Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 119




Editor: Thiên Y

Trình Nam mừng rỡ ngẩng đầu, hướng cổ về sau lưng ra hiệu: "Tiểu Mạn, thêm bát đũa."

Giọng nói thô lỗ chợt gào lên khiến thực khách xung quanh liền đồng loạt nhìn về phía này, trong đó có tò mò cũng có tức giận. Mà cô gái bưng khay đang ở cách đó không xa nghe thấy âm thanh thì khuôn mặt nhỏ nhắn hết trắng lại đỏ, sau đó trừng mắt nhìn anh ta một cái.

Vẻ mặt Triển Mộ không thay đổi ngồi xuống, hình như đã sớm tập thành thói quen với giọng của Trình Nam: "Từ khi nào mà cậu đã đổi khẩu vị rồi?"

Trong ký ức của anh, Trình Nam thích nhiều kiểu phụ nữ, từ quyến rũ đẫy đà đến thành thục nữ tính.

Trình Nam suýt nữa bị hóc xương cá, sau khi ho khù khụ một hồi thì giọng nói cũng thấp xuống: "Triển Mộ, xem như em cầu xin anh. Anh đừng có nói lung tung trước mặt cô ấy. Lần này đúng là ông đây nghiêm túc."

Triển Mộ hơi nhíu mày, không đánh giá gì với lời anh ta nói: "Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"

Nói xong, anh rất tự nhiên lấy thuốc lá từ trong túi ra.

Trình Nam theo dõi động tác của anh thì thuận tay lấy bật lửa trong túi áo ngực ra.

"Tôi không cần lửa." Triển Mộ ngậm thuốc lá vào trong miệng, cự tuyệt.

Trình Nam không hiểu: "Hả? Không châm lửa thì anh ngậm thứ đó làm gì."

Triển Mộ cười không nói. Theo lời của bác sĩ, nếu như anh muốn một đứa bé, vậy trong vòng một năm tốt nhất không được uống rượu hút thuốc.

"Cậu tìm tôi ra ngoài để ôn chuyện sao?"

Trình Nam cười ngây ngô hai tiếng: "Anh Triển, em sợ lâu ngày nên anh quên mất em rồi."

Triển Mộ kẹp điếu thuốc xuống, nói: "Vài chục năm rồi, không ngờ cậu vẫn không thay đổi."

Thời tiết nóng bức nhưng trong quán hải sản cũng không lắp điều hòa. Trình Nam nhìn quạt trần cũ kĩ ở trên nóc nhà, chợt lau mồ hôi. Chiếc áo T shirt ướt đẫm dán chặt lên trên người, lộ ra bắp thịt rắn chắc, hơn nữa người đàn ông cao 1m8 để đầu định, luôn có một loại khí thế khiến cho người ta không giận mà uy.

Nhìn khuôn mặt kia tươi cười.

Ánh mắt của Triển Mộ chợt sáng lên, trong số những người mà anh gặp qua, Trình Nam là người ngu ngốc nhất, nhưng lại là nội ứng có vận số tốt nhất.

Nếu nói đến lần đầu tiên hai người quen biết, có lẽ là từ mười bảy năm trước. . . . . .

Năm đó Triển Mộ mới vừa tròn mười lăm tuổi. Trước khi gặp được Thương Trung Tín, vì muốn sinh tồn, anh đã phải lăn lộn trong các quán bar từ sớm, trải qua cuộc sống bữa đói bữa no.

"Vậy sao." Trình Nam cười khúc khích: "Anh Triển! Sao anh không ăn? Bữa này tính vào em, anh đừng khách khí với em."

Triển Mộ nhìn chằm chằm hơi nóng trong chén trà, tâm trạng không khỏi ngẩn ngơ, giống như lại trở về khoảng thời gian không thấy được hi vọng, những năm tháng tối tăm nhẫn nhục, thiếu niên cũng cười như vậy, từ trên mặt đất nhặt lên một gói một nhỏ, gọi anh từ phía sau lại: "Ê, cậu rớt đồ này."

. . . . . .

Lăn lộn ở ngoài đường mấy năm, Triển Mộ không phải chưa từng gặp qua cảnh sát phái đi nằm vùng, nhưng người giống như Trình Nam lại chưa từng thấy qua.

Ai cũng biết nằm vùng không có cái gì tốt đẹp cả, hoàn toàn không có kết quả tốt. Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Trình Nam, có lẽ là thanh niên tràn đầy nhiệt huyết vừa từ trường cảnh sát ra ngoài, bị cấp trên lừa tới.

Vậy mà khiến người ta khiếp sợ nhất chính là, người thiếu niên liều lĩnh sơ suất ấy lại có bản lĩnh trà trộn, trở thành một thuộc hạ của nhà họ Long trong hai năm. . . .

"Anh Triển, không có anh em đã không sống tới hôm nay, anh đúng là ân nhân cứu mạng của em." Trình Nam để đũa xuống thành khẩn nói: "Gần đây em bị điều đến cục công an bên này. Sau này có cái gì cần giúp một tay anh cứ mở miệng, dù em có phải lên núi đao xuống biển lửa . . . ."

Triển Mộ vung tay phất ngăn anh ta kể lể: "Công ty còn có việc chờ tôi đi xử lý, nếu cậu không có gì muốn nói thì tôi đi trước, rảnh rỗi chúng ta sẽ liên lạc."

Triển Mộ không nóng không lạnh nói xong,trước đây cũng chỉ là tiện tay làm chuyện đó nên anh cũng không để ở trong lòng. Nếu như lần này không phải Trình Nam chủ động liên lạc, anh sợ là đã sớm quên đi người này.

Mà chính vì ân cứu mạng lần đó, rõ ràng so về tuổi thì Trình Nam lớn hơn mình mấy tuổi nhưng lại trái gọi một tiếng anh Triển, phải một tiếng anh Triển một cách vui sướng.

Trình Nam ngăn anh lại: "Đợi chút, em thật sự có đồ đưa cho anh."

Anh ta lôi một tờ giấy từ trong túi ra: "Thời gian trước có một người phụ nữ đến cục cảnh sát báo án, vừa đúng lúc em trực. Phía trên này viết không phải là địa chỉ của anh sao?"

Nét chữ ngay ngắn chỉnh tề, chỉ cần liếc mắt một cái, Triển Mộ liền nhận ra chủ nhân của nó là ai.

Anh gấp tờ giấy bỏ vào trong túi, giọng nói khiêm nhường hơn nhiều so với lúc nãy: "Trình Nam, cám ơn cậu, bữa này tính cho tôi."

Ánh mặt trời buổi trưa xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu vào phòng ngủ.

Người nằm co rúc ở trên giường khẽ kêu một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.

Theo thói quen cô nghiêng đầu sang chỗ khác, lại phát hiện bên gối là khoảng trống.

Nhưng vào lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng động, Thương Lam không nhịn được vểnh tai tỉ mỉ lắng nghe. Người đàn ông tiến vào liền chốt cửa, rồi sau đó là tiếng bước chân trầm ổn kiên định.

Trong chăn vẫn lưu lại hơi thở trên người của anh, nồng đậm giống như cô vẫn đang ở trong ngực của anh.

Thương Lam nhíu mày tung chăn ra. Tuy sức lực không lớn nhưng cử động vẫn khiến cô cảm thấy dưới thân đau nhức. Tối hôm qua Triển Mộ đòi hỏi quá lâu, cô đã không nhớ rõ mình ngất đi lúc nào, chỉ nhớ một giây trước khi ngất đi, trong mắt chỉ toàn là hình ảnh người đàn ông cầm thú kia đè ép trên người mình.

Dục vọng hiện rõ trong đôi mắt anh, nhuốm màu đỏ tươi như máu giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Ham muốn mạnh mẽ dâng lên, mỗi một cú thúc vào đều tiến thẳng vào chỗ sâu nhất. Cổ họng của cô không cách nào lên tiếng, yếu đuối không có sức giãy giụa. Trong giây phút đó, Thương Lam chỉ cảm thấy anh như muốn giết cô, muốn xé rách thân thể của cô, hoà với máu thịt dung nhập vào trong cơ thể của anh. . . .

—— Kẻ điên.

Nghe âm thanh ngoài cửa càng ngày càng gần, cô chống đỡ thân thể đi tới phòng tắm, cuối cùng vẫn không quên khóa cửa lại.

"Buổi trưa muốn ăn chút gì không?" Nghe trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Triển Mộ gõ cửa.

"Tiểu Lam?" Đợi thật lâu không được đáp lại, anh móc chiếc chìa khoá dự bị ra mở ổ khoá.

Thương Lam nghe được tiếng chìa khoá chuyển động, vội vàng khoá vòi nước: "Anh đừng đi vào."

"Buổi trưa muốn ăn cái gì?" Anh vặn tay nắm mở cửa ra rồi dựa vào bên cạnh thưởng thức bức tranh mĩ nhân đang tắm.

Thương Lam hoảng sợ nắm chặt khăn lông, miễn cưỡng che cảnh xuân trước ngực, chỉ là hai vai không ngừng run rẩy, cắn răng nhìn anh chằm chằm.

Tấm khăn lông không đủ để có thể che toàn bộ người cô. Anh không tự chủ đưa mắt nhìn xuống đồi nhỏ bên dưới, ở đó chỉ có một chút lông, màu sắc rất nhạt. . .

Nghe nói phụ nữ có màu lông nhạt thì ham muốn không nhiều, chuyện trên giường thường cần màn dạo đầu nhiều hơn mới có thể khơi gợi hứng thú.

Thương Lam chú ý tới tầm mắt của anh, liền kẹp chặt chân quay lưng đi. Mà động tác đó lại khiến cho Triển Mộ nhìn rõ vòng eo xinh đẹp cùng hai phiến mông trắng nõn bên dưới. Hầu kết của người đàn ông chợt chuyển động. Anh biết nơi đó rất mềm mại, đêm qua kẹp chặt lấy anh rất thoải mái, hôm nay trong lòng bàn tay thậm chí còn lưu lại cảm xúc mềm nhũn mất hồn đó.

Sau khi Thương Lam ôm mình ngồi xổm xuống, khóc thét to: "Anh đi ra ngoài."

"Muốn ăn cái gì?" Âm thanh của anh khàn khàn hấp dẫn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cơ thể duyên dáng phía trước.

Cô nhẫn nhịn sự tức giận trong lòng, nước mắt khiến tầm mắt trở nên mông lung, từ giữa kẽ răng miễn cưỡng nặn ra: "Tùy tiện."

"Không có ‘ tùy tiện ’."

Thương Lam ôm hai vai, giống như một con thú nhỏ bị ép đến đường cùng, liền hoảng hốt hét lên: "Anh đi ra ngoài trước đã."

Triển Mộ tin rằng nếu như có thể, vật nhỏ này nhất định sẽ không chút do dự mà nhào lên cắn đứt cổ của anh.

"Được rồi, em mặc quần áo đi, chúng ta cần phải đi siêu thị một chuyến." Anh thỏa hiệp đóng cửa. Lúc Thương Lam nghĩ có thể thở phảo nhẹ nhõm, cửa lại mở ra một lần nữa.

"Em biết anh là người không có kiên nhẫn đâu. Nếu như trong vòng mười phút em còn không ra, anh không ngại tự mình giúp em."

Sau khi buông lời doạ dẫm, anh đóng cửa.

Thương Lam đứng tại chỗ không nhúc nhích. Mặc dù không quay đầu lại cô cũng biết, anh đang cười nhạo sau lưng mình. Ở trước mặt anh, cô không có tự ái, không có tôn nghiêm.

Trước đây, mặc dù Triển Mộ chẳng quan tâm đến mình thì vẫn có thể sống chung với anh mà không khó khăn như bây giờ. Anh còn bình tĩnh giảng đạo lý với mình vì dù sao khi đó anh chỉ coi cô như một người em gái. Cũng vì là em gái nên anh sẽ không yêu cô.

Đời trước, người có bệnh là cô, vì một đoạn tình yêu không có được mà toàn tâm toàn ý đâm đầu vào, yêu đến cùng, không có tôn nghiêm, cuối cùng ngược lại mất cả mạng sống.

Mà đời này đổi lại người bị bệnh là Triển Mộ. Sự điên cuồng của anh khiến cho cô sợ, ánh mắt anh nhìn cô làm cho người ta kinh hãi.

Nước mắt tràn mi, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất. Những ngày tăm tối không có hy vọng này, anh tham lam độc chiếm như một ngọn núi lớn đè xuống khiến cô không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu, có lẽ cũng không được bao lâu, cô sẽ điên khùng, hoặc là chết.

Mười phút đi qua, Thương Lam bước ra từ trong phòng tắm, trên người mặc bộ quần áo đờn giản, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, khóe mắt thậm chí mang theo vài giọt nước mắt chưa lau khô.

"Đi thôi."

Thương Lam lạnh lùng né tránh bàn tay duỗi ra của anh.

"Triển Mộ, chúng ta nói chuyện một chút." Giọng cô khàn khàn, trong lời nói mang theo tiếng khóc nức nở.

"Bảo bối, có chuyện gì tối nay chúng ta bàn lại được không? Từ sáng không có ăn gì, em không đói sao?" Anh đưa tay muốn xoa đầu cô nhưng lại hụt mất.

"Tới đây, không nên chọc anh tức giận."

Dưới sự uy hiếp của anh, Thương Lam không những không nghe lời giống trước đây, ngược lại lui về phía sau mấy bước quật cường nhìn anh chằm chằm: "Bây giờ nói."

Triển Mộ nheo mắt lại, rồi ngồi xuống bên mép giường: "Được rồi, chúng ta nói chuyện."

Thấy cô im lặng thật lâu, anh bắt chéo chân nói: "Nói đi, muốn nói chuyện gì với anh?"

"Triển Mộ! Rốt cuộc anh có hiểu hay không, chúng ta đã không quay lại được." Cô lấy hết dũng khí nói: "Tôi đã không phải là Thương Lam trước đây, cho dù anh giam cầm tôi cả đời cũng vô ích."

Triển Mộ hừ lạnh một tiếng: "Không giống nhau sao? Chỗ nào không giống nhau?"

"Nơi này." Cô chỉ vị trí trái tim của mình, nhấn mạnh: "Anh đã không có tư cách lưu lại ở đây nữa rồi."

"Cái gọi là chuyện em muốn nói, chính là những thứ này sao?" Triển Mộ nhún vai, thờ ơ nói: "Tiểu Lam, nếu như em không đói, anh nghĩ chúng ta có thể làm chút chuyện khác."

Triển Mộ đứng lên, thân thể cao lớn lập tức che đi hơn phân nửa ánh mặt trời. Anh vừa kéo cổ áo vừa chậm rãi đi về phía cô, không nhanh không chậm, thân hình tuyệt đẹp giống như báo đen đi lại trong bóng tối: "Tính toán ngày, thời kỳ rụng trứng của em cũng sắp đến rồi, chúng ta nên cố gắng một chút nữa, em nói xem có đúng không?"

Triển Mộ cười đến ngông cuồng.

"Triển Mộ, yêu một người không phải như thế." Thương Lam lui về phía sau, chạm đến rèm cửa sổ: "Anh đẽ nghe qua câu nói: ‘ tình yêu chân chính là khi yêu đúng thời điểm thì cần quý trọng, yêu sai thời điểm thì cần buông tay. ’ Chúng ta đều bởi vì sai thời điểm lẫn phương pháp. Tôi đã biết sai rồi, tại sao anh còn cố chấp như vậy. Thứ gì gượng ép vĩnh viễn sẽ không lâu dài, chi bằng bỏ qua cho nhau."

"Bỏ qua cho nhau sao?" Triển Mộ thu lại nụ cười trên mặt: "Anh nghĩ anh đã đến trễ. Nếu như tới sớm mấy năm thì sẽ không để cho em có cơ hội tiếp xúc được những thứ suy nghĩ này."

"Kẻ điên! Anh nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi!"

Nhìn thấy anh càng đến gần, Thương Lam tức giận nắm lấy đèn bàn trên mép giường ném về phía anh.

Anh không tránh, nhưng cánh tay nhanh chóng gạt đi chiếc đèn đang bay đến. Trong nháy mắt, lồng thủy tinh nặng nề nện lên mặt tường, phát ra một tiếng vang . . . .

"Thương Lam, em nói anh không hiểu, vậy còn em thì sao?" Anh cười đến quỷ dị, từng chữ từng câu nói: "Anh coi giữ tro cốt của em, mỗi ngày đều chờ đợi. Mười năm, anh đợi đến mười năm."

"Anh . . . . Không thể nào. . . ." Thương Lam khiếp sợ nói: "Anh nói dối, anh không thể nào làm như thế!"

"Anh đúng là điên rồi! Lúc nào trong miệng em cũng nói yêu anh, nhưng ngay cả gặp mặt cũng không muốn trở về nhìn anh."

Anh học cô sờ lên trái tim của mình, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng như cũ: "Khi đó, mỗi ngày mỗi đêm anh đều cầu nguyện. Nếu như trời cao cho anh thêm một cơ hội, như vậy anh nên chặt đứt chân của em, hoặc đánh gãy tay em, nói dối là đứa bé phải chịu trừng trị, em nói có được không?"