Hai tiếng sau chuông cửa vang lên, mở ra từ bên trong.
"Đến rồi? Vào trong ngồi." Vẻ mặt Triển Mộ mệt mỏi xuất hiện ở sau cửa, râu ria mới mọc chưa kịp cạo nổi bật lên sự cô đơn trên gương mặt tuấn tú.
Ánh mắt nhìn đến tất thủng lỗ chỗ trên chân anh, Thương Lam âm thầm thở dài, ai biết được một trợ lý đặc biệt sống trong hoàn cảnh như thế này.
"Không được, em sẽ về luôn." Cô lấy văn kiện từ trong túi ra giao đến trên tay anh.
"... Khụ khụ..." Triển Mộ tiếp nhận văn kiện không nhịn được ho khan: "... Khụ khụ... Vậy được rồi, anh sẽ không tiễn em, trên đường nhớ đem biển số xe taxi nói cho anh biết... Khụ khụ..."
"Anh, anh bị bệnh?" Dứt lời, cô nhanh chóng sờ lên trán của anh, quả nhiên rất nóng.
"Đừng quan tâm, không có việc gì, một lúc là tốt thôi, anh đưa em ra ngoài." Triển Mộ lùi về phía sau mấy bước.
"Ăn rồi?" Ánh mắt Thương Lam rất nghiêm túc, giọng nói hơi giống như là đang dạy dỗ con trai.
Trong mắt Triển Mộ hiện lên vẻ kinh ngạc.
"... Ăn một ít điểm tâm."
Lừa người!
Đang nói, Thương Lam đẩy anh đi vào trong phòng khách.
Đúng là một đống bừa bãi trên đất...
Không trách được anh không kiên trì giữ cô vào nhà...
Có thể nói Triển Mộ làm việc mất hết tính người, lúc bận rộn anh có thể ba ngày ba đêm không ngủ, không ăn cơm, không tắm rửa.
Ngay cả anh cũng không có thời gian xử lý hết huống chi một căn phòng, mà anh ta là một người không coi trọng việc riêng tư luôn làm thêm giờ, cho nên cuộc sống sau hôn nhân cô không chỉ phải làm một bà xã tốt, bạn chăn gối mà còn phải chú ý công việc của người giúp việc.
Sau khi vào cửa, cô đi thẳng đến phòng của anh, mở ngăn kéo ra, mới phát hiện hòm thuốc trong ngăn kéo biến mất không cánh mà bay.
Lúc này, cô mới nhớ tới, hòm thuốc nhỏ màu trắng trong ngăn kéo kia là sau khi kết hôn cô mới mua thêm, bởi vì người này liên tục không ăn uống đủ, ngay cả bị bệnh cũng không chịu uống thuốc.
"Đang tìm cái gì?" Triển Mộ dựa vào cửa, không hiểu nhìn cô.
"Anh, anh hãy thật lòng nói cho em biết, anh ăn gì chưa?"
Chống lại ánh mắt nghiêm túc của cô, Triển Mộ ngẩn người, có chút quẫn bách nói.
"... Đã quên."
Quả nhiên --
Thương Lam sáng tỏ ánh mắt híp lại, ngay cả cơm cũng không ăn chứ đừng nhắc tới uống thuốc đi.
Chạm đến ánh mắt Triển Mộ hoang mang không hiểu, Thương Lam sửng sốt, nhất thời phục hồi lại tinh thần.
Đây là cô đang làm cái gì!
Làm sao cô đã quên, cô và Triển Mộ đã không còn quan hệ.
Nhìn nhau không nói gì, thói quen -- thật là một thứ đáng sợ.
Thương Lam đứng tại chỗ chần chừ một lúc mới nói.
"Nếu đã tới, em nấu ít đồ ăn cho anh, cả ngày nhịn đói không tốt cho cơ thể."
Cái này... Coi như là trả lại ân tình của anh ta!
Không để ý đến Triển Mộ nói như thế nào, cô đi thẳng xuống bếp.
Mở tủ lạnh ra, tuy là đã chuẩn bị tâm lý từ trước có thể đối mặt với ngăn tủ rỗng, cô không nhịn được che trán, có hơi tức giận đóng ngăn tủ lại.
Trước đây Triển Mộ mua nó dùng để làm đồ trang sức sao?
Không bột đố gột nên hồ, không có nguyên liệu nấu ăn, cô chỉ có thể tùy tiện nấu cho anh ta ít cháo trắng cũng thuận tiện dọn luôn nhà cho anh, coi như trả lại anh ta...
Bất tri bất giác đã đến xế chiều.
Triển Mộ từ trong phòng đi ra, suýt nữa trượt chân một cái, ổn định lại cơ thể.
"Anh, sàn nhà mới vừa lau qua, anh bước đi cẩn thận một chút."
Tạp dề màu tím đậm rộng thùng thình khoác trên người ẩn dưới vóc dáng một cô bé thật nhỏ nhắn, thật xinh đẹp.
Thương Lam cầm khăn lau trong tay, khom người quỳ xuống chà lau sàn nhà, đối mặt mép tường phải lấy tay lau.
Trong nháy mắt, Triển Mộ cảm giác mình như bị đun nóng qua xuất hiện ảo giác, cho tới bây giờ những công việc này chỉ có người giúp việc làm, Đại tiểu thư yểu điệu lại có thể biết quỳ gối ở chỗ này lau sàn nhà cho anh.