Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 45




Trầm mặc một lát, Triển Mộ thu hồi khí thế xâm phạm người, khôi phục lại ấm áp nói.

"Không phải có canh sao, em đứng xa như vậy thì muốn anh uống thế nào?" Dưới tròng mắt như ẩn như hiện, anh vẫn còn đang cười, cười đến tận đáy mắt.

Thương Lam xoay người nhìn gương mặt vô hại của anh, khí thế dọa người vừa rồi, áo sơ mi tinh khiết, cúc áo thứ ba tùy ý mở lộ ra xương quai xanh khêu gợi, anh không để ý dựa vào giường chăm chú nhìn cô, khóe môi thật mỏng khẽ nhếch khiến người khác không đoán ra tâm tư của anh.

"Anh, nhũ mẫu hầm canh gà, em lấy một chén cho anh." Thương Lam suy nghĩ một chút chợt cảm thấy mình phản ứng hơi quá, chân của Triển Mộ đang bó bột làm sao có thể làm gì cô..

Cô mở bình giữ nhiệt ra, đem canh gà cho vào chén, lau sạch nhè nhẹ cái thìa trong túi cẩn thận đi đến chỗ Triển Mộ.

"Anh, uống lúc còn nóng." Triển Mộ một mực nhìn cô, thấy toàn thân cô đều không thích hợp nhưng không thích hợp ở đâu thì anh không biết hay tại quá đa nghi.

"Anh vừa làm phẫu thuật..." Giơ lên một cánh tay, Triển Mộ vừa cười vừa nói.

Thương Lam nhìn thẳng anh nửa giây, cần phải suy nghĩ đã.

Chân mày hơi nhíu lại, cái thìa đã ở trong tay...dầu mỡ dính lên áo lại phải giặt giúp.

Anh ta đã nói như vậy cô còn có thể từ chối sao?

"Anh, sao anh không thừa dịp này nghỉ ngơi cho tốt, công việc giao cho trợ thủ là được rồi." Thương Lam múc một muỗng canh gà nhẹ nhàng để bên miệng thổi đi hơi nóng.

Môi của cô màu sắc rất đẹp, hồng nhạt, hương vị mềm mại đặc biệt ngọt ngào, Triển Mộ vô ý thức nuốt nước bọt, đã nhiều năm như vậy mà anh vẫn nhớ cái cảm giác hôn môi của cô, cô không thích trang điểm cho nên lúc hôn cũng không giống môi chát đầy son phấn của người đàn bà khác, giữa răng môi thơm mát trơn nhẵn mê người, hương vị cỏ xanh tươi mát luôn luôn không thay đổi.

Có lúc anh đang hôn cô vô ý thức cắn lên bờ môi ấy, không phải muốn cắn ra máu mà bởi vì anh muốn thấy vẻ mặt yếu ớt và dáng vẻ lo lắng hoảng sợ của cô.

Bộ dáng lúc đó anh chỉ có thể tưởng tượng trong mơ, lại không nghĩ tới hôm nay cảnh trong mơ trở thành sự thật, một Thương Lam sống sờ sờ xuất hiện trước mặt anh....

Áo lông thật dầy khoác lên người cô kín không một kẽ hở chỉ để lộ ra cái cổ mảnh khảnh không chói mắt, có thể tưởng tượng lúc anh ăn có biết bao nhiêu là mềm, non, nhẵn nhụi, ánh mắt Triển Mộ nóng rực dọa người, đây là Tiểu Lam của anh, vợ anh, người phụ nữ của anh...

Của anh --

Tất cả của cô chỉ có thể là của anh!

Thương Lam cúi thấp đầu xuống, không chú ý đến ánh mắt nóng rực của anh, đến lúc cô ngẩng đầu thì Triển Mộ đã lấy lại khuôn mặt ôn hòa như trước nuốt vào thìa canh trên tay cô.

"Rất ngọt." Nhìn về cánh môi hồng nhạt của cô, anh nói như vậy.

Thật sự rất ngọt?

Sao lại thế, vừa rồi cô lén nếm qua, chén này canh gà ngán chết.

Trong lòng mang theo nghi ngờ, Thương Lam tiếp tục múc một thìa canh đưa lên miệng Triển Mộ.

"Triển đại ca, chân của anh đỡ chút nào chưa?"

"Hai ngày nữa có thể tháo thạch cao rồi, Tiểu Lam, mấy ngày nay em bận sao?" Triển Mộ uống canh, giọng nói có chút khàn khàn.

"Là... Đúng vậy, lớp luyện thi hơi nhiều bài tập."

Không có thói quen nói dối trước mặt anh, Thương Lam ngượng ngùng cúi đầu.

Triển Mộ thu lại ánh mắt âm u.

"Tại sao đột nhiên vào lớp luyện thi?" Trong ký ức của anh, Thương Lam thích quấn quít lấy anh, thời gian rảnh ở bên cạnh anh cũng không kịp mà tại sao lại đến lớp luyện thi.

"Em..." Thương Lam gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Tiếng anh của em quá kém, kết quả cuộc thi không tốt..."

"Em không cần học những thữ này." Triển Mộ lẳng lặng nhìn cô, giọng nói mềm mỏng vô lý.

Cái gì em cũng không cần học, cái gì cũng không cần hiểu, em chỉ cần ngoan ngoãn dựa vào anh là tốt rồi.

Anh sẽ không cho phép cô sinh ra cánh, cho dù là một cái lông chim cũng không được.

Thương Lam ngẩn người, nháy mắt mấy cái trả lời:

"Không học những thứ này, sau này em ở nhà làm sâu gạo à?"

Triển Mộ nhìn cô không chớp mắt, ở trước mặt anh, cô luôn luôn có một loại ảo giác, dường như cô là trong suốt chỉ cần anh liếc một cái là có thể nhìn thấu.

Đột nhiên, anh cười rộ lên sau đó nhàn nhạt nói:

"Cuối cùng Tiểu Lam của anh cũng trưởng thành, hiểu chuyện."

Rõ ràng là lời nói khích lệ thế nhưng khi nghe vào tai lại khiến người khác phát run..

Thương Lam nhịn không được rùng mình một cái, cúi đầu thu dọn một nửa nước canh còn ở trong bình giữ nhiệt, không dám liếc mắt nhìn Triển Mộ.

Nhìn nhau không nói gì, trong phòng bệnh tĩnh dọa người, cô cúi đầu trốn cảm giác áp bách trong mắt của anh, dường như không khí trong phòng nháy mắt đọng lại, bầu không khí âm u lạnh lẽo làm người khác đứng ngồi không yên.

Thương Lam không dám thở gấp mạnh, nhu thuận ngồi yên một chỗ đang suy nghĩ dùng lý do gì để thoát khỏi thì lúc này Thương Hồng mở cửa phòng bệnh đi vào.

"Tại sao chị ở chỗ này?" Thương Hồng thấy cô, giọng nói không tốt.

"Nhũ mẫu bảo chị tới đưa canh." Thương Lam cười yếu ớt, lần đầu tiên cô cảm thấy Thương Hồng tốt đẹp giống như một thiên sứ vậy, bay từ trên trời xuống cứu cô: "Chị còn phải về làm bài tập, Triển đại ca giao cho em chăm sóc."

Dứt lời, cô hăng hái thu dọn túi sách xoay người nói.

"Triển đại ca, em đi trước. "

"Ngày mai vẫn tới chứ?" Thấy cô muốn đi, Triển Mộ hơi nhíu lông mày lại.

Lúc này, Thương Lam đã chạy tới cạnh cửa, cô do dự trong chốc lát, nói.

"Nếu có thời gian em sẽ qua." Đương nhiên, điều kiện trước tiên là phải có thời gian, lần này cô trở về sắp xếp nên chắc chắn ngày mai sẽ bận rộn nhiều việc, rất vội vàng.

Triển Mộ híp mắt lại, nghiễm nhiên lộ ra một khí thế không giận mà uy, anh nhìn bóng lưng cô càng chạy càng xa, tay giấu dưới chăn nhẹ nhàng siết chặt, anh sao có thể không hiểu ý của cô.

"Triển đại ca, em đã nói với anh, hôm nay em..."

Ánh trăng nhu hòa chiếu lên người nhưng mà đáy lòng không khỏi lo lắng, anh thu tầm mắt lại, ánh mắt chuyển qua bảng báo cáo nhưng một chữ cũng không nhìn nổi.

Lãnh ý trong mắt bắn ra, Thương Hồng vẫn là Thương Hồng trước kia, líu ríu ghé vào lỗ tai anh tự mình nói chuyện nhưng Thương Lam lại hoàn toàn ngược lại.

"Ừ." Trên mặt Triển Mộ nổi lên nụ cười nhạt nhòa, trong mắt cất giấu lạnh lẽo, phải là của anh, anh sẽ không buông tay.

Nhưng là bây giờ còn quá sớm, phải tránh nóng vội.