"Đề mục này, không nên dùng công thức này. "
Không thể phủ nhận, Triển Mộ làm con nuôi Thương gia, bởi vì từ nhỏ đã bị người khác xem thường, cho nên so với người bình thường phải cố gắng rất nhiều, ở trong ấn tượng của cô, thời học sinh của Triển Mộ ở phương diện học tập đều vượt bậc.
Vóc người cao lớn đẹp trai, đầu óc thông minh biết tiến biết lùi, cử chỉ ưu nhã khéo léo, một người đàn ông toàn diện ưu tú như vậy cùng đã đủ làm bạch mã hoàng tử trong mắt các thiếu nữ, đương nhiên, năm đó cô cũng là ở cùng một hội với đám thiếu nữ đó...
"Triển đại ca, còn cả đề này nữa, anh có thể giảng cho em một chút được không?"
Nhìn ra Triển Mộ quả thật có tâm chỉ mình học bài, Thương Lam vội vàng đem những gì mình không hiểu đều lôi ra.
"Chỗ này, còn có chỗ này, em sửa sai rồi."
Triển Mộ cầm bút Thương Lam đưa tới, kéo ghế ra ngồi xuống.
"Không phải nói vài ngày sau mới thi sao, em lấy hết sách giáo khoa đến đây, anh xem thử có thể đoán ra mấy đề hay không?"
Nhìn dáng vẻ hắn trau mày trầm tư, Thương Lam che giấu một màn cảm động vừa tràn ra, thì ra làm em gái của Triển Mộ lại hạnh phúc như vậy.
"Triển đại ca, từ nay về sau em có thể gọi anh bằng anh được không?"
Triển Mộ dừng bút một chút.
"Không phải em vẫn gọi như vậy sao?"
Thương Lam cắn môi hình cánh hoa, hết lần này đến lần khác nói.
"Ý của em là, em muốn coi anh là thành người thân, là anh trai vậy, được không?"
Dứt lời, cô chợt cảm thấy chính mình dùng từ không thích hợp, đứng tại chỗ ngượng ngùng, có chút khẩn trương nhìn Triển Mộ.
Triển Mộ sợ run một lát, rất nhanh phục hồi lại tinh thần, đột nhiên cười nói:
"Tiểu Lam, lẽ nào từ trước đến giờ em không đối xử với anh như anh trai?"
"Không phải, Triển đại ca, ý em không phải như vậy..."
Triển Mộ ngăn tay chân cô luống cuống giải thích, đứng lên khẽ vuốt gò má của cô.
"Nhìn em hoảng sợ như vậy, anh chỉ đùa em thôi. Tiểu Lam, em biết từ nhỏ Triển đại ca không có anh chị em, cho nên anh vẫn coi em và Thương Hồng như em gái thân sinh mà đối đãi, nếu như em thích, muốn gọi thế nào cũng được. "
"Anh trai, anh giúp em xem cái đề này đi! Em giải cả nửa ngày rồi mà vẫn không ra."
Nghe tiếng "Anh trai" kia, ngũ quan lạnh lẽo cứng ngắc của Triển Mộ cũng nhu hòa đi rất nhiều, ngay cả ánh mắt nhìn Thương Lam cũng nhiều hơn mấy phần ôn hòa:
"Ừ, chắc là như vậy..."
Thương Lam nghe hắn giảng giải bài tập trong khoảng không, nhẹ nhàng cười lộ ra vẻ mặt thư thái, khéo léo ngồi bên cạnh Triển Mộ.
Nở nụ cười quên hết thù oán, đột nhiên cô cảm thấy chính mình tất cả đều buông xuống, những chuyện trong quá khứ của hắn đều quên đi. Triển Mộ bây giờ cũng không phải Triển Mộ trước kia, hắn như vậy, cũng không bao giờ có thể xúc phạm đến cô.
Với hiểu biết của hắn, cô biết cuộc sống từ nay về sau, Triển Mộ nhất định sẽ đối xử với cô như em gái ruột vậy, yêu thương phải phép.
Buổi tối tám giờ, Triển Mộ ở Thương gia ăn cơm xong liền lái xe rời đi, mãi cho đến khi hắn rời đi cũng không thấy Thương Hồng xuất hiện, đến khi Thương Lam tắt đèn đi ngủ, cũng không nhìn thấy Thương Hồng trở về.
Sáng ngày thứ hai, cô đặc biệt đi đến phòng ngủ của Thương Hồng thăm dò một chút, người vẫn chưa trở về.
Điện thoại di động của Thương Hồng không gọi được, trong nhà chợt cảm thấy không ổn, sáng sớm Thương Trung Tín đã cho người đi truy quét khắp nơi, nhưng vẫn không thể tìm được.
Người hầu trong nhà run run rẩy rẩy, rất sợ làm chuyện gì sai sẽ bị Thương Trung Tín giận chó đánh mèo, ngay cả Thương Lam và Thương Trung Tín cùng ngồi ăn cơm cũng bị bao phủ bở một tầng áp suất thấp, không dám thở nhiều.
Trong buổi sáng yên lặng này, bởi vì cả đêm Thương Hồng không về, toàn bộ Thương gia bị sợ hãi bởi khí tức của Thương Trung Tín, cô không biết là Thương Trung Tín đã lái xe qua đây rất sớm, hiện tại đang ngồi trên ghế sa lon cùng Triển Mộ.