Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]

Chương 33




Mười phút sau, Chu Hòa Huy đi tới dưới lầu, đón Sở Ngôn về công ty.

Dọc theo đường đi, hai người cũng không mở miệng giao tiếp.

Lần này vì muốn tiết kiệm thời gian gặp Sở Ngôn sớm một chút, Chu Hòa Huy đặc biệt hủy bỏ chế độ tự lái của xe huyền phù, tự mình lái đến đón người. Mà hiện tại, Chu Hòa Huy đang lén lút dùng kính chiếu hậu đánh giá thiếu niên ngồi phía sau.

Trong mắt Chu Hòa Huy, Sở Ngôn hơi cúi đầu, tóc mái trên trán che đậy một ít biểu tình của cậu, đôi môi mím chặt không phát ra thanh âm gì, thế nhưng sắc mặt lại không quả tốt.

Suy tư một lát, Chu Hòa Huy đưa ra kết luận: ‘Đại khái là do đột nhiên bị người khác phát hiện việc mình đã kết hôn, vậy nên nhất thời không thể tiếp thu đi’.

Dù sao Sở Ngôn hiện tại còn chưa tới mười chín tuổi, đang trong thời kỳ sự nghiệp mở rộng, chuyện này nhất định phải xử lý tốt, khiến các fans thoải mái tiếp thu, bằng không rất có thể sẽ tạo thành sự kiện mất fans trên diện rộng.

Nghĩ vậy, Chu Hòa Huy cũng không tiếp tục chỉ trích việc Sở Ngôn giấu diếm mình.

Tuy rằng Sở Ngôn nhìn qua thành thục ổn trọng, thế nhưng chung quy cũng chỉ là một thiếu niên vừa qua tuổi trưởng thành được nửa năm. Trước giờ Chu Hòa Huy vẫn luôn cảm thấy cậu diễn viên trẻ dưới tay mình quả thực quá độc lập, hiện tại rốt cục có chuyện cần anh quan tâm, giữa sự bất đắc dĩ anh còn có một chút cảm giác ‘Rốt cục cũng có cơ hội chứng tỏ năng lực’.

Chu Hòa Huy lắc lắc đầu, nhanh chóng đem cách nghĩ một chút cũng không buồn cười này hất ra sau đầu.

Hai người rất nhanh đã đến tòa nhà Thiên Thịnh.

Đây không phải lần đầu Sở Ngôn tới công ty, thế nhưng lúc này cậu vẫn nhíu chặt đôi mày, sắc mặt phức tạp đi theo sau Chu Hòa Huy, không hề chú ý tình cảnh xung quanh. Phòng nghỉ của Sở Ngôn được bố trí ở tầng 79, thế nhưng hôm nay Chu Hòa Huy lại trực tiếp đưa cậu tới tầng 125, khu phòng họp.

Cửa phòng họp vừa mở ra, đám người đông nghịt bên trong khiến Sở Ngôn có chút nôn nao.

Người ngồi vị trí chủ quản tự nhiên là vị đang nắm quyền phụ trách Thiên Thịnh, Từ Ngọc Dung, hôm nay cô mặc một bộ váy công sở đoan trang điển nhã, đang nghiêm túc trò chuyện với một người đàn ông trung niên hói đầu. Thấy Sở Ngôn và Chu Hòa Huy tới cô liền gật đầu chào hỏi với Chu Hòa Huy, thế nhưng lúc nhìn thấy Sở Ngôn lại nghiêm túc mỉm cười, chăm chú nhìn cậu hồi lâu, thái độ vô cùng tôn trọng.

Trong phòng hội nghị rất rộng, nhưng hiện tại đã ngồi đầy người, Chu Hòa Huy kéo Sở Ngôn đến cúi phòng tìm một cái ghế ngồi xuống, bản thân anh lại ngồi bên cạnh, giải thích: “Tổng giám đốc Từ rất quan tâm chuyện của cậu, vậy nên hôm nay đã triệu tập toàn bộ nhân viên cao cấp của bộ tuyên truyền và quan hệ công chúng đến thảo luận. Về việc này, ý nghĩ chung của chúng ta là muốn tìm cách giấu diếm, không thể công khai.”

Dừng một chút, Chu Hòa Huy khẽ chỉ về phía người trung niên hói ngồi bên cạnh Từ Ngọc Dung: “Đó là chủ biên của 《Tuần sang giải trí》, tin tức lần này vốn được gửi đến chỗ ông ta, thế nhưng ông ta muốn cho Tổng giám đốc nợ mình một phần nhân tình, vì vậy phá hủy quy củ giữ bí mật bản thảo, đem chuyện báo trước cho Thiên Thịnh.”

Sở Ngôn nhìn bên kia, gật đầu: “Vâng.”

Từ sau khi nghe được tin tức đến bây giờ đã qua nửa tiếng đồng hồ.

Ngay ban đầu khi biết được sự thật, Sở Ngôn chỉ cảm thấy giống như có mọt tia chớp hung hăng đánh vào đầu mình, cả người xây sẩm choáng váng, cho dù y đã từng trải qua nhiều mưa to gió lớn hơn nữa, thế nhưng cũng chưa từng trải nghiệm việc bị người khác báo thẳng mặt ‘Cậu đã kết hôn’ như vậy.

Y kết hôn rồi?

Y cư nhiên kết hôn rồi?!

Chuyện này không có khả năng!!!

Nếu y đã kết hôn, vì sao suốt nửa năm nay không thấy bóng dáng của cô vợ kia?

Nếu kết hôn rồi, vì sao nửa năm nay không ai xuất hiện ám muội gì với y?

Từ thời khắc đầu tiên y đến thế giới này đã sinh hoạt đơn độc, hiện tại đột nhiên có người báo cho y biết ‘Cậu kỳ thực đã kết hôn, cậu kỳ thực còn có một người vợ’, mọi người nói xem loại cảm giác này có phải quá mức hoang đường rồi không?

Cũng khó trách người trấn định như Sở Ngôn cũng sẽ bị kinh hgãi thành bộ dáng kia.

—— Đừng nên trách tư duy của Sở Ngôn quá đơn điệu, dù sao mặc dù y biết thế giới này chấp nhận kết hôn đồng tính, thế nhưng tiềm thức của y lại chưa thể làm quen với việc này. Thật giống như nếu một người ở thế kỷ 21 nghe nói mình đã kết hôn, phản ứng đầu tiên nhất định là ‘Mình đã kết hôn với một người khác phái’ chứ không phải ‘Liệu mình có kết hôn với người đồng giới hay không’.

Chuyện trong phòng hội nghị tựa hồ không có bất cứ quan hệ gì với Sở Ngôn, trên cơ bản đều là do Từ Ngọc Dung và vị chủ biên kia giằng co đàm phán, phòng tuyên truyền và phòng quan hệ công chúng đứng ra tiến hành tổng kết.

Đợi đến khi mọi việc đều đã được đàm phán tỏa đáng, Từ Ngọc Dung nhìn về phía thiếu niên đang ngồi đối diện, lúc này chỉ thấy Sở Ngôn đã khôi phục biểu tình bình tĩnh, không còn ngơ ngác như khi vừa đến.

Khi phát hiện đôi mắt màu nhạt kia an tĩnh dừng lại trên người mình, Từ Ngọc Dung không biết vì sao bỗng nhiên ngẩn ra, một hồi lâu mới hỏi: “Sở Ngôn, chuyện này công ty quyết định đem tin tức đè xuống không cho công khai, về phần người tung tin nặc danh kia chúng ta cũng sẽ điều ra, cố gắng tìm được kết quả trong thời gian ngắn nhất. Cậu có ý kiến gì không? “

Ngụ ý là: Cậu có gì dị nghị không? Hoặc là cậu muốn công bố mình đã kết hôn chăng?

Loại tình huống này bản thân Sở Ngôn cũng không hoàn toàn hiểu được, y đã sống độc thân hơn nửa năm, đột nhiên có một người vợ xuất hiện, đừng nói hai người đã kết hôn như thế nào, hiện tại y đối với việc nửa kia của mình có bộ dạng ra sao cũng không biết!

Sau một hồi suy tư, Sở Ngôn nghiêm túc lắc đầu: “Chuyện này em không có ý kiến, sẽ do công ty làm chủ.”

Từ Ngọc Dung vô cùng hài lòng với đáp án này, vì vậy vị chủ biên kia cũng rất nhanh chóng nhận được thù lao của mình, hơn nữa còn giành được một khoản lợi lớn cho tạp chí của mình. Cùng lúc đó, phòng quan hệ công chúng và phòng tuyên truyền nối đuôi nhau rời đi, bắt đầu nghe ngóng thân phận của người nặc danh nọ.

Đợi đến khi trong phòng họp chỉ còn có Sở Ngôn, Chu Hòa Huy, Từ Ngọc Dung và chủ biên hói, vị chủ biên nọ cười híp mắt nói: “A Dung, em cũng đừng trách tôi không để ý tình bạn cũ, em biết đó, Sở Ngôn nhà em hiện tại danh tiếng rất thịnh, nếu như loại chuyện này được công khai《Tuần san giải trí》của tôi sẽ có ích lợi rất lớn.”

Từ Ngọc Dung lắc đầu, cười nói: “Anh Lưu, là em phải cảm ơn anh mới đúng, anh đã cố tình phá vỡ quy củ trong giới để báo trước cho bọn em chuyện này, cho bọn em đủ thời gian sắp xếp đối phó.”

Chủ biên Lưu cười cười: “Nhưng tôi lại không thể nói cho các người biết phương thức liên lạc của người nặc danh nọ.”

Từ Ngọc Dung gật đầu: “Em biết, đây là những quy củ nghiêm khắc nhất trong giới, bọn em sẽ tự điều tra.”

Hai người lại khiêm nhượng một hồi, trước khi vị chủ biên kia rời đi đã đến trước mặt Sở Ngôn, quan sát cậu một lúc lâu rồi bỗng nhiên nói: “Tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng cũng rất ổn trọng, người như vậy hẳn là không nên đắc tội người trong giới mới đúng, thật kỳ quái.”

Sở Ngôn nghe vậy liền mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn sự khích lệ của anh, chủ biên Lưu.”

Nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Sở Ngôn vị chủ biên Lưu kia cũng lóe lên một tia kinh ngạc, mỉm cười ý vị thâm trường rồi mới rời đi.

Đợi khi đối phương đã đi rồi, Từ Ngọc Dung dặn dò Chu Hòa Huy gần đây không nên bất cẩn làm ra động thái gì, đợi sau khi công ty tìm ra ai là người loan tin này rồi hẳn tính tiếp. Đồng thời công ty còn có thể khơi thông quan hệ phía chính phủ, giấu diếm tin tức riêng tư của Sở Ngôn.

Sau khi Chu Hòa Huy gật đầu đáp ứng toàn bộ, Từ Ngọc Dung lại nhìn về phía Sở Ngôn.

Việc khiến Chu Hòa Huy khiếp sợ chính là, vị tổng giám đốc Từ trước nay vẫn nổi tiếng thủ đoạn sắc sảo này vậy mà không chỉ trích Sở Ngôn câu nào, trái lại còn mềm giọng nói: “Cậu yên tâm, tuy rằng trước đây Thiên Thịnh chưa từng gặp qua việc như vậy, thế nhưng tuyệt đối có thể giải quyết giúp cậu. Nếu cậu muốn tuyên bố hôn nhân Thiên Thịnh cũng sẽ hỗ trợ cậu thiết kế tốt đường ra, không cần lo lắng, gần đây nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá hao tổn tinh thần.”

Chu Hòa Huy: “…?!!!”

Sở Ngôn mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn tổng giám đốc.”

Từ Ngọc Dung lắc đầu, tự mình rời đi trước.

Đợi Từ Ngọc Dung đi rồi, Chu Hòa Huy lại nhịn không được nói: “Tổng giám đốc Từ có thể nhẹ nhàng với cậu như vậy, xem ra chị ấy rất coi trọng cậu.”

Chu Hòa Huy cũng không đem chuyện này gán lên người Hạ Bách Thâm, tuy rằng anh biết Thiên Thịnh là tài sản của Hạ thị, Hạ Bách Thâm cũng từng chủ động đi tham dự tiệc hoàn công của Sở Ngôn, hơn nữa còn ngồi đối diện anh. Thế nhưng có lẽ do gần đây Hạ Bách Thâm không thấy xuất hiện, Chu Hòa Huy cũng sớm đem chuyện này quên mất.

Đối với những lời đó, Sở Ngôn chỉ cười cười không nói gì, thế nhưng ánh mắt của y lại dừng tại thân ảnh yểu điệu rời đi của Từ Ngọc Dung thật lâu không hề di chuyển.

Chuyện này vừa ra, Chu Hòa Huy lại cho Sở Ngôn nghỉ phép thêm một tuần.

Thế nhưng sau khi rời khỏi Thiên Thịnh, chuyện đầu tiên Sở Ngôn làm lại chính là tra xét thông tin cá nhân của mình. Theo lý thuyết, nếu do y tự mình tra xét hiển nhiên có thể tìm thấy thông chính xác về ‘người vợ’ thần bí kia, vậy mà có thế nào Sở Ngôn cũng không ngờ, ngay cả bản thân y cũng chỉ có thể tra được tình trạng hôn nhân của mình chính là ‘Đã kết hôn’, về phần thân phận của đối phương thì thế nào lại không thể tra được.

Bất quá, Sở Ngôn thật ra còn tìm được một đầu mối: Cách đây bảy tháng nguyên chủ đột nhiên kết hôn.

Sau một hồi suy tư, Sở Ngôn lại gọi điện thoại cho người đại diện trước đây của mình, anh chàng mập mạp Triệu Liên. Người sau lại rất kinh ngạc vì Sở Ngôn cư nhiên gọi điện cho mình, nhanh chóng bắt máy, cũng phi thường thân thiện chào hỏi, còn chúc phúc sự nghiệp của Sở Ngôn có thể càng lúc càng phát triển.

Trong lúc nói chuyện, Sở Ngôn còn thử đối phương nhiều lần, thế nhưng anh mập kia cũng không phát giác được, còn chẳng chút đề phòng đem toàn bộ mọi chuyện nói ra, bất quá lại không có tin tức Sở Ngôn muốn.

Mãi đến khi gần cúp máy, Triệu Liên lại chợt nhớ một việc: “Ây da đúng rồi, chia khóa tủ bảo hiểm cậu đưa cho anh nửa năm trước khi nào mới cầm lại? Tuy rằng trước đây cậu nói nếu không phải cậu đến tìm thì anh cũng không cần giao chìa khóa cho cậu, thế nhưng anh thấy tiền thuê bên kia cũng đã đến thời hạn rồi, nếu cậu không chuyển khoản bên kia sẽ gọi điện cho cậu đấy.”

Sở Ngôn vừa nghe như vậy thì có hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh cũng ổn định biểu tình, cười nói: “Em cũng quên mất chuyện này, hóa ra em còn gửi một cái chìa khóa ở chỗ của anh nha! Anh Triệu, anh hiện tại đang ở đâu, em đi tìm anh một chút, vừa lúc em cũng đang rảnh rỗi, tiện thể mang thứ kia về luôn cũng tốt.”

Một phút sau, Sở Ngôn nhận được một cái địa chỉ, nhanh chóng cúp điện thoại.

Trong lúc ngồi xe đi tìm Triệu Liên, Sở Ngôn còn tranh thủ lên Thiên Võng tìm tin tức, sau đó phát hiện một chuyện thế này.

Tủ bảo hiểm: Là cơ quan lưu trữ do nhà nước thành lập phục vụ tư nhân, bất luận loại hàng gì được gửi vào nơi này cũng được dùng bốn lớp khóa bảo vệ, bao gồm chìa khóa được phía bảo hiểm cung cấp, khóa mống mắt, khóa vân tay, khóa thanh âm.

Tuy rằng phí dụng của tủ bảo hiểm rất đắt đỏ, thế nhưng tính an toàn cũng có thể xem như hàng đầu trên toàn tinh hệ.

————

Tiểu kịch trường

Sở Nghiên Nghiên: Thê tử của ta rốt cuộc là ai!!!

Hạ tiên sinh: Thê tử của tôi còn không phải em sao?

Sở Nghiên Nghiên: Cuộc sống này làm sao qua đây!!!