Sợ lắm... nên, tui sẽ cố gắng ra chương mới, mọi người cũng đừng rời bỏ tui nha.