Editor: Thiên Y
Trong phòng không có trải thảm, đụng vào sàn nhà bằng gỗ phát ra âm thanh không nhỏ.
Ngoài cửa lại an tĩnh một hồi, chỉ chốc lát sau, Triển Mộ đứng bên ngoài cánh cửa hỏi: " Sao lại khóa cửa vậy?"
Thương Lam ôm trái tim đang đập bình bịch tại chỗ.
Nghe ngoài cửa lại truyền đến hai tiếng gõ nhẹ, Thương Lam cắn môi lên tiếng: " Đợi. . . . Đợi chút."
Cô vội vàng hấp tấp thu thập đồ rơi ở dưới đất để lại chỗ cũ, rồi sau đó hít sâu một cái, nỗ lực làm dịu tâm trạng khẩn trương, lúc này mới coi như không có chuyện gì xảy ra mà mở cửa.
Triển Mộ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra từ trong khe cửa, nói: " Mới vừa rồi em đang làm gì?"
" Em còn chưa thu thập xong." Sắc mặt của Thương Lam không tốt lắm, màu môi hơi nhạt, dáng vẻ của một người không đủ chất dinh dưỡng.
Nhìn bộ dạng yếu đuối của cô, Triển Mộ nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng sờ lên gò má của cô: " Sau khi cưới anh sẽ giành thời gian để chúng ta ra ngoài du lịch, em nghĩ muốn đi đâu?"
Cô gật đầu một cái, coi như là đồng ý, lại không trả lời.
" Còn có cái gì muốn thu dọn, anh giúp em được không?"
" Không. . . . . . Không cần. Đều là ít quần áo, em tự mình dọn là được rồi." Cô vừa nói, vừa gắt gao cắn môi. Triển Mộ lướt qua bả vai của cô, ánh mắt sắc nhọn nhìn khắp căn phòng.
Gian phòng của cô rất chỉnh tề, màu sắc đồ dùng trong nhà hơi nhạt, khiến người ta có cảm giác yên tĩnh. Ngửi một hơi thật sâu, thậm chí có thể ngửi thấy một mùi hương thơm mát thuộc về thiếu nữ.
Triển Mộ trầm ngâm chốc lát, mặc dù trong phòng không tìm được manh mối gì nhưng sự nghi ngờ dưới đáy lòng chưa mất đi, anh nhìn chằm chằm đôi mắt đen sáng của Thương Lam, cố gắng muốn nhìn được điều gì đó từ bên trong.
" Vậy cũng được, anh đợi em ở tầng dưới." Bàn tay vuốt lên mái tóc đen của cô, bất ngờ kéo gần lại khoảng cách của hai người.
Thương Lam kinh ngạc khi đột nhiên thái độ của Triển Mộ trở nên dịu dàng, nhưng cũng không cố tìm hiểu dụng ý của anh.
Cô nhỏ giọng đồng ý, rồi khép cửa phòng ở trước mặt anh.
Triển Mộ lại đứng ngoài cửa một hồi, cuối cùng lấy điện thoại di động ra, gửi đi một tin nhắn cho Ngụy Vô Lan.
Lần này Thương Lam không dám khóa cửa lại, chỉ lẳng lặng để ý động tĩnh ngoài cửa. Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân của Triển Mộ xuống lầu, lúc này cô mới thở ra một hơi, cũng đi nhanh đến bên máy tính. . . .
Hai mươi phút sau, cô xách theo túi hành lý ra ngoài.
Nhìn USB trong lòng bàn tay, trong mắt hiện lên do dự, cô không biết mình có dũng khí gánh trên lưng tội bất hiếu không.
Thương Lam trời sinh là người không thích tranh đoạt với người khác, có thể nhịn được thì nhịn, không thể nhẫn nhịn thì trốn tránh. Có lẽ vì tính tình có vẻ hèn yếu như vậy nên mới khiến cô sống lại nhưng không có ý nghĩa gì, cố thay đổi tất cả nhưng lại trở về vạch xuất phát.
Cô nhẹ nhàng thở ra, đem USB nhét vào trong túi hành lý.
Kể từ khi Thương Trung Thời ra tù thì liền ở lại biệt thự nhà họ Thương.
Nếm khổ mấy năm nên người cũng đàng hoàng, chịu khó hơn rất nhiều, thay đổi từ việc lười biếng ham ăn trở nên trở nên khiêm tốn học hỏi hơn. Với chuyện này, Thương Trung Tín rất mừng rỡ, không những để ông ta dọn đến ở, thậm chí có ý định giao cho ông ta một chức vụ ở trong Thương thị.
Thương Lam đi thẳng xuống cầu thang. Lúc đi ngang qua khúc quanh của hành lang thì loáng thoáng nghe được mấy tiếng rên rỉ nhỏ. Cô tò mò đến gần, giọng nữ kia rất quen thuộc, xen lẫn tiếng thở gấp của đàn ông, xuyên qua cửa phòng, quanh quẩn bên tai.
Nếu như cô nhớ không lầm, nơi này là phòng ngủ của Thương Trung Thời.
Bàn tay đang xách theo túi hành lý chợt cứng đờ, cô dừng bước ở trước cửa.
Hôm nay là Trung thu, cả nhà đều tụ tập ở phòng khách, rất ít người đi lên đây.
Cộng thêm tiếng ồn ào ở bên ngoài phòng nên nếu không nghe kỹ thì rất khó biệt được động tĩnh bên trong phòng.
Mà sau khi Thương Lam sống lại, thính lực trở nên nhạy cảm hơn so với người bình thường. Cô tỉ mỉ lắng nghe tiếng động ở trong phòng, nếu như cô không có nghe lầm thì giọng nói của người đàn ông kia là. . . . Thương Trung Thời . . . .
Mà người phụ nữ . . . . là Trần Lệ.
Sau khi Thương Lam ý thức được điều này, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch.
Trong phòng tiếng rên càng ngày càng lớn, xen lẫn với những lời nói phóng túng, khó nghe.
Túi xách trong tay rơi xuống đất, âm thanh không lớn, nhưng cũng khiến đôi nam nữ đang dây dưa ở trong phòng nghe được.
Hai người trên giường đều cả kinh, mà phản ứng nhanh nhất là Thương Trung Thời, ông ta vội vàng mặc quần áo lại, lật người đi ra ngoài.
Sau khi cửa mở, ông ta nhìn cả hành lang trống trơn, cả một sợi tóc cũng không tìm được thì huống chi là người.
Thương Trung Thời nghi ngờ nheo mắt lại, không nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, ông ta biết người nọ vẫn còn ở nơi này, chẳng qua là trốn đi . . . .
Nghĩ tới đây, ông ta yên tâm. Chỉ cần không phải bị Thương Trung Tín bắt gặp, như vậy thì còn có thể cứu vãn được.
Ông ta đẩy cửa vào, trong mắt hiện lên sự chết chóc. Chậm rãi đi trên hành lang, vừa đi vừa đẩy cửa hai phòng khách. Bên cạnh . . . .
Trần Lệ trùm kín chăn nằm ở trên giường, thấp thỏm đợi thật lâu, cho đến Thương Trung Thời trở lại liền vội vàng mà hỏi: " Mới vừa rồi là . . . . Là ai ở bên ngoài."
" Không có ai." Sắc mặt Thương Trung Thời không tốt lắm đóng cửa lại.
Trần Lệ trầm ngâm chốc lát, duỗi dài tay nhặt quần áo rơi trên đất: " Cũng nửa tiếng rồi, tôi nên đi xuống."
Thương Trung Thời đi tới giữ chặt hai vai của chị ta: " Gấp cái gì, ông đây còn chưa đủ thoải mái đâu."
" Anh buông tôi ra! Rõ ràng nói chỉ cần một lần là xong, anh không giữ lời hữa." Trần Lệ giận dữ đẩy tay ông ta ra, giùng giằng muốn đứng lên.
Thương Trung Thời cười lạnh: " Đi sao? Ông đây còn chưa chơi đủ, cô dám đi sao?"
" Tôi chịu đủ rồi, cùng lắm thì nói hết chuyện này ra, đến lúc đó anh cũng không thoát được!"
Thương Trung Thời xì một tiếng khinh miệt: " Đã lớn tuổi rồi mà vẫn ngây thơ như thế. Cô cho rằng Thương Trung Tín sẽ vì một người phụ nữ mà trở mặt với người em ruột sao?"
Ở nhà họ Thương người nào mà không biết Thương Trung Tín ở bên ngoài bao nuôi nhiều tình nhân, tất cả đều trẻ tuổi xinh đẹp, căn bản không kém chị ta chút nào.
Sắc mặt Trần Lệ trầm xuống, chính chị ta cũng biết. Gả đến đây mấy năm nhưng bụng chị ta không có chút động tĩnh gì, Thương Trung Tín cũng vì lý do này mà dần dần lạnh nhạt mình. Hôm nay ngay cả người giúp việc cũng nói xấu ở sau lưng chị ta.
Thương Trung Thời đi tới, lại một lần nữa đè chị ta về giường, tách hai đùi trắng nõn của chị ta ra, thắt lưng động một cái, mạnh mẽ đi vào.
Người phụ nữ Trần Lệ này tuổi cũng gần ba mươi, chính là thời kỳ như lang như hổ. Hơn nữa đàn ông nhà họ Thương đều to lớn, điển hình như Thương Trung Thời đang va chạm ở bên trên này.
Chị ta thoải mái kêu một tiếng, theo động tác của ông ta mà không ngừng giãy dụa eo nhỏ nhắn, cả người bao phủ trong sóng tình mãnh liệt.
Mà lúc này, Thương Lam đang núp bên trong tủ treo quần áo của phòng khách, đến khi không nghe tiếng bước chân ngoài cửa mới rón rén đi ra.
Phòng khách ở biệt thự này thường trống không, cách vách là phòng ngủ của Thương Trung Thời. Mà từ lúc biệt thự được xây dựng đã chú trọng đến không gian riêng tư, thiết bị cách âm được làm rất tốt. Cách một bức tường, dù thính lực của cô có khá hơn nữa cũng không thể nghe phòng bên cạnh nói chuyện với nhau.
Cô trầm ngâm chốc lát, không có miễn cưỡng, chẳng qua là cẩn thận ngồi ở trong phòng khác một lúc mới mở cửa rời đi.
Trong đại sảnh, người một nhà tụ tập trước bàn thưởng thức trà.
Trên TV phát sóng một tiết mục giải trí, nội dung rất nhàm chán nhưng lại khiến Phùng Nguyên Chiếu cười ha ha, Thương Hồng trừng mắt liếc cậu ta một cái nói: " Ầm ĩ chết đi được..., anh làm ơn hãy tránh xa tôi ra."
Phùng Nguyên Chiếu mếu máo, bộ dáng rất uất ức, phải nhịn chỗ thú vị của chương trình, cũng không dám cười to, che miệng lại, hai vai không ngừng run rẩy.
Triển Mộ đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán cô, hỏi: " Đã xảy ra chuyện gì?"
Thương Lam trầm mặc lắc đầu một cái, không có lên tiếng. Mà cùng lúc đó, Trần Lệ bưng bánh trung thu từ phòng bếp tới, trên mặt là sự điềm tĩnh.
Nhìn nụ cười nhàn nhạt của chị ta, Thương Lam cảm thấy, những gì mình nghe được mới vừa rồi giống như chỉ là ảo giác.
Thương Trung Tín ngẩng đầu khỏi tờ báo, ánh mắt nhìn trên người Thương Trung Thời đang từ trên lầu xuống thì không khỏi nhíu mày. Hình như ông không vui mừng khi thời điểm người một nhà đoàn tụ mà em trai lại một mình trở về phòng.
Thương Trung Thời nhận lấy khay bánh trong tay Trần Lệ, cắt cho Thương Trung Tín một miếng bánh trung thu rồi đưa tới, lấy lòng nói: " Anh! Ăn bánh Trung thu."
Thương Trung Tín khẽ hừ một tiếng nhưng không cự tuyệt.
Vì lý do công bằng, Thương Trung Thời lại cắt cho mỗi người một miếng. Khi đưa cho Thương Lam, cô gái nhỏ rõ ràng cứng đờ, tay đặt trên đùi lại chậm chạp không muốn giơ lên.
" Cám ơn."Ánh mắt cô lóe lên, nhắm mắt nhận lấy. Mà ánh mắt lướt qua Thương Lam, Thương Trung Thời thấy được túi hành lý đển bên cạnh cô, trên mặt đột nhiên trầm xuống, trong mắt hiện lên sự giết người.
Triển Mộ để ý thấy ánh mắt ông ta, anh hơi nhíu mày, lấy miếng bánh trong tay cô, để lại ở trên bàn:
" Cám ơn ý tốt của chú hai. Nhưng cơ thể Tiểu Lam không tốt, không thể ăn quá nhiều đồ nóng được."
Thương Lam không phản đối, nhẹ nhàng " ừ" một tiếng, coi như là đồng ý lời nói của anh.
Khi tất cả lắng xuống, ánh mắt Thương Trung Thời thỉnh thoảng nhìn về phía Thương Lam. Ông ta âm thầm suy nghĩ, mới vừa rồi âm thanh mà mình nghe được ở trong phòng, tương tự như tiếng túi đồ rơi xuống mặt đất . . . .
Không để ý đến ánh mắt của Thương Trung Thời, Thương Lam nắm chặt ngón tay của mình, thậm chí bên tai còn quanh quẩn âm thanh rên rỉ phóng đãng của hai người lúc nãy. Vốn dĩ trong lòng cô không thích người chú hai này, giờ lại càng thêm ghê tởm, chán ghét.
Qua mười giờ, Triển Mộ lái ô tô rời đi. Xe một đường chạy đến ngã tư thì đèn đỏ sáng lên ở phía trước. Anh dừng xe lại, nghiêng mặt nhìn sang Thương Lam ở bên cạnh. Cô đang chống cằm hờ hững nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt thẩn thờ, không hề tức giận.
Ở cùng với anh, cô cũng không vui.
Một điểm này, chỉ cần nhìn cơ thể ngày càng càng gầy gò của cô cũng có thể thấy được.
Tay cầm tay lái nắm thật chặt, Triển Mộ không tiếng động thở dài. Rốt cuộc muốn anh phải làm sao mới có thể đổi lại Thương Lam đơn thuần của ngày trước, trong mắt chỉ có một mình anh. . . .
Từ chỗ của Triển Mộ đến nhà họ Thương không tính là gần, đi ô tô đến cũng phải mất hơn một giờ, còn không tính kẹt xe.
Mà đêm nay có lẽ là do ngày lễ, khi xe chạy đến trung tâm thành phố thì chen chúc giữa đoàn xe chật ních trên đường.
Thương Lam ngồi ghế cạnh tài xế, che miệng nhẹ nhàng ngáp một cái, vẻ mặt buồn ngủ nhưng nghe tiếng còi xe xung quanh cũng không ngủ được.
Cô ngước mắt nhìn Triển Mộ ở một bên. Vẻ mặt của người đàn ông này vẫn bình tĩnh, nhưng trên mu bàn tay nổi lên gân xanh đã bán đứng tâm tình của anh.
Chiếc xe hơi màu đen chạy tốc độ như rùa bò giữa đường, thật vất vả mới lên được một đoạn thì một giây kế tiếp lại bị chặn bởi đèn tín hiệu giao thông.
Khi hai người về đến nhà đã gần tới mười hai giờ khuya.
Triển Mộ vừa mở khóa cửa ra, Thương Lam liền lướt qua anh đi vào. Cô đá rơi chiếc giày cao gót rồi chạy một mạch lên cầu thang, " phanh" một tiếng đóng sầm cửa. Không đến mấy phút, bên trong truyền đến tiếng nước chảy. . . .
Triển Mộ dở khóc dở cười khóa cửa, nha đầu này nghĩ muốn đi wc mà sao không nói thắng cho anh biết, không nói tiếng nào mà nhịn hơn tiếng đồng hồ.
Nghe tiếng xả nước trong nhà wc, Triển Mộ đi vào phòng bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra một lon bia, bật lon rồi đổ vào miệng.
Thương Lam lau khô nước đọng trên tay, lúc đi ra suýt nữa đụng vào tường thịt phía trước.
Cô sợ hết hồn, ngước mắt trừng anh.
Nhận thấy sự xem thường của cô, Triển Mộ cười ha ha, tâm tình rất tốt, bàn tay vòng qua eo rồi ôm cô vào trong ngực.
" Anh làm gì đấy? Em mệt rồi, em muốn đi ngủ."
" Hôm nay Trung thu, ngủ sớm như vậy làm cái gì? Lại đây uống với anh một ly."
Triển Mộ dẫn cô đến ban công. Mấy năm nay Thương Lam đã lớn hơn, cũng sắp đến đầu vai anh rồi.
Triển Mộ hít thật sâu hương thơm dịu nhẹ trên mái tóc cô, ngước đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời, ôm được mỹ nhân trong lòng thì không khỏi cảm thấy: mình cực khổ hơn nửa đời, trước khi chết mới phát hiện, thật ra thì thứ bản thấn muốn chẳng qua cũng chỉ đơn giản như thế này mà thôi.
" Hôm nay vui vẻ, uống một chút được không?" Anh đưa lon bia tới bên miệng cô, khuyến khích.
Thương Lam mím chặt môi cự tuyệt: " Không cần, em không thích uống cái này."
" Chỉ uống một chút thôi." Triển Mộ kiên trì, nắm được bàn tay nhỏ bé đang đẩy ra của cô, từ từ kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.
Trong mũi tràn đầy mùi bia, cô chán ghét nhíu chặt chân mày, lui về sau một bước, sống lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo.
" Đã nói không uống là không uồng."
Giống như là bị bức ép đến mức nóng nảy, cô gạt đi bàn tay đang cầm lon bia của anh. Ngay lập tức, chất lỏng màu vàng nhạt từ trong lon bia văng ra, bắn lên chiếc áo sơ mi trắng của anh.
Trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng hạ xuống thấp nhất, không gian vô cùng an tĩnh, mơ hồ lộ ra hơi lạnh.
Triển Mộ liếc nhìn vết bẩn trên ngực, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Nhớ tới trước kia, chỉ cần anh yêu cầu, Thương Lam không phải sẽ ngoan ngoãn nói gì nghe nấy sao? Mà bây giờ lại ngược lại, bị nuông chiếu liền xuất hiện thói xấu, còn dám đổ bia vào người anh, giờ còn bày ra bộ dạng khó chịu ấy cho anh nhìn ư?
Anh lại nghĩ đến lúc ở nhà họ Thương tối nay, cô gái nhỏ này cũng có thái độ xa cách đối với mình, lúc nào vẻ mặt cũng đau khổ, ai không biết còn tưởng rằng mình ngược đãi cô.
Triển Mộ càng nghĩ càng tức giận, sắc mặt cũng càng thêm khó coi, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào cô giống như là phải đem cô ăn tươi nuốt sống vậy.
Anh mở miệng, nhưng chưa kịp chờ anh ra tay" dạy dỗ" , đôi mắt cô đã đỏ ửng, mở to mắt tội nghiệp nhìn hắn: " Anh tức giận cái gì chứ, rõ ràng chính là lỗi của anh."
Cô che mặt khóc sụt sùi, những lời tố cáo nói ra một cách cách đứt quãng: " Em đã nói không muốn uống, anh lại nhất định bắt em uống..., anh chỉ biết ép em."
Hai vai gầy yếu nhẹ nhàng run rẩy, nhìn rất đáng thương.
Triển Mộ thích nhìn dáng vẻ khóc thút thịt của cô ở trên giường, bộ dạng bất lực đó đẹp như thiên sứ khiến anh bị mê hoặc. Cô càng sợ, thì bên dưới càng siết chặt, mang theo run rẩy, mỗi lần kẹp khiến dục vọng của anh sướng muốn chết, khiến anh muốn vĩnh viễn đắm chìm ở trong thân thể của cô, không muốn rời đi.
Mà càng thuần khiết, càng mềm yếu lại càng khiến người ta sinh ra ý muốn mạnh mẽ giày xéo, phá hủy dục vọng.
Xuyên qua ngón tay, Thương Lam nhìn trộm anh, cố gắng dùng nước mắt để bình ổn sự tức giận của anh.
Triển Mộ không phát hiện tâm tư nhỏ này của cô, chỉ đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình.
Bàn tay không nhìn được liền kéo lấy cô. Thương Lam cho là hắn thật sự muốn" dạy dỗ" mình, bả vai co rụt lại, sự hãi mà nhắm nghiền hai mắt, ai ngờ anh chỉ sờ lên cổ của cô, lòng ngón tay thô ráp tỉ mi vuốt ve bên trên.
Triển Mộ yêu thích vuốt ve da thịt trắng noãn, dáng vẻ ngất xỉu và hơi thở mong manh của cô giống như một con thiên nga trắng sắp chết, cần cổ ngước lên kiêu ngạo, sinh mệnh dần dần mất đi, tuyệt vọng nhưng mỹ lệ.
Triển Mộ hít sâu một hơi, suy nghĩ trong đầu bị quấy nhiễu, ôm cô dụ dỗ nói: " Bảo bối, đều là anh sai, anh không nên tức giận với em, ngoan, đừng khóc. . . . "
Thương Lam không thèm để ý đến anh, trốn tránh nụ hôn áp tới gần. Đột nhiên cơ thể như bay lên không trung khiến cô kinh hãi mà quên cả khóc.
Theo bản năng, cô túm chặt áo trước ngực anh, lo sợ ngẩng đầu lên, cũng nhìn rõ dục vọng như thiêu đốt trong mắt Triển Mộ.
Môi mỏng nặng nề áp lên, ngăn luôn lời nói " không" sắp ra từ miệng cô. Anh vừa ăn chiếc miệng nhỏ của cô vừa đi về phía phòng ngủ, cuối cùng đá văng cửa phòng ngủ chính, ôm cô đi vào.
Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có một cơn gió mát, thổi lên lon bia đang rơi dưới đất khiến nó không năm nguyên tại chỗ mà quay vòng vòng, rồi sau đó lăn vào góc.
Phanh –
Không biết là người nào đốt pháo hoa, trong không gian tối đen chợt bừng sáng. Pháo hoa năm màu chói mắt, âm thanh ồn ào lại không thể át đi tiếng động bên trong phòng ngủ, hơi thở nặng nề của người đàn ông hoà cùng tiếng khóc nhỏ bé của người phụ nữ.
Chiều hôm đó, Triển Mộ lái xe chạy tới một quán hải sản ở dọc bờ biển.
Trình Nam không đợi anh đã gọi trước mộ bàn lớn các món rồi ngồi ăn ngấu nghiến từ sớm.
Triển Mộ đỗ xe đi vào quán hải sản, nhìn chung quanh một vòng, chuẩn xác tìm được bàn kia.
Anh mở cửa bước vào, khách khí nói: " Trình Nam."