Editor: Thiên Y
Bản tin ngày ×× tháng ××: rạng sáng ngày ××, trên bờ biển xảy ra vụ giết người cướp rất dã man, một chiếc du thuyền Trung Quốc ở Hải Vực ×× gặp tập kích. Theo điều tra, trên thuyền có tổng cộng 312 hành khách. Tính đến 5 giờ sáng hôm nay, cảnh sát thành phố B đã phát hiện 50 người bị sát hại, trong đó có 20 người là phụ nữ, 7 trẻ nhỏ, 262 hành khách còn lại hiện vẫn chưa rõ tung tích. . . . .
Tháng bảy trời nóng nực đến mức khiến nhiều người khó chịu. Buổi chiều gặp một trận mưa lớn, chẳng những không mang không khí mát mẻ cho thành phố B, ngược lại sinh ra một luồng khí ẩm thấp, giống như đang hâm nóng mọi thứ, ngay cả người ngồi tại nhà cũng thấm ướt mồ hôi.
Thương Trung Tín ngồi trên ghế sa lon, nghe TV phát lại tin tức mấy ngày trước.
Lật ra từng trang báo trong tay, lòng ông không cảm thấy yên, cuối cùng vẫn không nhìn nổi.
Thương Hồng khéo léo ngồi ở một bên, cả người có chút cô đơn, tầm mắt nhìn một vòng quanh phòng, cuối cùng dừng lại chỗ mà chị gái thường ngồi.
Lúc này Thương Trung Tín đổi một tư thế, nghiêng người nhìn sang bên cạnh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Thương Hồng. Hai cha con đều sửng sốt, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, cả hai liền thu hồi ánh mắt của mình.
Người giúp việc bận rộn ở trong phòng bếp, động tác mỗi người đều đặc biệt cẩn thận, chỉ sợ xảy ra một chút không may.
Mấy ngày nay không khí trong nhà họ Thương luôn nặng nề, mà Thương Trung Tín chính là tâm áp suất thấp. Sáng nay, có một người làm vườn bị sa thải vì phạm một lỗi rất nhỏ. Vì có vết xe đổ trước đó, nên tác phong của mọi người cũng cẩn thận hơn. Hôm nay, trừ người dẫn chương trình cất giọng bình thản trên TV, không gian to lớn vẫn yên lặng giống như có thể nghe được tiếng kim rơi dưới đất.
Không gian tắc nghẽn này kéo dài thật lâu, cho đến khi Trần Lệ bưng một đĩa trái cây ra, những miếng táo được cắt gọn, dưa vàng mọng nước, nhìn có vẻ ngon miệng. Chị ta đặt ở trên bàn trà, nở nụ cười muốn phá vỡ không khí yên lặng này, nhưng chợt phát hiện người đàn ông và cô gái ngồi trên ghế salon đều không quan tâm.
Bảo mẫu lặng lẽ dọn dẹp bàn ăn, cố nén không khóc thành tiếng. Nghe thấy tiếng động sau lưng, Thương Trung Tín cau mày, lại lật một tờ, cuối cùng phiền não ném tờ báo qua một bên, đứng lên định đến thư phòng.
"Ba." Đợi đến khi Thương Trung Tín đi lên hết cầu thang, Thương Hồng gọi ông lại. Cô ta do dự một lát, nói: "Buổi sáng chú Chu gọi điện thoại tới đây, muốn ngày mai chúng ta đi nhận . . . . Nhận . . . ."
Thương Trung Tín ngẩng đầu, bước chân ngừng lại một chút. Bởi vì ngược sáng nên không ai nhìn thấy được vẻ mặt của ông, ông đờ người một lát nói: "Ừ."
Dứt lời, người đã đi tới cửa thư phòng.
Cửa phòng"Cạch" một tiếng đóng lại, vai Trần Lệ đang co lại chợt thả lỏng, trong khoảnh khắc, ánh mắt chị ta chuyển từ phía cửa phòng đến vị trí Thương Lam ngồi. Chớp mắt mấy cái, thậm chí chị ta còn có thể thấy cô gái đang ngồi chỗ đó, mặc dù không nói một lời, d.d.l.q.d nhưng đôi mắt đen tròn khác thường vẫn lẳng lặng quan sát mọi người.
Thương Lam quá yên tĩnh, im lặng đến mức khiến cho người ta không cảm thấy sự tồn tại của cô. Nếu như Thương Hồng đại diện cho ánh mặt trời, vậy thì Thương Lam lại như sao trời, dễ bị bóng tối che mờ, không dễ dàng để người khác nhận ra. Hai hình ảnh đối lập, Thương Lam tối tăm, trầm mặc, không làm cho người ta thích. . . . . .
Đừng nói Trần Lệ chỉ là người ngoài, chính cha ruột của cô- Thương Ttung Tín- cũng không phải quá quan tâm với đứa con gái này. Dù sao lúc nào Thương Lam cũng lạnh nhạt với tất cả mọi người, dù có ở chung cũng sẽ tạo một bức tường ngăn cách, thử hỏi ai sẽ nguyện ý lấy mặt nóng của mình dán vào mông lạnh đây.
Nhưng dù tính cách của cô không được mọi người thích, cô cũng vẫn là người thân của họ.
Trần Lệ thở dài thật khẽ.
Chị ta không thân thiết với Thương Lam , đối với chuyện cô mất tích, chị ta không có nhiều cảm giác giống như Thương Trung Tín và Thương Hồng, nhưng trong nhà bất chợt ít đi một người , vẫn khiến người ta cảm thấy thật nặng nề.
Nói đến thật đáng buồn, tính tính của Thương Lam luôn tự ti, sống nội tâm, đến khi cô dần dần mất đi người thân bên cạnh thì trở nên sợ hãi mọi thứ. Đời trước phải đối mặt với việc em gái phản bội, cha thì coi thường khiến cô sợ bị tổn thương một lần nữa. Cho nên sau khi sống lại, mặc dù không oán hận, nhưng khi đối mặt với họ, từ đầu đến cuối cô luôn xây lên một bức tường để bảo vệ bản thân, đồng thời ngăn không cho họ bước vào cuộc sống của cô sau này.
Hôm nay, quan hệ vốn không thân thuộc lại càng trở nên xa cách ở kiếp này.
Trần Lệ thu hồi tầm mắt, cầm một miếng dưa bỏ vào trong miệng, hương vị ngọt ngào làn toả bên trong.
Mà nhìn lại Thương Hồng, cô ta co chân lên ngồi tựa vào trên ghế sa lon, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm hình ảnh trên TV, trên mặt bỗng đờ đẫn, không nhìn ra rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Bảo mẫu khóc một lúc, cuối cùng cũng ngừng lại, trong phòng đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn lại người dẫn chương trình trong TV, bình tĩnh đưa tin những chuyện đã xảy ra.
Máy điều hòa không khí được chỉnh ở nhiệt độ thích hợp, Trần Lệ lại ăn một chút hoa quả, mắt luôn nhìn về vị trí của Thương Lam một cách vô thức, mặc dù nơi đó đã không còn ai. . . .
"Dì đi lên phòng."
Chị ta có chút không chịu nổi bèn đứng lên, Thương Hồng không trả lời chị ta..., giống như là đang suy tư cái gì, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước.
Trần Lệ đứng tại chỗ, trên mặt hiện lên sự lúng túng, hơi mất tự nhiên an ủi: "Chỉ cần một ngày không tìm được thi thể thì Tiểu Lam nhất định còn sống, con không cần quá lo lắng, đi ngủ sớm một chút đi."
Thương Hồng không quan tâm gật đầu một cái, nhẹ nhàng dạ, ánh mắt vẫn không nhìn về phía chị ta.
Trần Lệ chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn vòng qua ghế sa lon đi lên lầu. Lúc đi qua cô ta, chị ta không nhịn được nhìn về phía Thương Hồng. Không có Thương Trung Tín ở đây, Thương Lam thì mất tích, vì vậy Thương Hồng cũng lười mang chiếc mặt nạ giả nhân giả nghĩa trước mặt chị ta.
Từ góc độ trên cầu thang nhìn xuống, trên mặt cô gái trẻ vô lo vô nghĩ, nhưng trong con người đen như mực tựa như đang loé lên thứ gì đó. . . . .
Tay Trần Lệ để trên cầu thang bỗng cúng đờ, có chút nghi hoặc nhăn mày, ánh mắt Thương Hồng không giống như là bi thương khi mất đi người thân, ngược lại giống như một loại tính toán khiến chị ta thấy lạnh cả người. . . .
Mấy ngày nay trong nhà họ Thương trải qua không được yên ổn. Ở trong cục cảnh sát, Thương Trung Tín mở rộng quan hệ, nếu có tin tức sẽ thông báo ngay cho bọn họ.
Mà buổi chiều, khi ông ta dẫn Thương Hồng đến xác nhận thân nhân, sau khi biết không phải là Thương Lam thì cả người liền thở phào nhẹ nhõm.
Hai ngưởi một trước một sau đi ra khỏi cục cảnh sát. Thương Hồng che miệng, vừa đi tới dưới gốc cây liền nôn thốc nôn tháo. Mới vừa rồi cô ta nhìn thấy một thi thể bị xâm phạm, cuối cùng bị một phát đạn bắn mà mất mạng, mặt mũi ngâm trong nước biển đã lâu khiến cho không thể nhận ra dáng vẻ ban đầu. . . . .
Thương Trung Tin xanh mặt, ở đằng sau vỗ vỗ lưng của cô ta: "Về sau con cũng đừng theo tới đây nữa."
"Không, con muốn đến." Thương Hồng lau miệng, sống lưng thẳng tắp, ở trong chuyện này, cô ta lại kiên trì một cách dị thường.
"Ba, cầu xin ba."
Ánh mắt Thương Trung Tín chợt loé lên nhưng không nói gì nữa.
Lúc này tài xế lái xe đi đến: "Ông chủ!"
Thương Trung Tín mở cửa xe ngồi vào, ánh mắt nhìn dòng người trên đường đi qua đi lại trước đồn cảnh sát, nói: "Trở về đi thôi."
Thật ra thì lần này Thương Lam mất tích, trong lòng ông ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai, gặp phải chuyện này, cơ hội còn sống của cô quá thấp. Cho dù may mắn còn sống, ở trong tay một đám cướp kia, kết quả cũng sẽ không tốt hơn là bao.
Vuốt mi tâm đang nhíu chặt, xuyên qua cửa kính ông ta nhìn thấy chỗ ngồi của Thương Hồng. Cô ta đang chống cằm, tim đập mạnh và loạn nhịp, ánh nhìn hướng ra ngoài cửa sổ, trên mặt bình tĩnh nhìn không ra cảm xúc.
Kể từ sau khi Thương Lam mất tích, Thương Hồng trở nên an tĩnh lạ thường. Người bên ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng do tình cảm chị em sâu đậm. Nhưng cô ta là con do ông ta sinh ra, ông ta nhìn bọn họ lớn lên. Trên đời này, không ai có thể hiểu rõ bọn họ hơn ông ta.
Khi lái xe đi đến ngã tư đường thì gặp đèn đỏ, đột nhiên Thương Hồng thu lại ánh nhìn ngoài cửa sổ, quay lại hỏi: "Ba! Gần đây sao lại không thấy anh Triển vậy?"
Thương Trung Tín nheo lại mắt, không vui nói: "Đừng nhắc tới nó."
"Ba!" Thương Hồng nhăn mày, nói đỡ cho Triển Mộ: "Chuyện của chị là ngoài ý muốn, không liên quan gì đến anh Triển, nếu như không phải là chị . . . ."
"Câm miệng." Trong lời nói của Thương Trung Tín lộ ra sự uy nghiêm không cho phép phản đối, khiến Thương Hồng rụt bả vai, thu lại lời định nói ra.
Lúc này đèn xanh sáng lên, tài xế cho xe chạy, ánh mắt len lén nhìn sắc mặt xanh mét của ông chủ, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Không gian trong xe rộng rãi bỗng trở nên ngột ngạt, khó thở.
Trên mặt của Thương Trung Tín bình tĩnh, trong con ngươi sâu thẳm không nhìn ra cảm xúc. Hai bên hắc bạch, người có thể nhờ vả ông ta đều tìm đến, mặc dù phải mất nhiều tiền nhưng ngay cả chân mày ông cũng không nhăn lấy một cái. Cho dù biết hi vọng mong manh, nhưng ông không bao giờ buông tay.
Đến khi từng ngày từng ngày trôi qua, lúc bắt đầu còn mong có hy vọng nhưng dần dần thấy thất vọng, sau đó là đến tuyệt vọng. Trên trán lộ ra một sợi tóc trắng, ông ta cũng không quan tâm nhổ nó đi. Dù sao Thương Lam cũng là con gái ruột của ông ta, dù tích cách của cô không được ông thích, nhưng hai người vẫn là người thân ruột thịt.
Thử hỏi khắp thiên hạ này có cha mẹ nào mà không thương con cái của mình?
Xe dừng ở trước cửa biệt thự, cửa tự động mở ra, tài xế chậm rãi lái vào bên trong.
Thương Hồng xuống xe, đi theo sau lưng cha. Dưới ánh mặt trời, bóng lưng của Thương Trung Tín không còn to lớn, cao ngạo như trước nữa, thậm chí nếu nhìn từ xa còn thấy hơi còng xuống, mái tóc được chải gọn gàng cũng mơ hồ lộ ra vài sợi tóc trắng.
Bây giờ ông ta đúng là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Nơi này là hòn đảo nằm ở phía nam thành phố A, bởi vì vị trí địa lý gần phía nam nên khí hậu ở trên đảo vẫn ôn hoà ấm áp, cho dù là mùa đông cũng không rét lạnh bằng phương bắc, đảo nhỏ được vây quanh bốn phía là sông núi, phong cảnh hữu tình, mà nổi tiếng nhất ở trấn nhỏ là là ngọn núi Lạc Đà được ngăn cách bởi một dòng sông nhỏ.
Từ phi trường là cảnh tượng vội vã đi ra của Ngụy Vô Lan, tiện tay vẫy gọi một chiếc taxi đi đến khách sạn lớn nhất trong thị trấn.
"Chàng trai! Đến du lịch sao? "
Tài xế nhiệt tình chỉ về ngọn núi Lạc Đà phía xa nói: "Tới nơi này chơi nhớ nhất định phải đi xem một chút, thị trấn của chúng tôi nổi tiếng nhất chính là ngọn núi kia. . . . ."
"Bác tài! Bác chạy nhanh một chút." Ngụy Vô Lan cau mày thúc giục, không rảnh nghe ông giới thiệu.
"Này! Cậu gấp như vậy làm gì chứ." Tài xế có chút không vui, âm thanh lớn hơn vài phần.
"Vội vàng đi cứu người."
Sắc trời còn sớm, ánh mặt trời ấm áp không thể xuyên qua rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng, phản chiếu qua kính cửa sổ một tầng sáng. Bên trong phòng, ánh sáng vàng trên bàn hắt lên ghế sofa.
Áo sơ mi đen xốc xếch dính vào trên người, dọc theo tay áo đến cổ áo đầy những nếp nhăn, nhiều chỗ còn không nhìn ra dáng vẻ ban đầu của áo.
Mấy nút vạt áo trước không cài, để lộ ra lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, dưới ánh đèn bàn, có thể thấy rõ ràng những vết sẹo ngang trên ngực.
Vết sẹo đã mờ, nhìn ra được đã có từ lâu.
Anh lẳng lặng nhìn ly cao cổ trong tay, trong ly vẫn còn vài giọt chất lỏng màu đỏ. Tivi trong phòng không bật, trên màn hình màu đen phản chiếu dáng vẻ của anh, trong đó là bộ dạng một người đàn ông chán nản, tinh thần sa sút. . . .
Vài ngày rồi anh không tắm, không thay quần áo, trên người mơ hồ phảng phất có mùi hôi. Dựa vào ghế sofa, anh ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, trong đầu đau đớn.
Đột nhiên, điện thoại di động rung chuông ở trên mặt đất. Người đàn ông sững sờ, phản ứng cực nhanh tiếp nhận.
Trong mắt tràn đầy hi vọng, nhưng sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, hai tay buông xuống, mất mát.
Anh ngồi thật lâu, rồi lại nhặt lên chai rượu trên đất dốc vào miệng. Triển Mộ là một người có tửu lượng rất khá, thường ngày phải xã giao nên nó cũng là một ưu thế của anh. Nhưng hôm nay, anh lại rất hận ưu thế này của mình.
Thông qua thực quản, rượu đi đến dạ dày vẫn thấy nóng rát, không dễ chịu, nhưng ANH lại không dừng lại được. Điều khiển tivi không biết đã bị ném đi đâu, anh không dám mở ti vi, không dám nghe bất kỳ tin tức nào ở bên ngoài, chỉ phái người ở bến tàu, cẩn thận nghe ngóng từng ngày.
Anh hiểu Thương Lam, một khi đã nhận định chuyện gì thì với tính cách bướng bỉnh ấy cô sẽ không sửa đổi. Nếu như cô không có chết. . . . . . Nếu như cô không có chết. . . . . .
Mùi rượu dâng trào, Triển Mộ té xuống đất, nghĩ là cuối cùng thì rượu trong bụng cũng có tác dụng. . . .
Cũng không biết mình ngủ bao lâu, loáng thoáng nghe được tiếng gõ cửa ở bên ngoài, toàn thân người đàn ông chấn động, mở mắt ra.
"Anh Triển! Anh ở bên trong sao?"