Thang máy dừng ở tầng 21 của Thương thị, Triển Mộ tây trang thẳng tắp gõ cửa phòng chủ tịch.
"Vào đi." Thương Trung Tín không ngẩng đầu lên.
"Chủ tịch, đây là hợp đồng RIT bên nước Mỹ, ngài nhìn xem còn vấn đề gì hay không?"
"Để đấy đi." Thương Trung Tín uống hớp trà, thản nhiên nói: "Tôi nghe nói lão Ngũ bên kia luôn luôn tranh giành bản hợp đồng này với chúng ta, cậu nói xem tại sao bọn họ lại không có động tĩnh gì?"
“Khoảng thời gian gần đây YUH quốc tế bị truyền thông tung tin khi kiểm tra sản phẩm ở nhà máy kém chất lượng, Công ty RIT bên nước Mỹ khi nhận được thông báo đã kết thúc hợp đồng với bọn họ, quyết định hợp tác với chúng ta."
"Có chuyện trùng hợp như vậy?" Ánh mắt Thương Trung Tín lóe lên, cười nói:
"Làm sao cậu làm được."
"Quá trình không quan trọng." Triển Mộ thu xuống lông mày, mặt không đổi sắc trả lời.
"Chủ tịch, buổi chiều ngài còn một cuộc hội nghị trực tuyến phải mở, nội dung cụ thể tôi giao cho thư ký Loli, nếu không còn việc gì tôi ra ngoài trước."
"Đều là người nhà rồi còn khách khí gọi chủ tịch như vậy?"
"Đúng vậy Thương bá, tôi đi ra ngoài trước."
Bóng lưng rắn rỏi của Triển Mộ cứng lại, Thương Trung Tín suy nghĩ một chút, nói: "Tiểu Triển, có đôi lời Thương Bá làm trưởng bối phải nhắc nhở con."
Triển Mộ đang bước chân ra ngoài lại dừng, cung kính đứng nguyên tại chỗ.
"Tuổi trẻ nông nổi là chuyện tốt, người làm việc gì cũng không nên tuyệt tình, mọi việc phải giữ lại ba phần, Thương bá hi vọng con sẽ không đi theo con đường cũ của ta."
"Tôi biết rồi, Thương Bá."
"Ừ, đi làm việc của con đi."
Triển Mộ thu lại lạnh buốt trong mắt, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trời âm u, mưa lác đác rơi trong khoảng không tĩnh lặng, tiếng mưa rơi tí tách rơi vào đài phun nước trong Thương gia.
Hôm nay là ngày đính hôn của Triển Mộ và Thương Hồng, thảm đỏ được trải từ cầu thang, những khách mới ra vào đây đều là những người làm thương mại nổi tiếng.
Thương Trung Tín trọng sĩ diện, chỉ cần người của thành phố B đều ra mặt mời.
Thương Lam một thân váy tím nhạt khiêm tốn, ưu nhã lấy một ly nước trái cây từ trên khay của bồi bàn, trốn ở góc phòng làm một bình hoa.
Trái lại đám người Thương Hồng chen chúc, làn da trắng như tuyết, môi không trang điểm mà hồng, một bộ váy công chúa trắng tinh, dường như toàn thân tản ra nhưng tia sáng chói mắt, ở giữa khẽ cười tươi đẹp làm sao, từ xưa không nói lên được trong suốt.
Những chàng trai phú Thương xung quanh trong mắt dần dần lộ ra rung động, cô gái tốt biết bao đã tiện nghi cho Triển Mộ rồi. Dưới đáy lòng Thương Lam giễu cợt, vài năm sau thể nào bọn họ cũng thu lại lời nói của mình
Trang phục Trần Lệ là váy đen hở lưng, gợi cảm diêm dúa vừa ra sân lập tức cướp đi con mắt của mọi người, cô ta khéo léo kéo cánh tay Thương Trung Tín cười đúng mực.
Thương Lam ngẩn người ở trong góc khẽ nhấp nước trái cây, nước cam ngọt ngào mang tâm tình của cô vào miệng chỉ thấy đắng chát.
Qua tối hôm nay, tất cả sắp thành kết cục đã định, cũng là lúc cô thật sự hết hy vọng.
"Thương đại tiểu thư, làm sao cô ngồi một mình ở đây?"
Một giọng nam khàn khàn từ phía sau vang lên, Thương Lam chậm rãi quay người lại, nhận ra anh ta.
Vương Chí Thành – Đời thứ hai buôn bán ẩm thực làm giàu.
Gia tộc kia làm ăn rất lớn, cho anh ta có đủ vốn để phát triển xã giao, chuyện xấu luôn luôn được in lên tiêu đề của báo, đều cùng một loại với Thương Trung Tín-con nhà giàu chơi bời lêu lỏng.
Cô ngẫm lại, hôm qua cô vẫn còn nhìn thấy ảnh của anh ta ở đầu trang báo giải trí, gần đây anh ta dính líu đến một cô người mẫu gì đó?
"Băng sơn mỹ nhân, rất hân hạnh được mời cô nhảy một bản?" Ánh mắt Vương Chí Thành rõ rệt nhìn cô, không lấy được Nhị tiểu thư thì cùng chơi đùa với đại tiểu thư một chút cũng tốt.
Thương Lam ưu nhã đứng dậy, lấy dáng vẻ không làm thất lễ cười nói.
"Xin lỗi, hôm nay sợ rằng không được.” Nói xong cô yếu đuối che trán.
Thương Lam khung xương nhỏ nhắn xinh xắn, sắc mặt trắng bệch không có huyết sắc, một trận gió thổi qua là cơ thể có thể bay đi, nếu như cô muốn không ai nghi ngờ cô có thể giả bệnh hay không.
Vương Chí Thành bĩu môi, thật sự không vừa lòng với một người bệnh như Thương Lam, yếu thành như vậy làm hai cái liền ngất mất.