Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]

Chương 85




Đời trước Sở Ngôn cũng từng ca hát.

Ranh giới nghề nghiệp của nghệ sỹ trong giới giải trí vẫn luôn không quá rõ ràng, diễn tốt thì hát, hát tốt thì diễn, hiện tượng như vậy chỗ nào cũng có. Thậm chí có một ít nghệ sỹ đa năng tương đối lợi hại vừa có thể làm MC xuất sắc vừa có thể làm diễn viên tài năng đồng thời còn sở hữu một chất giọng vàng, có thể hát ra ca khúc khiến người động tâm.

Sở Ngôn đời trước bởi vì dung mạo xuất chúng, khi đi trên đường bị phía khai quật minh tinh phát hiện, từ đó tiến vào giới giải trí. Đối với loại minh tinh nửa đường xuất hiện như y, dự định đầu tiên của công ty là bồi dưỡng y thành ngôi sao ca nhạc thần tượng, dù sao y chưa trải qua đào tạo chính quy, trên phương diện diễn xuất không thể so sánh với diễn viên chuyên nghiệp.

Bất quá, đời trước bên ngoài của Sở Ngôn có bao nhiêu tuấn tú xinh đẹp thì thanh âm của y có bấy nhiêu phổ thông bình phàm. Chỉ có bề ngoài đẹp trai thanh âm lại không đặc sắc, ca khúc cũng không có cá tính vậy nên sự nghiệp của y trong giới ca hát chỉ từ từ suy thoái không có tiền đồ phát triển, vậy nên Sở Ngôn mới có thể bước lên con đường diễn xuất, đồng thời ngoài dự đoán của mọi người mà phát triển rực rỡ.

Vậy nên mấy bài hát Sở Ngôn đời trước từng thể hiện đều là loại nhạc thị trường, thành tích không được tốt lắm.

Mà tại thế giới này, ca sỹ ùn ùn xuất hiện, hàng năm đều có rất nhiều ca khúc chất lượng tốt được cho ra mắt. Nói ví dụ như, vị nghệ sỹ xếp hạng ngay trước Sở Ngôn trên ‘Hoa tinh rực rỡ’ chính là một nữ ca sỹ thuần túy, nữ ca sỹ này đã ra mắt được ba năm, phi thường am hiểu âm nhạc thể loại rock and roll, thanh âm đặc hữu rất có phong cách, được thật nhiều người yêu thích.

Buổi sáng kết thúc lịch trình quay phim, Sở Ngôn và Chu Hòa Huy liền cùng nhau ngồi phi thuyền đi tới Duyên Ninh tinh cách tinh cầu điện ảnh  A-17 không xa lắm. Viên tinh cầu này được vô số thực vật xanh bao trùm, người ở thưa thớt, khắp nơi đều có thể nghe được tiéng chim hót nhẹ nhàng khoan khoái, khiến người ta rất nhanh có thể buông lỏng tâm tình.

Sở Ngôn và Chu Hòa Huy vừa đặt chân lên tinh cầu, người phụ trách phương diện âm nhạc của đoàn phim đã phái người đón bọn họ đến phòng ghi âm đã định trước. Vào đến phòng ghi âm không lâu, Sở Ngôn đã thấy một người thanh niên trẻ tuổi để tóc dài đi về phía mình, chờ y nhìn rõ dung mạo đối phương liền chợt nhận ra được thân phận người thanh niên nọ.

Hàn Tiếu thấy Sở Ngôn nhìn mình cũng mỉm cười, nói: “Vị này hẳn là Sở Ngôn đi, tôi thấy anh cũng đã biết tôi là ai rồi. Không sai, tôi là Hàn Tiếu, phụ trách âm nhạc của 《Tinh Quang》, bộ dạng của tôi rất giống cha mình.”

Sở Ngôn nghe vậy cũng cười cười: “Anh rất giống Hàn lão, phi thường anh tuấn.”

Hàn Tiếu cười ha ha không ngừng.

Phụ trách âm nhạc của 《Tinh Quang》 là một nhà sản xuất nổi danh trong giới, đồng thời cũng là con trai ruột của Hàn lão. Từ sau khi Hàn Tiếu đánh được giang sơn riêng, anh vẫn thường giúp cha mình chế tác âm nhạc cho phim điện ảnh, hai cho con hợp tác vô cùng ăn ý, thậm chí còn lấy được một vài giải thưởng âm nhạc lớn.

Ba người lại trò chuyện một hồi, cũng không dừng lại tại cửa lớn quá lâu. Sở Ngôn và Chu Hòa Huy đi theo Hàn Tiếu lên phòng ghi âm tại tầng bốn mươi sáu của tòa nhà, vừa vào đến nơi liền nhận thấy phòng ghi âm không còn bất cứ thanh âm nào khác, chỉ có rất nhiều nhân viên công tác đang diễn tấu nhạc cụ trong những phòng cách âm đơn độc, thỉnh thoảng còn ghi chép lại vài thứ.

Phòng ghi âm thời đại mới cũng khiến Sở Ngôn mở rộng tầm mắt, thế nhưng y cũng không biểu hiện sự hiếu kỳ của mình ra ngoài, chỉ cười nhẹ đi theo phía sau Hàn Tiếu, nghe đối phương giới thiệu hoàn cảnh cho mình. Hàn Tiếu nói với Sở Ngôn, những bảng phối âm lần này cho 《Tinh Quang》 cơ bản đã chế tác hoàn tất, có chừng ba bài hát cần người biểu diễn, ngoài ra có hai bài hát không có lời cụ thể đã chỉ định một vị ca sỹ tiến hành xướng âm.

Trong đó, ca khúc chủ đề đã được xác định, là do Đinh Thịnh biểu diễn, mà ca khúc kết phim lại là để Sở Ngôn hát. Vậy nên Đinh Thịnh đại biểu câu chuyện của Nhan Tinh cùng Chúc Tuyết, Sở Ngôn lại thể hiện đoạn chuyện xưa của Tô Ngọc Quang và Hứa Dịch Thư, vừa vặn cũng có một loại dụng ý đẹp đẽ ‘Tinh cùng Quang’.

Khi chuẩn bị đi đến phòng ghi âm cuối hành lang, Hàn Tiếu chợt nhớ ra: “Được rồi, giọng hát của cậu thế nào?”

Sở Ngôn hơi ngẩn người, cười nói: “Không được tốt lắm, thế nhưng cũng không đến mức lạc giọng.”

Nghe được đáp án như vậy Hàn Tiếu liền yên tâm hơn hẳn, anh muốn là giọng của Sở Ngôn, chỉ cần đối phương hát không đến mức lạc giọng không thể cứu vãn, với kỹ thuật chỉnh âm của thời đại này tuyệt đối có thể khiến bản thu âm trở nên ưu mỹ động lòng —— đương nhiên, nếu Sở Ngôn có thể ca hát mượt mà dĩ nhiên càng là dệt hoa trên gấm, không thể tốt hơn.

Sau khi tiến vào phòng thu, Sở Ngôn lại thấy đối với vài nhân viên công tác đang ngồi đợi sẵn. Bọn họ đều lên tiếng chào hỏi cùng Hàn Tiếu, sau đó dùng ánh mắt tò mò nhìn Sở Ngôn, chỉ là ai cũng rất có đạo đức nghề nghiệp ngồi yên tại chỗ, không làm ra hành động nào khác.

Trong đó còn có một hai thiếu nữ thoạt nhìn vừa qua hai mươi, các cô nhìn chằm chằm về phía Sở Ngôn, hai gò má ửng đỏ, theo phản ứng này rất có thể là fans của y. Bất quá các cô cũng chỉ dùng ánh mắt hưng phấn nhìn qua, dưới uy nghiêm của Hàn Tiếu, những nhân viên công tác này đều không dám lộn xộn.

Hàn Tiếu nói: “Hiện tại bản beat đã làm được khá tốt, hôm nay gọi cậu đến đây là muốn nghe một chút xem cậu hát thế nào, như vậy đến khi ghi âm chính thức cũng biết nên chỉnh sửa ra sao, phải chỉnh đến trình độ gì. Sở Ngôn, cậu tương đối quen thuộc với bài hát nào nhất?”

Sở Ngôn nghe vậy hơi sửng sốt, cư nhiên không biết trả lời thế nào.

Hàn Tiếu chỉ cảm thấy cậu có chút xấu hổ, dù sao Sở Ngôn trong mắt anh cũng mới vừa mười chín tuổi, còn rất trẻ, cũng không phải ca sỹ, hẳn là không có quá nhiều cơ hội ca hát trước mặt đám đông. Hàn Tiếu suy tư một chút, hỏi: “《Tiếng chuông hoàn hôn》 của Từ thiên vương có được không?”

Sở Ngôn do dự một chốc, cuối cùng bất đắc dĩ kéo nhẹ khóe môi, mỉm cười lắc đầu: “Không biết.”

Hàn Tiếu cơ bản không ngờ tới đáp án này, anh sửng sốt thật lâu, ngay cả Chu Hòa Huy và những nhân viên công tác bên cạnh cũng theo đó sửng sốt, dùng ánh mắt kinh hãi nhìn ‘người ngoài hành tinh’ Sở Ngôn.

Vẫn là Hàn Tiếu tương đối bình tĩnh, anh suy nghĩ một chút lại nói: “Vậy cũng bình thường, người trẻ tuổi hiện tại đều thích những ca khúc mới mẻ, tôi nhớ năm ngoái bài《Khúc ca dâng hiến 》của Lô Thiệu rất được giới trẻ hoan nghênh, cậu hẳn là cũng biết đi?”

Sở Ngôn vẫn mỉm cười dịu dàng: “Cái này… Cũng không biết.”

Hàn Tiếu: “…”

Chu Hòa Huy: “…”

Mọi người: “…”

Hàn Tiếu hỏi: “《Biển tình》của Lý Khải Kỳ?”

Sở Ngôn mỉm cười: “Không biết.”

Hàn Tiếu: “《Bầu trời tan vỡ》của Tiền Nhan Lục?”

Sở Ngôn: “Không biết.”



Liên tiếp kể ra vài bài hát nổi tiếng nhất hiện này, gần như cả đứa trẻ ba tuổi đều có thể ngâm nga vài câu, thế nhưng Hàn Tiếu đều nhận được đáp án ‘Không biết’. Cái này vừa khiến cho anh kinh hãi lại có chút cảm giác thán phục, đại khái là loại cảm giác tương tự với ‘Ngay cả bài này cũng không biết, đúng là một nhân tài nha’.

Đến cuối cùng, Hàn Tiếu thuận miệng hỏi một câu: “Vậy 《 Thịnh Thế tao nhã 》 của Dương Tư Minh cậu có biết không?”

Sở Ngôn ngẩn một chút, cười nói: “Bài này đã từng nghe qua vài lần, nhưng không xác định có thể hát được.”

Vừa nghe đến Sở Ngôn cư nhiên biết Hàn Tiếu ngược lại cảm thấy kinh ngạc, bất quá vừa nghĩ lại lập tức hiểu được: “À đúng rồi《 Thịnh Thế tao nhã 》 là ca khúc chủ đề của phim 《Thịnh Thế 》, Sở Ngôn cũng có tham diễn phải không?”

Sở Ngôn cười nhẹ không nói.

Cũng không có khả năng thực sự để Sở Ngôn hát một bài cổ phong hoàn toàn không cùng phong cách với 《Tinh Quang》 đi? Hàn Tiếu vắt óc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng buông tha trực tiếp hỏi thăm: “Xem ra cậu không quá thích ca hát, vậy cậu nói cho anh những bài cậu biết đi?”

Trong ánh sáng mờ dịu của phòng ghi âm, thiếu niên tuấn lãng xinh đẹp lộ ra một nụ cười ngượng ngùng (?), Sở Ngôn nói: “Anh Hàn, em không biết nhiều ca khúc lắm, vả lại cũng tương đối… phục cổ. Nếu như anh không ngại em có thể ngâm nga một hai đoạn, dù sao anh cũng chỉ cần nghe giọng của em mà thôi, em hát cái gì cũng không quan trọng.”

Hàn Tiếu tán đồng gật đầu, thế nhưng lại bổ sung: “Bất quá cậu tốt nhất chọn một bài tình ca tương đối bi thương, phong cách hiện đại.”

Sở Ngôn lý giải gật đầu.

Rất nhanh, Sở Ngôn liền bước vào khu phòng thu, bày trí của nơi này rất khác với nghìn năm trước, may là có Hàn Tiếu giới thiệu Sở Ngôn mới biết được những thiết bị này phải sử dụng như thế nào. Công nghệ cao có thể thu nhận hoàn mỹ thanh âm của người hát đồng thời có thể khử tạp âm triệt để, Sở Ngôn chỉ cần ngồi ở vị trí của mình, đeo tai nghe lên liền có thể đối mặt với không khí ca hát.

Thấy Sở Ngôn đã bắt đầu đeo tai nghe, Hàn Tiếu cách một tấm thủy tinh cực dầy nhịn không được nói: “Tôi hiện tại rất lo lắng, Sở Ngôn rốt cuộc có biết hát hay không? Cậu ta sẽ không thực sự lạc giọng đi?” Biết rõ Sở Ngôn không có khả năng nghe được lời nói của mình, bất quá Hàn Tiếu đang nói bậy trước mặt người khác vẫn tự giác giảm âm lượng xuống.

Chu Hòa Huy vẫn đứng bên cạnh Hàn Tiếu, nghe được lời này cũng trầm mặc một chốc, sau đó nói: “Tiểu Ngôn chưa bao giờ nói bừa…” Vừa nói tới đây Chu Hòa Huy lại tiếp tục trầm mặc, đại khái là nhớ đến câu nói bông đùa ‘cô vợ bỏ nhà đi’ của thiếu niên.

Vội vàng đem loại này chuyện nhàm chán phao đáo sau đầu, Chu Hòa Huy ho khan hai tiếng, nói: “Đối với công tác trước giờ cậu ấy đều rất nghiêm túc, hẳn là thực sự biết ca hát.”

Lần này không cần Hàn Tiếu lên tiếng, Phó giám chế âm nhạc đã lo lắng nói: “Thực sự biết ca hát sao? Ngay cả những bài hát nổi tiếng nhất hiện nay cũng không biết… tôi thực sự không nghĩ ra Sở Ngôn sẽ hát được cái gì…”

Những lời này vừa ra một thiếu nữ liền không phục: “Chú Triệu, sao chú có thể nói như vậy chứ? Sở Nghiên Nghiên đã nói biết hát nhất định là biết hát, vì sao mọi người lại không tin chứ? Em tin tưởng Sở Nghiên Nghiên! A Nguyệt, chị nói có phải không?”

Thiếu nữ A Nguyệt bị gọi tên cũng dùng sức gật đầu: “Sở Nghiên Nghiên nói biết hát nhất định là biết hát, hơn nữa còn hát rất hay là đằng khác!”

Hàn Tiếu: “…”

Nhân viên công tác khác: “…”

Chu Hòa Huy yên lặng quay đầu đi: “…”

—— Ừ, không sai, tuy rằng anh là người đại diện của Sở Ngôn, thế nhưng vuốt lương tâm mà nói anh cũng không quá tin tưởng thiếu niên này biết ca hát.

Chỉ thấy những người khác đều trưng ra biểu tình ‘Được được được, em nói đều đúng’, hai thiếu nữ phi thường không phục bĩu môi, dậm dậm chân bắt đầu điều chỉnh công cụ. Các cô vững vàng tin rằng Sở Nghiên Nghiên nói biết hát là biết hát, Sở Nghiên Nghiên tuyệt đối không gạt người!

Không bao lâu sao, Sở Ngôn liền phất tay ra hiệu, biểu thị mình đã chuẩn bị xong. Hàn Tiếu cũng nghiêm túc lại, gật đầu cùng Sở Ngôn.

Vậy nên, giữa sự bất đắc dĩ không còn gì để nói của nhân viên công tác và lòng tin tràn ngập của hai thiếu nữ, Sở Ngôn điều chỉnh tốt tai nghe trên đầu, chậm rãi mở miệng. Sau đó, một thanh âm trong trẻo êm ái chậm rãi tràn ra khỏi thùng loa, khiến mọi người phút chốc sửng sốt.