Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 18




"Lam Trí, chúng ta nói chuyện đi!" Cô đánh giá bốn phía, tận lực hạ giọng.

"Ah? Nói chuyện gì?"Lam Trí chợt cảm thấy thú vị, cũng học theo cô đem thanh tuyến đè thấp.

Không có phát giác cái gì không thích hợp, Thương Lam cúi thấp người nói.

"Gần đây chuyện nhị thúc của tôi, người nhà các ngươi đang nghiêm ngặt. "

"Ừ, tất cả mọi người ở thành phố đều biết chuyện này." Lam Trí nhướng mày, trong mắt cất giấu mấy phần hứng thú.

Bị hắn hỏi ngược lại như vậy, đột nhiên Thương Lam không biết tiếp tục làm như thế nào nữa, hoang mang không hiểu chống lại gương mặt không có vấn đề gì cả của hắn, dường như người đâm chết đại ca hắn không phải là nhị thúc của cô, cứ như là quan hệ với một người qua đường vậy.

"Hiện tại nơi đầu sóng ngọn gió, chúng ta có cũng nên có điểm kiêng kị..." Thương Lam có chút nịnh hót nhìn hắn.

"Kiêng kị?" Lam Trí bất mãn đề cao âm lượng.

"Thứ nhất cô không phải hồng hạnh xuất tường theo tôi yêu đương vụng trộm, thứ hai đụng chết Lam Lăng cũng không phải cô, chúng ta quan hệ bình thường dựa vào cái gì muốn kiêng kị. "

Bọn họ coi cô đây là người sai vặt "Quan hệ bình thường"

Nghe hắn nói chuyện đương nhiên, giọng nói lớn phỏng chừng cả căn tin đều nghe thấy giọng của hắn, Thương Lam suýt chút nữa thì cắn nát môi của mình.

Nếu như có thể, sao cô không suy nghĩ vừa nãy vào căn tin nên đi đến chỗ thật xa, phun nước đầy mặt hắn.

!

Da mặt Thương Lam mỏng, trải qua một trận trêu đùa, bị Lam Trí nháo trò như thế, cũng không còn hứng thú ăn uống, tùy tiện uống một ngụm nước đem cơm chuẩn bị rời đi.

Muốn đi?

Nào có dễ dàng như vậy, đột nhiên ánh mắt lóe lên, Lam Trí nuốt món điểm tâm vào trong miệng, trực tiếp cầm cặp sách của cô, tiện tay đệm ở dưới mông.

"Cô làm thức ăn này sao?"

Thương Lam nhìn chằm chằm vào hành động vô lại của hắn, nơi đông người, cũng chỉ có hắn mới làm ra chuyện này.

"Là người giúp việc làm." Thương Lam nói dối mặt không đổi sắc.

Cô không có ngu như vậy đâu, nếu như cho hắn biết cô làm đồ ăn này, không chừng về sau cô phải làm ba bữa cơm cho hắn.

"Ah, thật đáng tiếc." Lam Trí than nhẹ, ăn hết miếng điểm tâm cuối cùng trong cặp lồng cơm.

"Về sau bảo người giúp việc làm thêm một phần đi."

Thương Lam ngạc nhiên.

Tình cảm yêu mến của cô cũng trỗi dậy so với tình cảm kia có điểm khác biệt, cuối cùng cô vẫn phải làm ba bữa cơm cho hắn.

Lúc trước một mực ngăn ở trong lòng, giữ kín không muốn cho ai biết, cô biết, nếu như cô tiếp tục cùng dây dưa với Lam Trí, nhất định sẽ chết sớm vì tráng niên.

Thương Lam suy nghĩ có phải đến lúc trả lại cho cô cặp sách hay chưa, điện thoại di động trong túi liền vang lên.

Cô móc ra nhìn, là một số xa lạ.

Do dự tiếp.

"Chào?"

"Chị... Là em. "

Nghe được giọng nói mềm mại của Thương Hồng ở đầu dây bên kia, cả người cô ngẩn ra.

"Tiểu Hồng?"

"Vâng, chị, tối hôm em không về nhà, ở nhà thế nào rồi ạ?" Qua điện thoại, vẫn có thể nghe được giọng nói luống cuống và sợ hãi của Thương Hồng.

"Bây giờ em ở đâu?" Thương Lam trầm mặt xuống nói.

"Chị, em sợ, nếu để cho ba ba biết được, ba nhất định sẽ không tha cho em."

Biết sợ cô còn đi làm!

Trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn nhưng giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng.

"Ngoan, đừng sợ, trước tiên em nói địa chỉ cho chị biết."

Đầu điện thoại bên kia do dự một lát, cuối cùng vẫn nói ra, đó là một quán cà phê cách trường học không xa.

Thương Lam âm thầm ghi lại địa chỉ của Thương Hồng đọc nói.

"Em ngoan ngoãn chờ ở đó, chị lập tức đến ngay."

Lam Trí ăn hết một miếng cơm tẻ cuối cùng, đang muốn phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, túi sách dưới mông bất chợt bị người ta rút ra, thân thể đột nhiên mất đi thăng bằng nghiêng sang một bên, một tiếng “ầm” trực tiếp ngã xuống gầm bàn.

Ý thức cái túi bị rút đi mất, hắn nổi trận lôi đình nhảy dựng lên, mà người gây ra họa sớm đã bỏ chạy mất dạng, chỉ lưu lại một bóng lưng lớn bằng hạt đậu.

Không một lý do giữa buổi trưa căn tin vang lên một tiếng hổ gầm