Trong quán cà phê vang lên khúc nhạc dương cầm êm ái, phong cách trang trí những tấm áp phích làm nổi bật lên toàn bộ quán cà phê giản dị trở nên khác biệt. Mùi thơm của hạt cà phê lượn quanh bốn phía, hương vị thanh thuần tạo nên cảm giác an tĩnh, ấm áp khiến con người ta thỏa mãn.
Ngoài cửa tiếng thắng xe vang lên, một người đàn ông đẩy cửa chính bước vào.
Ở cửa, Triển Mộ mặc đồ Tây đẹp trai bức người, toàn thân hắn tản ra một loại khí thế khiến người khác run sợ, trong một khoảng thời gian rất ngắn đã thu hút được sự chú ý của mọi người.
Nhìn xung quanh, hắn đi về phía góc mà cô gái trẻ đang ngồi.
Hai giờ chiều là khoảng thời gian cao điểm, Thương Lam vất vả lắm mới đón được một chiếc xe ở cửa trường học, ước chừng tắc nghẽn giao thông gần nửa giờ.
Đến khi cô chạy đến quán cà phê, chẳng biết Thương Hồng đã chạy đi đâu mất.
Cô lo lắng gấp gáp mở điện thoại ra, gọi lại số điện thoại vừa nãy nhưng chỉ nghe được tiếng tắt máy.
Không thể làm gì khác cô đành gọi vào số điện thoại của Triển Mộ.
Sau hai tiếng “đô đô”, đâu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Triển Mộ.
"Có chuyện gì sao, Tiểu Lam?"
"Triển M... ca, anh đã biết tin tức gì về Thương Hồng chưa?"
"... Ừ." Đầu bên kia trần ngâm một lúc.
"Không còn sớm nữa, em đi lên lớp trước đi, chuyện của Tiểu Hồng anh sẽ xử lý. "
"Nhưng mà..."
"Ngoan, bây giờ anh hơi vội, đợi đến lúc em về nhà đi." Vừa dứt lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Thương lam nghe tiếng “đô đô” từ điện thoại di động, đứng ngay tại chỗ, mơ hồ cảm thấy có dự cảm xấu.
Nhà họ Thương...
Thương Trung Tín nhìn Triển Mộ cúp điện thoại nói.
"Tiểu Lam gọi?"
"Đúng vậy."
Kèm theo đó là tiếng nức nở thật thấp của Thương Hồng, trên tầng truyền đến tiếng rơi bể nát của đồ thủy tinh.
Mặt Thương Trung Tín giận giữ, áp chế nóng giận uống trà.
"Tiểu Hồng, chuyện đó tao giao cho mày, tùy mày giải quyết như thế nào nhưng đừng để tao nhìn thấy mặt thằng đó."
Triển Mộ đáp một tiếng thật thấp.
"Tháng sau là ngày các con đính hôn, các con cũng nên quyết định chuyện kết hôn, có Triển Mộ trông coi Tiểu Hồng, ông già đây cũng bớt lo. "
Triển Mộ ngừng lại một lúc, nói.
"Tôi biết rồi."
Nhìn Triển Mộ do dự, Thương Trung Tín không hiểu hỏi.
"Cậu không thích Tiểu Hồng sao, cảm thấy đứa con gái này không xứng với cậu?"
"Thương bá, ngài nghiêm khắc rồi, không có ngài bồi dưỡng làm sao có tôi như bây giờ, làm sao tôi có thể nghĩ như vậy được." Triển Mộ rất cung kính đáp ứng.
"Tôi sẽ đối xử thật tốt với cô ấy. "
Thương Trung Tín cười ha ha.
"Nhìn cậu nghiêm túc kìa, Thương bá chỉ đùa cậu thôi, từ nhỏ ta đã nhìn cậu lớn lên, cậu là người như thế nào chẳng lẽ ta không biết sao? Con gái này của ta tính tình tốt, hai người hợp lại với nhau rất đẹp đôi, đúng không!"
Triển Mộ yên lặng che dấu sóng ngầm trong mắt không nói.
Với hắn mà nói, cưới ai cũng như nhau.
Kỳ thực đối với dã tâm của Thương Trung Tín làm sao Triển Mộ anh không biết, cái vương quốc ông ta đã dốc hết tâm huyết gây dựng thà bỏ xuống một cuộc hôn nhân cũng bằng ông ta từ nhỏ đã nhìn Triển Mộ lớn lên.
Mà một phương diện khác, vì làm một người cha, hắn biết tính cách của Triển Mộ, cho dù hắn có chết, cô con gái thứ hai kia cũng không lo ăn mặc sống một cuộc sống an nhàn.
Buổi chiều đó, Thương Lam trốn học.
Vừa mới ngắt điện thoại, trong lòng nghi hoặc liền mạo hiểm từ từ đi ra bên ngoài, đón xe chạy về nhà.
Trực giác cho cô biết chuyện Triển Mộ lảng tránh chắc chắn không có gì tốt.