Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 47




Ra khỏi cửa hàng sách nhỏ, Thương Lam từ từ đi dạo, tản bộ, ánh trăng nhu hòa chiếu in cái bóng của chính mình, kéo dài tinh tế nép vào ven đường.

Thương Lam lấy điện thoại di động ra, lúc đang định gọi cho tài xế thì một chiếc xe thể thao màu sáng bạc chiếu đèn vào cô.

Lặng lẽ nắm chặt túi sách của mình, cô lau bàn tay đầy mồ hôi lạnh, mấy ngày này cô đối với Triển Mộ tránh được thì tránh, vì tránh anh mà cũng không dám trở về Liên gia.

Cô cảm thấy từ lúc Triển Mộ xảy ra tai nạn xe đến nay, luôn luôn dành cho cô một loại áp lực bức người, luôn có thể ép cô tới không thở nổi, cái cảm giác trốn không thoát hít thở cũng không thông này làm cô không thích, cô cũng nhớ cô đã làm rõ ràng như vậy, Triển Mộ không có lý do nào không biết, nếu anh đã hiểu thì nên chú ý đến thân phận chủ động lảng tránh mới phải.

Nhưng anh không làm! Chẳng những anh không có tự giác lảng tránh, ngược lại càng ngày càng ép sát.

Cô thật sự không biết anh không hiểu thật hay giả vờ không hiểu, mỗi lần đi công tác đều gọi điện cho cô khiến cho cô không biết mình là nên trả lời hay là không nên trả lời, chỉ có thể chuyển sang chế độ rung, cứ mặc kệ như vậy.

Xe dừng ở bên cạnh cô, Triển Mộ hạ cửa kính xe xuống nói.

"Anh chở em."

"Triển đại ca, em vừa - kêu tài xế rồi, không nên phiền phức." Thương Lam cố chấp đứng tại chỗ, cúi đầu xuống thấp nhìn chằm chằm mặt đất, cũng không nhìn anh.

"Gọi làm gì, không phải tài xế đến rồi hay sao." Giọng nói trầm thấp lượn bên tai, lời nói lạnh lùng ở giữa mang theo ý không thể từ chối: "Lên xe."

Nói thật, Triển Mộ bây giờ làm cô sợ.

Nhìn cô, trong lời nói của anh đều không phải hỏi, ngược lại lộ ra một loại mệnh lệnh lạnh lẽo, dường như cô là sở hữu của anh...

Cắn môi thật chặt, cô có một loại ảo giác, dường như bọn họ trở về cuộc sống sinh hoạt trước kia, Triển Mộ đối với cô chỉ là những động tác ra lệnh. Ý nguyện của cô anh chưa từng suy nghĩ trong lòng.

Có thể cô cần phải nói cho anh biết, sau này anh sẽ là em rể của cô, anh không có lý do gì để tỏ thái độ này sống chung với cô.

Thương Lam vòng qua đầu xe, lúc định mở cửa sau xe, giọng nói Triển Mộ lãnh lùng vang lên:

"Tiểu Lam, anh không phải tài xế của nhà em."

"Em không có ý này." Nâng tay lên dừng một chút, lại để xuống.

Triển Mộ ngay cả lông mày cũng không động, chỉ là lẳng lặng nhìn cô, khí thế bức người đã chặn đầu đè ép không cho cô cãi lại.

Thương Lam đánh không lại ánh mắt lạnh như băng của anh, bất kể vẫn là mang theo lý do trong lòng, cô đều không phải là đối thủ của anh.

Xe chậm rãi chạy trên đường lớn, trong xe yên tĩnh có thể khiến người ta hít thở không thông.

Triển Mộ trầm mặc cầm tay lái, thỉnh thoảng nhìn về phía Thương Lam bên này, không biết trong lòng anh đang có ý gì, Thương Lam bị anh nhìn đến lông mao trên người dựng đứng, cả người như đứng ngồi trong đống lửa.

Bọn họ ai cũng không cố gắng đánh vỡ cảnh tượng yên lặng này, Triển Mộ thì không muốn mà Thương Lam thì không dám.

Ngay cả Thương Lam không biết lái xe cũng biết con đường này không phải hướng trở về Thương gia. Cô sửng sốt, ngay lập tức cực kỳ sợ hãi.

"Triển đại ca, không phải chúng ta về nhà sao?"

"Ừ." Triển Mộ đem tay lái quặt về phía bên phải, thẳng tắp lái hướng ngược lại với Thương gia: “Anh chưa ăn cơm, em ăn cùng anh." Trong giọng nói tràn ngập chắc chắc, không muốn trao đổi bất kỳ cái gì.

"..."

Xe dừng lại ở cửa nhà hàng, Triển Mộ tắt máy đi xuống xe trước.

Thấy thế, Thương Lam đưa tay cởi dây an toàn, cũng không biết cái này xảy ra vấn đề gì, dây an toàn không tháo ra được.

Lúc này Triển Mộ đã vòng qua đầu xe, giúp cô mở cửa.

"Không tháo được?"

Thương Lam giương mắt nhìn anh, nhẹ nhàng lên tiếng.