Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 110




Editor: Thiên Y

Buổi tối ở thành phố B mưa nhỏ rơi tí tách, sương mù bao phủ toàn bộ trường học.

Hết giờ học, Thương Lam mở ô đứng dưới đèn đường lẳng lặng chờ đợi tài xế nhà họ Thương.

Vài cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi lạnh. Cô vén những lọn tóc bị gió thổi loạn về phía sau tai, nhìn chung quanh tốp năm tốp ba sinh viên ra ngoài ăn khuya, tản bộ, trong lòng cảm thấy vừa khao khát, vừa mất mát.

Nếu như không phải là vì liên quan đến Thương Trung Tín, cô nghĩ bây giờ mình cũng sẽ là một thành viên trong đó.

Đèn xe chiếu vào trên người của cô, một chiếc xe màu đen xuất hiện ở trong tầm mắt.

Ánh trăng mông lung hoà với đèn đường mờ vàng, phản chiếu lên cửa sổ xe khiến Thương Lam không nhìn rõ được người ngồi ở chỗ tài xế.

Cô nhận ra đây không phải là xe nhà họ Thương liền lui về phía sau mấy bước, nhường ra một lối cho người ta đi qua. Nhưng khi chiếc xe hơi lái đến lại không có lướt qua cô mà dừng ở ngay sát bên cạnh.

Kít -

Nhìn qua cửa sổ xe được hạ xuống, rốt cuộc Thương Lam cũng thấy rõ người đàn ông ngồi ở trong xe.

Cô biết bên cạnh mình luôn có vệ sĩ của Thương Trung Tín, tất cả đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, ẩn núp trong bóng tối, vừa bảo vệ an toàn vừa không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cô.

Mà cũng vì nhờ những vệ sĩ nhày mà trong một khoảng thời gian dài cô không nhìn thấy Triển Mộ.

Hôm nay đột nhiên đối mặt với sự xuất hiện của anh, cô có chút không phản ứng kịp. Chiếc ô cầm trong tay chợt buông lỏng, rơi xuống đất.

Triển Mộ đưa tay cởi dây an toàn, ánh mắt âm trầm nhìn về phía khuôn mặt hốt hoảng của cô gái trước mặt. Thấy cô không ngừng nhìn quanh phía sau lưng mình, giống như là đang tìm kiếm cái gì, giọng điệu của anh mang theo sự giễu cợt nói: " Đang tìm cái gì?"

Âm thanh của anh trầm thấp dọa người, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo.

Thương Lam vừa lui về phía sau vừa nhìn quanh, trong lòng nóng như lửa đốt. Cô không hiểu, vệ sĩ mà Thương Trung Tín an bài cho cô đi đâu cả rồi?

Mưa phùn rơi xuống trên mặt khiến cô cảm thấy lạnh lẽo, giống như là cảm nhận được sự nguy hiểm sắp đến, cô im lặng một hồi lâu, đột nhiên chạy như điên về phía cổng trường học.

Phanh –

Tiếng đóng của xe vang lên bên tai, tiếp theo là tiếng bước chân trầm ổn ở phía sau.

" Táp táp"- Âm thanh giày da giẫm trên mặt đất còn ướt nước, từng tiếng từng tiếng đập vào bên tai. Thương Lam thở hổn hển chạy chậm dần, nghe âm thanh phía sau lưng càng ngày càng gần, trên mặt như mất đi huyết sắc, ở dưới ánh đèn càng hiện lên vẻ trắng bệch đến dọa người.

Mới vừa tan lớp, người đến người đi ngoài cửa trường. Thương Lam chạy nhanh nên đụng phải hơn vài người. Cô tưởng rằng Triển Mộ sẽ giữ hình tượng ở chỗ đông người nên mới dùng hết sức chạy về nơi có nhiều người qua lại. Nhưng cũng vì có nhiều người nên khi còn chưa chạy được mấy bước liền bị người phía sau giữ lại cánh tay.

" Cứu . . . . A. . . ."

Sau một hồi trời đất quay cuồng, cô bị người phía sau bế ngang lên. Chuyện tới quá vội khiến cô chưa kịp phản ứng lại thì Triển Mộ đã ôm cô trở lại bên cạnh xe.

Cửa mở ra, cơ thể mảnh mai đột nhiên bị ném vào trong chỗ ngồi phía sau.

Động tác của Triển Mộ quá nhanh, cho dù chung quanh nhiều người nhưng không ai có ý định tiến lên ngăn cản. Anh lưu loát đóng cửa xe, nhấn cần ga một cái liền vội vã đi.

Thương Lam nằm ở trên ghế da, ánh mắt đờ đẫn nhìn phong cảnh không ngừng chạy ngược ở ngoài cửa sổ. Mà ở trên ghế tài xế, vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông làm cho người ta không nhìn ra cảm xúc.

Anh vẫn im lặng lái xe, thỉnh thoảng nhìn bóng dáng của cô qua kính chiếu hậu. Mưa phùn từ từ trở nên to hơn, " độp độp độp " đánh vào cửa sổ thủy tinh. Nước mưa rơi trên của kính, tạo thành một lớp màng trong suốt, Thương Lam từ trong xe nhìn ra ngoài, chỉ cảm thấy thế giới bên ngoài bỗng trở nên thay đổi, vặn vẹo.

Mới vừa rồi bị nước mưa làm ướt quần áo một chút, mái tóc đen dài không ngừng nhỏ nước xuống ghế. Cô lẳng lặng ngồi ở đằng sau, run run sờ đến mép túi balo bị ném ở trong góc, ánh mắt do dự nhìn về phía Triển Mộ, cô lôi ra điện thoại di động của mình ở bên trong.

Thấy được hành động của cô, khoé môi Triển Mộ nhếch lên một nụ cười lạnh, nhưng không có ý định ngăn cản.

Giống như là cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ trên người anh, cô càng run hơn, co rúc vào trong góc, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu phát run.

Điện thoại reo  mấy tiếng thì có người bắt máy, không đợi người bên kia trả lên tiếng Thương Lam liền vội vàng cầu cứu: " Ba. . . . Cứu con . . . . Ba. . . . "

Âm thanh của cô yếu ớt mang theo tiếng khóc nức nở.

Đối phương hình như sửng sốt một lát, nhưng lại không lên tiếng, Thương Lam tiếp tục nói: " Ba, là con . . . ."

Nhưng lời nói của cô còn chưa xong thì Thương Trung Tín đã cúp điện thoại.

Tút tút tút – âm thanh rõ ràng vang vọng ở bên trong xe, cho dù là tiếng mưa rơi cũng át đi được.

Thương Lam giống như là đột nhiên hiểu được cái gì, lòng bàn tay đang siết chặt điện thoại chợt buông ra, chiếc máy nhỏ bé rơi xuống ghế rồi bật vào một góc ở dưới đất.

Xe chậm rãi lăn bánh ở trên đường lớn, Thương Lam nhận ra đường này là trở về căn hộ của Triển Mộ.

Cô thu mình lại trong góc, không chịu nổi sự yên lặng chết chóc bên trong xe, liền ngập ngừng gọi anh một tiếng: " Anh Triển. . . ."

Cô không dám khơi lên cơn giận của anh, trong giọng nói thể hiện sự lấy lòng.

Triển Mộ hơi híp mắt lại, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô một cái, cũng không lên tiếng.

Thương Lam càng co mìn về phía sau, trong lòng cảm giác được sự nguy hiểm, mắt thấy tốc độ xe càng ngày càng chậm, mà phía trước là nơi ở của họ ở kiếp trước.

Cô nắm chặt lấy balo, âm thanh lớn hơn vài phần: " Triển Mộ, tôi muốn về nhà."

Giống như là không có nghe được lời của cô, xe dừng lại ở cổng chung cư, Triển Mộ mỉm cười lên tiếng chào hỏi nhân viên an ninh: " Vất vả cho bác rồi!" Thái độ rất hoà đồng.

Bác Lưu coi như là nhân viên kỳ cựu trong đội bảo vệ ở đây. Gặp mặt Triển Mộ nhiều lần, thấy chàng trai này rất lịch sự, gặp ai cũng thân thiện chào hỏi lễ phép, hơn nữa khuôn mặt anh tuấn, tây trang phẳng phiu, có xe có nhà, sự nghiệp thành công, dù nhìn ở góc độ nào cũng không không thế nghi nghờ, là người của cã hội thượng lưu.

Bác tò mò nhìn về phía sau xe của Triển Mộ, trêu ghẹo nói: " Tiểu Triển, đây là bạn gái cậu à?"

Triển Mộ cười nhạt một tiếng: " Là vợ chưa cưới."

Dứt lời, nhìn ánh mắt bác Lưu hướng về phía mình, sắc mạt Thương Lam trầm xuống, rồi như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, hai mắt chợt sáng lên. Cô dời khỏi chỗ ngồi của mình, hướng phía của sổ sau xe kêu gào: " Không phải! Không phải! Cháu không biết anh ta, cứu cứu cháu . . . . Cầu xin bác cứu cháu với!"

Thấy vậy, bác Lưu sửng sốt một hồi lâu, ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn của Triển Mộ, chỉ thấy anh dịu dàng nói: " Cô gái nhỏ đang giận dỗi thôi." Trong mắt đầy tràn sự cưng chiều với cô gái.

Bác Lưu nhất thời hiểu ra,  vừa cười vừa mở cửa, khiến anh dễ dàng xe lái vào.

Cho đến khi rời khỏi tầm mắt của an ninh, nụ cười trên mặt của Triển Mộ tắt ngấm, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng lúc ban đầu.

" Triển Mộ, người cái này, đây là tội bắt cóc, là phạm pháp!"

Khóe miệng nở nụ cười lạnh, ngón tay thon dài chợt đánh lái sang bên phải, cả người Thương Lam nghiêng một cái, ngã xuống ghế.

" Anh chở vợ chưa cưới của mình về nhà, phạm vào tội gì?" Anh dừng xe, vừa cởi dây an toàn trên người vừa quay đầu lại nhìn cô, trong mắt phản chiếu một loại điên cuồng, tàn nhẫn.

Trong lòng Thương Lam căng thẳng, cơ thể không khỏi run rẩy, cắn răng nói: " Tôi không phải là vợ chưa cưới của anh!"

Triển Mộ hơi nhíu mày, phóng khoáng thừa nhận: " Đúng! Em không phải là vợ chưa cưới của anh. Sau ngày mai, em sẽ danh chính ngôn thuận trở thành vợ của anh."

Thương Lam không dám tin nhìn lại anh: " Không thể nào."

Thấy anh tắt máy, đang muốn mở cửa đi ra ngoài, cô van xin nói: " Anh Triển! Anh làm như vậy ba. . . . Ba sẽ không bỏ qua anh, anh để tôi về nhà có được không? Chuyện tối nay tôi bảo đảm sẽ không nói cho bất kỳ người nào biết, tôi . . . ."

Triển Mộ nhẹ nhàng cười giễu cợt, buông tay mở cửa: " Bây giờ không phải chúng ta đang về nhà sao?"

Ngoài cửa xe, bóng cây lay động. Vừa rồi mưa còn rơi xuống, không biết đã tạnh từ lúc nào, Cô nhìn căn hộ cách đó không xa, không ngừng lắc đầu: " Đó không phải là nhà của tôi, tôi không muốn về nơi đó."

" Thương Lam." Vẻ mặt anh không chút thay đổi nhìn cô, từng câu từng chữ phát ra từ trong miệng: " Từ hôm nay trở đi, nơi em có thể về, chỉ có thể là nơi này."

Nhìn theo động tác của anh, cô vội vàng hấp tấp đẩy cửa xe chạy đi. Ban đêm gió lớn, cô chạy một mạch, gió đêm thổi bay mái tóc đen, rối loạn đằng sau lưng, tựa như một bà điên.

Nhưng cho dù là sức lực hay tốc độ thì giữa nam và nữ khác xa nhau quá nhiều, huống chi Triển Mộ lại là một người luyện võ.

Thương Lam chạy chưa được mấy bước thì bị người phía sau bắt được tóc, da đầu bị căng lên, Cô hét lên một tiếng, đau đến phát khóc: " Cứu. . . . "

Ngay cả sự nhẫn nại tranh chấp với cô Triển Mộ cũng không có, trực tiếp lấy tay chém xuống gáy Thương Lam khiến cô đau nhói, mềm nhũn ngã vào trong ngực của anh.

Trong lúc mơ hồ, cô cảm thấy mình bị người ta ôm lấy. Trên đường trở về, người đàn ông trầm ổn, in xuống dấu chân trên nền đất.

Không nhìn thấy rõ những vì sao trong đêm vì cả bầu trời cũng đang xoay tròn. Giờ khắc này, đầu của cô rất đau. . . . Rất đau. . . .

Ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người đàn ông, nhưng ngay sau đó, cô lại hoàn toàn mất đi ý thức.

Căn hộ của Triển Mộ cũng không xa lạ gì với Thương Lam, dù sao từ sau khi cưới, cô vẫn ở nơi này. Đến khi Thương Trung Tín qua đời, lúc đó hai người mới về nhà chính.

Phòng ngủ chính rộng rãi không có bật đèn lớn, chỉ còn lại hai ngọn đèn bàn chiếu sáng trên tủ đầu giường. Sau khi Thương Lam tỉnh lại, đập vào mắt là lồng ngực của người đàn ông, dưới ánh sáng yếu ớt khiến làn da ngăm đen rõ ràng càng thêm đối lập với cô.

Đau –

Khi thân thể khôi phục ý thức, đầu óc tỉnh táo lại, cô có thể cảm thấy chỗ đó như tê liệt đau đớn.

Chiếc váy mặc trên người bị nhét tuỳ ý vào chân giường, để cùng một chỗ với chiếc áo sơ mi hàng hiệu được may thủ công, trong đó còn có cả quần áo lót bên trong của cô. . . .

Biết cô tỉnh lại, anh động thân, mạnh mẽ chôn vào nơi sâu nhất trong cô, phát ra tiếng " bành bạch" dâm mị.

Tiếng thét chói tai mắc kẹt ở trong cổ họng, cô giống như là đột nhiên bị mất đi âm thanh, kêu không ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể cường tráng của anh đè ép lên, xâm nhập chặt chẽ, không có bất kỳ kẽ hở nào.

Anh vô tình nhìn cô, giống như là đang nhìn một con vật.

Cô cảm thấy đau nhưng làm thế nào cũng không tránh thoát được. Lúc này thứ đó của người đàn ông như một lưỡi dao, từng nhát từng nhát đâm xuống, lần sau lại càng sâu hơn lần trước, ở trong cơ thể mạnh mẽ khuấy đảo, ma sát. Hôm nay vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới. . . .

Cô không biết anh thoa thứ gì cho mình, dùng từ bao giờ, phía dưới mát lạnh, ướt thành một mảnh, hai chân vừa đau lại tê buốt, cảm giác như đó không phải là của mình.

Thương Lam cắn môi, đè nén tiếng khóc đến miệng. Nhìn đôi mắt đỏ rực của người đàn ông phía trên, cô biết dù có cầu xin thế nào cũng sẽ vô dụng, thể lực của hai người chênh lệch nhau, ai mạnh ai yếu nhìn một cái liền sáng tỏ.

Thậm chí cô tin tưởng, chỉ cần anh muốn thì một tay cũng có thể bóp chết cô.

Thương Lam cảm thấy eo của mình sắp bị anh bẻ gãy, theo động tác lên xuống của anh, sống lưng ma sát vào tấm ván gỗ ở đầu giường, dù cho chiếc giường có chắc chắn cũng phát ra âm thanh " Kẽo kẹt ", khiến người ta xấu hổ.

Vào giờ khắc này, cả căn phòng trừ tiếng gió thổi ở ngoài cửa sổ thì chỉ còn lại âm thanh nam nữ hoan ái.

Thương Lam đau đến nhíu chặt lông mày, bàn tay dài với lấy cái gạt tàn thuốc ở trên tủ đầu giường, lại muốn lặp lại chiêu cũ lần nữa, muốn đập lên người anh.

Nhưng vừa nâng lên, bàn tay của anh vung xuống rất nhanh, vật cầm trong tay liền rơi ra, bay thẳng vào vách tường, “ choang”một tiếng, vỡ thành mấy mảnh.

Thương Lam đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Triển Mộ, trong lòng khẽ run rẩy, mu bàn tay đỏ ửng do vừa bị đập vào truyền đến cảm giác đau đớn mơ hồ.

Mà lúc này động tác của anh cũng dừng lại, một tay nắm chặt eo cô, một tay siết lấy cổ tay cô, sắc mặt âm trầm nhìn xuống cô.

" Triển . . . ." Cô run rẩy, đột nhiên khẽ gọi.

Trong ánh mắt Triển Mộ loé lên một tia ngoan độc, đột nhiên bàn tay giơ lên giáng xuống má trái cô một cái tát, vừa nhanh vừa nặng, khiến mặt cô lệch sang một bên.

Thương Lam không kịp phản ứng, cũng bị cái tát này làm cho tỉnh mộng, nhưng cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Triển Mộ đã lật thân thể cô lại, mạnh mẽ tiền vào từ phía sau, sau đó cắn lên lỗ tai của cô nói: " Thương Lam! Có phải trước kia tôi đã đối xử với em quá tốt, tốt đến mức để cho em nhiều lần lặp đi lặp lại xuống tay với tôi?"

Thương Lam rụt vai, rốt cuộc thì nước mắt không thể kìm được mà rơi xuống. Cô chống lên đầu giường ổn định cơ thể của mình, vừa lắc đầu vừa khóc nói: " Anh Triển! Đau quá, cầu xin anh thả em ra, em đau quá. . . . "

" Thả em?" Triển Mộ tùm lấy tóc của cô, thô lỗ gạt đi nước mắt ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó chuẩn xác mạnh mẽ in xuống môi cô, mút cắn, tựa vào khuôn mặt cô. Âm thanh khàn khàn vang lên: " Thả em, tôi đi đâu tìm được người làm ấm giường, sinh con cho tôi đây?"

" Không! Anh có thể đi tìm người phụ nữ khác. . . ." Cô cảm thấy cổ của mình đã bị vặn lại quá lâu, tiếng khóc đến miệng đều bị anh nuốt vào trong miệng.

" Nếu bên cạnh có sẵn một người, vậy việc gì tôi phải vất vả đi tìm một người phụ nữ khác, hơn nữa. . . ." Ánh mắt trong mắt chợt loé lên rồi biến mất, đột nhiên anh cắn xuống khóe miệng của cô, lập tức, mùi máu tanh ngọt tràn ngập ở trong miệng: " Tôi rất hài lòng với cơ thể của em, tạm thời không muốn đi tìm người khác."

Sự đau rát bên má trái vẫn còn, Thương Lam sợ anh lại đánh cô nên không dám giãy giụa quá, nhưng khóc càng thê thảm hơn: " Không! Em không yêu anh, em không muốn sinh con cho anh, không muốn gả cho anh, không muốn . . . . A. . . . . ."

Triển Mộ kéo tóc về phía sau nhấc cả người cô lên, sự tàn nhẫn trong mắt hiện rõ hơn bao giờ hết: " Không sao." Âm thanh trầm thấp vang vọng bên tai cô, giống như ma quỷ trong mùa đông, không tiêu tan: " Chỉ cần em có thể ở lại bên cạnh tôi, sống hay chết cũng không quan trọng nữa. . . ."

Tia máu đỏ tươi trong mắt càng tô đậm sự điên cuồng và nguy hiểm, không khí lạnh lẽo bao phủ xung quanh khiến cả người cô không nhịn được mà run rẩy, từ sâu thẳm trong nội tâm hiện lên sự sợ hãi.

Cô cảm thấy anh đã điên rồi, nhìn ánh mắt của anh không còn đơn thuần là sự ham muốn về dục vọng mà càng giống như là một con dã thú bị đói đến cực hạn. Môt khi bị dồn đến đường cùng, vậy thì trên người anh sẽ không còn che đậy mà hiện rõ ràng sát ý muốn ăn thịt người khác.