Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 113




Editor: Thiên Y

Triển Mộ không phải dễ dàng bị lừa như vậy, hơi nhíu mày, bàn tay theo sống lưng giữ chặt lấy eo của cô.

Thương Lam nhất thời sững sờ, hai chân bỗng lơ lửng, hai tay Thương Lam theo bản năng bám lấy ngực anh. Cánh tay hơi dùng sức, anh dễ dàng bế cô lên, hai tay nắm lấy hai bên eo ép cô nhìn thẳng vào mình.

Thương Lam nghe được tiếng cười khẽ của anh bên tai mình: "Hiện tại đến phiên tôi tính sổ với em."

Anh ôm cô đi thẳng đến ghế salon, thận trọng đặt cô nằm ngang lên, cơ thể cường tráng đè lên.

Kẻ ngu cũng biết anh muốn làm gì.

Thương Lam lo lắng giãy giụa, đến bây giờ giữa hai chân vẫn còn cảm giác đau đớn mơ hồ.

Cổ tay mảnh khảnh trắng nõn chắn trước ngực anh, cô xoay mặt đi trốn tránh anh lại gần, vừa sợ hãi vừa nói: "Em rất đau, không cần . . . ."

Triển Mộ nhìn chằm chằm hai mắt ướt nhoè của cô gái phía dưới, ánh mắt hướng về phía đùi của cô: "Rất đau sao? Để anh xem thử."

Thương Lam kinh ngạc, nhìn bắp đùi bị người nào đó mạnh mẽ tách ra, đỉnh đầu người đàn ông đang để giữa đôi chân cô.

Anh kéo quần lót của cô ra, ngón cái đặt lên trên da thịt non mềm, đẩy vào cái khe hẹp kia, cúi đầu quan sát tỉ mỉ. Mặc dù vì động tác của anh mà khuôn mặt của cô gái nhỏ trắng bệch đến không còn huyết sắc, anh vẫn không chịu buông tay.

Chỗ đó đã không sưng như đêm qua, nhưng vẫn còn đỏ lên như cũ, chỗ bị ứ máu nhìn cực kỳ mê người. Ánh mắt anh càng ngày càng nóng khi nhìn chăm chú, cuối cùng không nhịn được nhẹ nhàng sờ vào trong. Nhưng cũng chỉ thoáng đụng vào liền nghe thấy cô gái rên khẽ vì bị đau nên anh liền dừng tay lại.

Thương Lam cắn lên bàn tay nhỏ bé của mình ngăn tiếng thét chói tai, cúi nhìn cái đầu nhô lên giữa hai chân mình, hơi thở ấm áp của người đàn ông phả lên nơi riêng tư, truyền đến từng trận co rút . . . .

Vào giờ khắc này, hai chân của cô bị buộc tách ra, người đàn ông vững vàng giữ chặt lấy thân thể khiến cô nhất thời thẹn thùng. Nơi riêng tư như vậy lại tuỳ tiện phơi bày trước mặt đàn ông khiến cả người cô run rẩy, hốc mắt đỏ lên, sáng long lanh như viên ngọc, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Nghĩ rằng bị anh ép buộc, cô cảm thấy không bằng chết đi cho xong. Anh đối xử với cô như vậy có khác gì đối đãi với súc vật đâu.

Bây giờ Triển Mộ cũng không rảnh rỗi để ý đến sự oán hận của cô, nhìn nơi nhỏ bé đỏ hồng một chút liền rút ngón tay rời đi. Anh đi tới bên cạnh cửa nhặt lấy túi thuốc thuận tay mua ở bên ngoài.

Đứng ở một bên nghiên cứu tỉ mỉ tờ hướng dẫn sử dụng, nhân lúc anh không để ý lùi ra, Thương Lam nhặt lên quần lót bị ném ở dưới ghế sa lon rồi mặc vào, rời khỏi ghế muốn chạy vào trong phòng trốn tránh.

"Nằm yên ở đó."

Thậm chí anh không liếc nhìn cô một cái, chỉ thấp giọng cảnh cáo cô một câu thì cô không dám động đậy.

Thương Lam nín thở, cả người cứng ngắc, chăm chú nhìn vào từng cử động của người đàn ông kia, thậm chí cô có thể nghe được tiếng thở dốc nặng nề của anh.

Anh đứng tại chỗ một lát rồi lấy thuốc bôi đi về phía cô.

Từng bước một mang theo cảm giác bị áp bức, khiến cô không dám thở mạnh.

Bắp chân bị bắt được lần nữa, Triển Mộ nhìn chằm chằm cô vừa mặc xong quần lót, mắt hơi híp lại, tiến lên trước trực tiếp kéo ra rồi vứt xa.

Anh bóp ra lượng thuốc bằng ngón tay út, đặt ở ngón giữa rồi từng chút từng chút đút vào khe hẹp giữa hai chân Thương Lam, tất cả bên trong đều thoa một lần.

Nhân tiện ngón tay được cắt tỉa gọn gàng cào nhẹ lên vách thịt non mềm khiến cô gái run rẩy hơn.

Cô biết không thể tránh được cơ thể cường tráng của người đàn ông, chỉ yếu ớt thừa nhận sức lực anh tăng lên trên thân thể tổn thương của mình. Hôm nay trừ khóc, cô không biết mình còn có thể làm được gì nữa.

Nhưng dù cô khóc thút thít cũng không đổi được sự thương tiếc của anh, chỉ biết chấp nhận sự chiếm đoạt của người đàn ông. Mới vừa rồi chỉ để tiện bôi thuốc nên chiếc váy nhăn nhúm của Thương Lam đã bị vén đến trên hông, lộ ra vùng bụng đến đôi chân thon dài trắng nõn . . . .

Nơi đó mềm mại từng giờ từng phút như đang khiêu chiến với sự tự chủ của người đàn ông, vật giữa hai chân đã sớm cứng rắn căng trướng, phình ra ngoài, chạm nhẹ vào chân cô gái, lúc nhẹ lúc nặng.

Triển Mộ nắm lấy bắp chân của cô hôn xuống, chỉ cảm thấy người con gái run rẩy càng nhiều hơn. Mặc dù đã cắn môi nhưng tiếng nghẹn ngào vẫn truyền đến đứt quãng.

Triển Mộ nhìn ánh mắt của cô thì càng thêm nóng bỏng, động tác cũng càng ngày càng táo bạo, ngay lập tức lôi ra thứ to lớn của mình chống đỡ ở giữa chân của cô, nhéo lên thịt mềm nơi bắp đùi cô, sau đó đưa vào giữa chân của cô rồi kẹp ở trong đó, cũng không tiến vào mà chỉ chặn ở trước cửa động ma sát.

Anh ôm lấy eo của cô không ngừng thở hổn hển, nếu như không phải là bận tâm đến cơ thê cô không khoẻ thì cũng không uỷ khuất bản thân mình như vậy, bởi vì tư vị bên trong khe hẹp kia tốt hơn nhiều so với khi được hai chân kẹp lại.

Nhưng cho dù anh không tiến vào, Thương Lam vẫn bị vật cưng cứng kia cọ đến đau chân, ngay cả làn da trắng nõn cũng bị đỏ lên một lớp.

Cô nhẹ nhàng khóc sụt sùi, biết ràng anh coi như đã nhẹ tay với mình rồi. Nếu như anh thật sự đi vào thì cảm giác còn đau hơn hiện tại.

Vì vậy, Thương Lam cũng liền dừng lại giãy giụa, bởi dù cô cố gắng thé nào thì trong mắt anh cũng chỉ như đùa giỡn với trẻ con.

Cô che mắt không nhìn đến nét mặt dữ tợn của anh, chỉ là trong lòng không ngừng cầu nguyện để hết thảy mọi chuyện đều qua đi.

Mà đúng lúc này, trong túi áo Triển Mộ vang lên một hồi chuông, Thương Lam nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại của mình.

Cô sững sờ, ánh mắt nhìn theo động tác anh mở túi áo. Thì ra điện thoại mình tìm nãy giờ bị anh mang theo người.

Triển Mộ như tên đã lên dây, không muốn để ý điện thoại di động nọ kia, Nhưng tiếng chuông giống như âm hồn không tan, vang lên không ngừng.

Rốt cuộc, anh dừng lại động tác trong tay, phiền não rút điện thoại từ trong túi ra. Đến khi nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại thì sắc mặt trở nên nguy hiểm.

Ôn Dĩ Thâm

Thương Lam thấy anh nhìn chằm chằm màn ảnh nửa ngày mà không có động tĩnh, rụt rè hỏi: "Là . . . Là ai vậy?"

Đối diện với đôi mắt ửng đỏ của cô nhưng anh lại không trả lời câu hỏi đó, ánh mắt nhìn Thương Lam chần chừ, cuối cùng ngón cái ấn xuống, ngắt điện thoại.

Thương Lam nhìn động tác của anh giống như là giận mà không nói. Mắt thấy anh ném chiếc điện thoại đã gắn bó với cô nhiều năm nhưng không bỏ đi về phía sau, thân máy màu trắng va vào trên vách tường phát ra một tiếng vang, ngay sau đó rơi xuống mặt thảm dầy, pin và máy rời khỏi nhau, có lẽ là không thể dùng được nữa.

Tại sân bay

"Cậu chủ! Còn chờ nữa sao? Ông chủ đang thúc giục rồi."

Ánh mắt thâm trầm của Ôn Dĩ Thâm nhìn chằm chằm vào điện thoại bị ngắt điện thoại, gọi lại một lần nữa thì vang lên tiếng nữ phát thanh thông báo điện thoại không liên lạc được.

"Đi thôi."

Sắc mặt của anh ta không tốt lắm, trong lời nói cũng mang theo sự âm u.

. . . . . .

Thương Lam quay mặt đi, nhớ lại lời nói của Ôn Dĩ Thâm, thời gian trước, đột nhiên trong lòng hiện lên một chút hối hận.

Nếu như khi đó cô đi với anh ta, như vậy bây giờ cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Đang suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên bị người nào đó kéo lại, ngay sau đó đối diện với một đôi ánh mắt lạnh lùng.

Cô khẽ cắn răng, không chịu yếu thế mà nhìn chằm chằm lại. Cô đã như vậy rồi thì còn gì phải sợ nữa.

Triển Mộ nhìn vật nhỏ không biết sống chết ở phía dưới, giận quá hóa cười, anh thả tay cô ra rồi kéo cả người cô lại.

Da đầu Thương Lam đau nhói, tóc dài đen nhánh bị người ta túm trong tay, đầu nhỏ bị ép kéo gần đến giữa hai đùi anh, khuôn mặt trắng noãn chạm đến vật cứng ở giữa hai chân, mùi đàn ông xông vào mũi . . . .

Vừa tanh vừa khó ngửi khiến bản thân cảm thấy buồn nôn.

Đột nhiên hiểu được dụng ý của anh, Thương Lam không dám tin ngước mắt: "Em không. . . ."

"Ngậm nó." Triển Mộ lạnh lẽo ra lệnh, bày tay cũng không buông lỏng mà nắm chặt mái tóc như cũ.

Thương Lam không hiểu người đàn ông khó hiểu này, mới vừa rồi còn tốt, sao đột nhiên liền thay đổi?

Cô chán ghét muốn tránh thoát sự trói buộc của anh, nhưng hôm nay dù cô giãy giụa, phản khán thế nào cũng chỉ đổi lấy sự đối xử thô bạo của người đàn ông.

Nhắm mắt lại, cô thầm quyết định: Mình không làm, có chết cũng không làm, anh ta thà giết chết mình còn hơn, chết có khi lại là sự giải thoát.

Triển Mộ không vui nhăn mày, ngón tay dài đột nhiên thăm dò trong thân thể của cô, bóp lên nơi sưng đỏ kia, ở bên tai cô gằn từng tiếng: "Em không ngậm thứ của tôi, tôi sẽ đi vào bên trong này. Em hy vọng tôi vào phía trên hay phía dưới đây??"

Bị ngón tay của anh bóp như vậy, Thương Lam đau đến rơi nước mắt, oán hận nhìn anh một cái. Đợi một lát, thấy thái độ của anh vẫn cứng rắn như cũ, kiên quyết muốn chiếm lấy cô, nên chỉ có thể há mồm ngậm lấy vật kia.

Thương Lam chưa bao giờ làm điều này cho Triển Mộ, cho dù là khi kết hôn ở đời trước. Lúc cô bất tiện, nhiều lắm thì cũng chỉ lấy tay giải quyết cho anh, hôm nay khoảng cách gần như vậy. . . . . Trong dạ dày cuộn lên khiến cô khó chịu sắp phun ra.

Mà với sự không lưu loát của cô lại khiến anh rất hưởng thụ, ấn đầu cô không buông, từng phát từng phát đâm sâu vào trong cổ họng, cũng không quan tâm khuôn mặt cô đã trắng bệch đến doạ người.

Chỉ cần nghĩ đến thời gian bốn năm vừa qua, người phụ nữ này ở chung với đàn ông làm những chuyện kia, một loại cảm giác bị phản bội quanh quẩn trong lòng. Giờ khắc này anh chỉ nghĩ muốn trừng phạt cô thật nặng, ngay cả động tác cũng thô lỗ hơn mọi ngày.

Thương Lam cảm giác như mình sắp chết, hai tay yếu ớt bám lấy eo anh, nước mắt dính đầy mặt, ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.

Mà khi Triển Mộ đang cao hứng thì chuông cửa lại vang lên.

Tiếng chuông càng lúc càng to, hiển nhiên là người ở ngoài cửa không chịu dừng lại.

Triển Mộ buồn bực giận tái mặt, rốt cuộc gầm nhẹ một tiếng, phát tiết ở trong miệng cô. Chất lỏng trắng ngà tràn ra khỏi khoé miệng của cô, nhìn cô gái nước mắt lã chã, tạo nên bức tranh thật phóng đãng.

Nhìn Thương Lam, anh không nhịn được nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn dáng vẻ ho khan nằm trên mặt đất của cô, ra lệnh: "Nuốt xuống."

Thương Lam hoảng sợ trợn to mắt, chính mình không thể tin những gì mình nghe được. Cô cắn môi lui về phía sau, nôn ra thứ trong miệng, cảm thấy lòng tự ái đã hoàn toàn bị chà đạp, sỉ nhục.

Người đàn ông nheo mắt lại, mặc dù không vui, nhưng cũng không ép buộc cô. Anh đứng dậy kéo khoá quần, chỉnh sửa lại quần áo, nhìn cô gái nhỏ vẫn còn ngồi ngẩn người trên mặt đất liền bước đến vuốt mặt của cô nói: "Dáng vẻ này của em muốn để cho ai nhìn?"

Cảm nhận được nhiệt độ trên đầu ngón tay anh, cô hoàn hồn lại, trái tim cô đập mạnh và loạn nhịp. Ngoài cửa vang lên từng tiếng chuông như nhắc nhở cô bộ dạng này mà để ai thấy thì sẽ càng thêm nhục nhã.

Nghĩ tới đây, cũng không cần Triển Mộ nói gì, cô liền đứng dậy chạy về hướng phòng ngủ, "Phanh" một tiếng đóng cửa lại.

Triển Mộ nghe được âm thanh khoá trái cửa phòng, tâm tình cực tốt đi tới mở cửa.

Cửa vừa mở ra, lập tức xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp của Ngụy Vô Lan.

"Hi~"

Anh ta lên tiếng chào hỏi, kéo theo hành lý đi vào bên trong, tuỳ ý bước vào như nhà của mình.

Triển Mộ ngăn ở trước cửa không cho anh ta đi vào: "Cậu đến đây làm gì."

Ngụy Vô Lan trợn trừng mắt: "Không phải anh kêu tôi trở về à?"

Triển Mộ hừ lạnh nói: "Nếu về thì cũng là về cái ổ của cậu đi."

"Này, anh Triển, anh quá vô tình rồi! Tôi từ nước Mĩ xa xôi trở lại giúp anh, vậy mà muốn tá túc nhà anh cũng không được sao?"

"Hiện tại không tiện." Lời anh nói như chuyện đương nhiên.

"Hắc, con người này, anh có ý gì? Hai ngày tới anh tìm cho tôi một gian phòng thật tốt là được. Bây giờ muộn rồi, chẳng lẽ anh lại muốn tôi ngủ ngoài trời sao?" Ngụy Vô Lan bất mãn nói, rồi sau đó lướt qua Triển Mộ. Thấy cả phòng lộn xộn, với thị lực 12/10 của anh ta liền nhìn thấy chất lỏng còn lưu lại trên ghế salon, trên thảm.

Anh ta mập mờ cười, nhất thời hiểu ra, trong lòng tích tụ sự tức giận muốn trút ra ngoài. Giỏi cho tên này, cả ngày ở nước ngoài anh ta phải vùi mình vào công việc, ngay cả thời gian tán gái cũng không có. Vậy mà Triển Mộ anh thì hay rồi, có thể an nhàn ở nhà vui vẻ với tình nhân.

"Được! Được! Anh không cho tôi ở đây thì tôi đến khách sạn, nhưng anh cũng phải cho tôi uống ly nước thì mới đi được chứ. Tôi lặn lội từ xa về đây, vừa mệt mỏi vừa khát nước, anh không thể mời tôi vào trong ngồi một chút được sao?"

Triển Mộ nheo mắt lại, từ chối cho ý kiến.

Ngụy Vô Lan coi như là anh chấp nhận, bước nhanh vào phòng khách, dùng ánh mắt như tới bắt gian phu gian phụ liếc xung quanh, trôm nhìn cách bày biện từng chỗ một, cuối cùng nhìn chằm chằm vào trước cửa căn phòng đang đóng chặt.

Triển Mộ rót cho anh ta chén nước. Lúc đi ra từ phòng bếp liên thấy tên tiểu tử này đang cố gắng cạy khoá cửa phòng mình, động tác thành thục khiến người không biết còn tưởng rằng đó là thợ khoá chuyên nghiệp.