Tô Thần nhìn mấy con số dôi ra trên tài khoản, cười tít cả mắt. Hôm qua cậu xem xu hướng biểu đồ giá cổ phiếu đó cũng đã phù hợp với mong muốn, tuy chưa tới cực đại song Tô Thần lo có điều bất trắc nên bán ra toàn bộ số cổ phiếu có trong tay, kiếm không nhiều lắm nhưng so với chuyện năm ấy trắng tay vì nó thì tâm trạng hiện tại của cậu thật tốt.
Tô Kiến Quân bưng đồ ăn từ trong bếp ra, thấy con trai ngồi cười tủm tỉm một mình bèn hỏi, “Vừa nhặt được tiền à, sao từ lúc vào nhà vẫn thấy con vẫn vui không khép miệng thế?”
“Gần như thế ạ.” Tô Thần hớn hở đón khay đồ trong tay cha, trên khay có món sườn kho tàu, cậu hít hà một chốc, thò tay bốc một miếng ném ngay vào miệng, lập tức vội hà hơi cho đỡ nóng, “Cha, sườn này ngon quá, sao con không làm ra được hương vị như thế nhỉ?”
“Ranh con, đi rửa tay đã!” Tô Kiến Quân gõ đầu con trai, “Sang năm là hai mươi rồi, sao vẫn như trẻ con thế.”
“Hì hì” Tô Thần vui vẻ sờ đầu, chạy đi rửa tay rồi bê nồi cơm lên.
Bữa tối của hai cha con rất đơn giản, một đĩa sườn chua ngọt, một đĩa rau xào, một bát canh củ cải hầm xương bò, gần đây Tô Thần nghe người ta nói ăn tủy có lợi cho sức khỏe nên thỉnh thoảng vẫn mua xương lợn hay xương bò để Tô Kiến Quân hầm canh, uống canh xong lại đập dập xương hút tủy. Tuy Tô Kiến Quân chưa thấy có tác dụng cụ thể nào nhưng dù sao vẫn là tấm lòng của con trai, hàng xóm láng giềng đều biết ông có đưa con hiếu thảo vô cùng, mỗi lần gặp ông đều khen ngợi và ao ước không thôi.
Tô Kiến Quân múc cho con một bát canh, đặt muôi xuống, “Con à, chuyện của con và Thiên Dương thế là quyết định rồi? Thấy ông Sâm gì đó (Tyson) bảo cuối tuần sau ông nội cậu ta về nước để tổ chức gặp mặt hai bên chính thức.”
“Vâng” Tô Thần uống một hớp canh, “Thiên Dương bảo định để hai nhà cùng ăn một bữa cơm, con cũng có ý này. Dù sao thì hai đứa con đều là nam, làm rầm rộ lên lại khiến người ta chú ý, phiền lắm ạ.”, nói xong lại gắp một miếng sườn bỏ vào bát Tô Kiến Quân.
Tô Kiến Quân gật đầu, “Cha cũng nghĩ vậy. Con này, nghe nói các con còn định tới Mỹ làm thủ tục à? Vậy sau này con cũng phải sang đó sống luôn?”
“Không đâu ạ” Tô Thần cười nói, “Cha đừng nghĩ nhiều làm gì, chỉ làm thủ tục thôi ạ, hơn nữa công ti anh ấy còn ở đây, lại còn Tô ký với Hương Mãn Đường nhà mình nữa, làm sao bỏ lại mà xuất ngoại được? Huống hồ con còn muốn chăm lo cho cha, anh ta mà có ý đấy là con đá anh ta ngay, cóc ba chân thì hiếm chứ đàn ông hai chân chạy đầy đường kìa.”
“Nói linh tinh gì đấy!” Tô Kiến Quân gõ đầu cậu một cái, đôi mắt lại lấp lánh ý cười.
Hôm đó, sau bữa tối, Tô Thần gọi điện cho Sở Thiên Dương, nói lại ý của cha cậu và cậu, đính hôn cũng được nhưng đừng làm long trọng quá, hai nhà cùng ăn một bữa cơm là xong. Sở Thiên Dương còn đang cân nhắc xem ở đây thì nên làm thế nào, dù sao tình huống bên này cũng hơi khó nói, về Mỹ thì dễ hơn, nhưng mà Tô Thần đã nói rằng, anh mà muốn làm to thì cứ đi mà làm, cậu không có thời gian theo ‘ủng hộ’ đâu, nói xong liền cúp máy luôn. Sở Thiên Dương nhìn nhìn ống nghe, thở dài bất đắc dĩ.
“Sao thế? Bạn đời bé nhỏ lại giao việc khó cho à?” Tyson ngồi bên vừa ung dung gọt táo vừa cười hỏi.
“Ông Tyson đừng cười cháu nữa mà.” Sở Thiên Dương cười khổ, “Giờ cháu mới phát hiện một điều, cứ gặp phải chuyện với cậu ấy là cháu đành chịu thua.”
Tyson cười gật đầu, cắt táo thành miếng nhỏ, cắm tăm lên rồi đẩy sang cho Sở Thiên Dương, “Chris, từ nhỏ cháu có một tật xấu là hay đem giấu kín những thứ mình thích đi, không cho người khác thấy. Cháu thích Tô Thần, ta biết, nhưng cháu không thể lại đem thói xấu ấy áp dụng vào cuộc sống của hai đứa. Hiện tại nếu hai đứa đã là bạn đời, cháu nên cùng cậu ấy thương lượng mọi chuyện liên quan. Cậu ta không phải một kẻ ngây ngô không có chính kiến mà là ngang hàng với cháu, đều là người đàn ông thành thục. Cháu không thể nhốt cậu ấy trong lòng bàn tay mình, thay cậu ấy quyết định mọi việc. Nếu cháu làm vậy, hai đứa không thể lâu dài.”
Sở Thiên Dương nhón một miếng táo bỏ vào miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống, sau đó ngẩng nhìn ông, “Ông Tyson, đây là kinh nghiệm của bản thân ông ạ?”
“Cháu nói thế cũng được.” Tyson nhẹ nhướng mày, “Thế nhưng Trung Quốc có câu cách ngôn là, không nghe lời người già, có hại ngay trước mắt. Ta khuyên cháu nên suy nghĩ nhiều hơn về việc này.”
“Vâng, sau này cháu sẽ chú ý hơn ạ. Cảm ơn đĩa táo của ông.” Nói xong, anh cầm một quả lên, “Cháu không thể gọt đẹp như ông được.”
Tyson cười lắc đầu, “Không cần cảm ơn, hồi trước đi săn ở Y, ta có thể lột da sói rất hoàn hảo, gọt quả táo thì đã là gì.”
Sở Thiên Dương nhìn dáng cười ưu nhã của Tyson và ánh kim loại lành lạnh lóe lên từ con dao gọt hoa quả trên tay ông, không tự chủ được nuốt nước bọt. Thảo nào ông ấy hợp với Tô Thần, cả hai đều thích dùng dao a.
——— ———–^ ^——— ———–
Hôm sau, Tô Thần tới trường rất sớm, gần cuối kì rồi, mà kì này cậu lại chọn nhiều môn bắt buộc, muốn thuận lợi qua được thì cậu phải đầu tư nhiều thời gian hơn vào việc học, hiện tại công việc ở Hương Mãn Đường và Tô ký đã đi vào quỹ đạo, vài ngày không có cậu cũng không sao, còn nếu có chuyện xảy ra, các quản lí nhà hàng cũng có thể xử lí tốt.
Tô Thần mua bữa sáng, định vừa ăn vừa đi lên thư viện chiếm chỗ, chẳng ngờ mới được vài bước đã gặp ngay một người ngoài dự liệu.
“Trương nhị ca?”
“Chào buổi sáng, Tô Thần.” Trương Trọng Bình xuống xe, lên tiếng.
“Chào anh.” Tô Thần gật đầu với anh ta, “Anh đến đây sớm như vậy là có chuyện ạ?”
“Tôi tới tìm cậu.” Trương Trọng Bình bước tới trước mặt Tô Thần, “Có chuyện muốn xác nhận với cậu một chút.”
“Thế ạ.” Tô Thần ném phần còn lại của bữa sáng vào thùng rác cạnh đó, lau miệng,
“Trương nhị ca, anh định hỏi chuyện gì ạ?”
Trương Trọng Bình giơ ra một tờ báo, “Người được đề cập đến trên này là cậu?”
“Cái gì?” Tô Thần nhận tờ báo, nhìn đến tin tức đăng trên đó thì hai mắt trợn to, không ngờ chuyện này đã lên báo rồi!
“Tô Thần, người đính hôn với tổng giám đốc Hoàn Vũ quốc tế là cậu à?”
Tô Thần ngẩng đầu, tạm chưa nói đến chuyện Sở Thiên Dương chưa hỏi cậu đã tự ý tuyên bố vụ đính hôn của hai người, Trương Trọng Bình là gì của cậu mà tới chất vấn chuyện này?
Tô Thần hít sâu một hơi, “Trương nhị ca, Tô Thần trên tin tức này, đúng là tôi.”
Nghe cậu nói xong, ánh mắt Trương Trọng Bình tối sầm, hai tay nắm chặt, “Vì sao? Cậu là vì anh ta nên cự tuyệt tôi? Tôi có chỗ nào kém anh ta?”
Tô Thần ngạc nhiên chưa hiểu, sao chuyện này có vẻ giống tình huống trong mấy phim tình cảm thế nhỉ? Đương nhiên, nếu giới tính của cậu sửa lại một tí thì hoàn mĩ hơn.
“Trương nhị ca, tôi nghĩ đây là chuyện riêng của tôi. Anh đã từng nói với tôi, anh không thích tôi, cho nên chuyện tôi lựa chọn một người tôi thích là tự do của tôi, việc hôm nay tôi sẽ coi như chưa xảy ra, sau này, tốt nhất chúng ta không nên gặp mặt nữa.”
Tô Thần nói xong, quay người định bước đi, Trương Trọng Bình lại nhanh hơn một nhịp ngăn cậu lại, nắm chặt lấy cánh tay cậu.
Tô Thần giật mấy cái không được bèn gắt, “Anh buông ra!”
Trương Trọng Bình vẫn nắm chặt tay cậu, chăm chú nhìn vào mắt cậu, nói, “Vậy nếu tôi nói tôi thích cậu?”
“Cái gì?” Tô Thần cau mày, muốn giật tay ra.
“Tôi nói, tôi thích cậu.”
Nghe ra lời anh ta, Tô Thần ngẩn người, há hốc miệng, không biết nói gì, có người nói thích cậu nhưng Tô Thần chẳng có cảm giác gì, chỉ thấy kì cục sao ấy, thậm chí còn cảm thấy hơi buồn cười.
Hai người đang giằng co, phía sau bỗng truyền tới một giọng nói quen thuộc, “Buông tay anh ra!”
Tô Thần quay lại, thấy Sở Thiên Dương lạnh lùng bước tới, nhìn chằm chằm vào bàn tay Trương Trọng Bình đang siết lấy cánh tay Tô Thần, con ngươi màu lam lóe lên, dằn từng tiếng, “Buông. Tay. Anh. Ra!”
Trương Trọng Bình nhìn người vừa bước tới, khóe miệng nhếch lên, “Tổng giám đốc của Hoàn Vũ quốc tế?” Thấy đối phương gật đầu, anh ta liền buông cánh tay Tô Thần ra, “Rất vui được gặp anh, tôi là Trương Trọng Bình.”
“Trương Trọng Bình?” Sở Thiên Dương nhíu mày, “Rất vui được gặp anh.”
Tô Thần xoa xoa tay, không ngờ Trương Trọng Bình khỏe như vậy, nghĩ nghĩ một chút, cậu mở miệng, “Trương nhị ca, chuyện hôm nay tôi không muốn nhắc lại. Về chuyện anh vừa nói, tôi sẽ coi như chưa từng nghe thấy, hiện tại tôi đã có người mà mình muốn gắn bó lâu dài, cho nên đành xin lỗi anh vậy.”
Trương Trọng Bình không trả lời cậu ngay mà chỉ nhìn Sở Thiên Dương chăm chú, một lát sau, khi Tô Thần cho rằng anh ta sẽ không trả lời thì đột nhiên lại nhận được một câu, “Tô Thần, làm cậu thấy khó xử là lỗi của tôi. Thật xin lỗi cậu. Chuyện hôm nay đúng là tôi cân nhắc chưa chu toàn.”
Tô Thần lắc đầu, “Không sao.”
“Vậy,” Trương Trọng Bình lại quay sang Sở Thiên Dương, “Tôi xin chúc mừng hai người đã đính hôn. Sau này sẽ còn gặp lại.” nói xong, anh ta nhanh chóng tạm biệt Tô Thần, lên xe đi mất.
Tô Thần không lưu ý nhiều, ngược lại, Sở Thiên Dương nhìn theo xe Trương Trọng Bình, trầm tư.
Mà lúc này, ở trong xe, qua kính chiếu hậu nhìn hình bóng Sở Thiên Dương và Tô Thần ngày càng mờ đi, Trương Trọng Bình nhếch môi cười thâm thúy
.
Đính hôn, phải không?
Nhưng mà, còn chưa kết hôn, không phải sao?