Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 43




Thương Lam từ lớp học đi về đã là bảy giờ tối, hai tháng qua bầu trời đặc biệt dễ đen lại, từ Thương gia đến lớp luyện thi không xa, đi bộ cũng chỉ gần mười phút cho nên Thương Lam cũng không bảo tài xế đưa đi.

Giẫm lên cái bóng của mình, cô cúi đầu đi trên con đường nhỏ ven rừng rậm, đèn đường mờ mờ lập lòe càng làm nổi bật con đường nhỏ thêm âm u.

Trên đường đi qua lớp luyện thi có một công viên nhỏ, trong một bụi cây xanh truyền đến tiếng động răng rắc, hơi giống như tiếng ma sát giữa quần áo và đồ dùng hàng ngày với nhau.

Âm thanh tinh tế từ phía sau truyền đến, Thương Lam mặt đỏ lên, bỗng dưng dừng bước.

Không cần đoán dùng bắp đùi nghĩ cũng biết trong bụi cỏ xảy ra chuyện gì.

Việc vớ vẩn đừng để ý, việc vớ vẩn đừng để ý!

Thương Lam trên đường nói thầm chân càng lúc càng bước nhanh, ai nghĩ dưới chân xoay một cái chợt nhào về phía trước.

Bóng đêm buông xuống, vừa đúng lúc Ngụy Vô Lan đang nằm rất yên lành trên bụi cỏ, vừa thưởng thức ánh trăng, một bên nghe tình nhân “Hợp xướng” rất nhởn nhơ vênh váo hài lòng.

Ai biết đúng lúc đang nghe đến đoạn cao trào thì một đứa con gái đi đến, đầu tiên là đạp anh một cái sau đó cả người nhào vào trong ngực anh.

Mùi hương nồng nàn trong ngực, nếu như đổi lại là người con trai khác sẽ coi đây là một diễm ngộ nhưng Ngụy Vô Lan anh không phải là một thằng con trai bình thường.

Ngụy Vô Lan trời sinh có gương mặt xinh đẹp giống như con gái, hơn nữa toàn thân khí thế kiêu ngạo không thể kiềm chế nổi, thường ngày dùng tiền đưa cho con gái cũng sẽ không dính lấy, mà mỗi lần đụng phải loại phụ nữ đó thì rất phiền phức, cho nên đối với cái loại sinh vật này anh chỉ có thể tôn kính mà không gần gũi, xuất hiện thì cũng trốn thật xa.

Lúc Thương Lam nhào vào trong ngực của anh, anh nghĩ anh không chiếm tiện nghi con gái nhà người ta, mà là cô bé như lang như hổ này nhào lên ăn đậu hũ của anh.

Tính thế nào thì anh cũng chịu thiệt!

Tiểu tình nhân nghe được bên này phát ra tiếng động liền mặc quần chạy mất.

Mắt phượng xinh đẹp của Ngụy Vô Lan hơi hơi nheo lại, con gái quả nhiên rắc rối làm hại anh không được nghe truyền hình phát sóng trực tiếp. Khó chịu đẩy Thương Lam dựa trên người của anh ra nhưng lại không nghĩ đến hai tay quơ loạn bắt lộn địa phương.

Thương Lam cũng sắp khóc, bắp chân của cô bị cành cây kẹp chặt không thể thoát ra chỉ có thể bám thật chặt lên người Ngụy Vô Lan. Trong lúc này bọn họ ngực chạm ngực, phần bụng dán phần bụng, cho dù vừa nãy nhìn thấy tiểu tình nhân cũng không bằng..., đây mới chính thức là dây dưa triền miên đến chân trời.

Ngoại trừ Triển Mộ, Thương Lam chưa từng gần gũi người khác như vậy, ngay lập tức dãy dụa một lần nữa ngón chân càng đỏ, xấu hổ đến nỗi chỉ muốn có một cái lỗ để chui vào.

Mà Ngụy Vô Lan đẩy tay cô đúng lúc sờ lên tiểu bánh bao mềm mại, trong phút chốc lòng Thương Lam chỉ muốn chết.

Nghe thấy một tiếng trầm thấp hút khí, tiếp theo Ngụy Vô Lan sửng sốt, bàn tay vô ý thức nhéo hai cái ngay lập tức anh đã biết.

Lúc này Thương Lam cũng thoát khỏi cành cây kẹp trên bắp chân, bỗng nhiên từ trên người anh ta bò dậy, đẩy tay anh ta ra, thẹn quá hóa giận tát một cái lên mặt anh ta

"Đê tiện!"

Sau khi mắng xong, cô còn chưa kịp cầm túi sách đã cụp đuôi chạy trối chết.

Đời này của Ngụy Vô Lan sờ ngực con gái rất nhiều, bị đánh cũng chỉ có lúc này mà người đánh anh còn là một cô bé chưa phát triển hết.

Tính đi tính lại anh vẫn bị chịu thiệt còn là chịu thiệt lớn.

Chỉ là tim mấy lần đập mạnh và loạn nhịp, chờ anh lấy lại tinh thần định đuổi theo thế nhưng cô bé kia có phải luyện qua chạy cư li dài mà đã chạy không thấy bóng dáng rồi.

Túi vải màu xám xanh lẻ loi rơi ở một góc, Ngụy Vô Lan nhanh mắt nhìn thấy, căm tức đi đến đạp một cước, sau đó lại nhặt nó lên, kéo khóa xem bên trong có thứ gì.

Một ánh sáng trắng kích thích mắt anh, xen lẫn trong đống sách là một tấm thẻ căn cước ghi tên Thương Lam.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Triển đại ca ngài thật đặc biệt, rất thần kỳ, đụng cái xe có thể nổ ra vô số bá vương, về sau ngài nhớ kỹ nên đụng xe nhiều, còn có cảm ơn em gái họ Thụy Lôi, a ah lần đầu tiên nhận được một nhóm bá vương, thật là vui