Editor: Thiên Y
Thương Lam nhìn vết máu dính trên váy mình, không dám trở về tìm Ôn Dĩ Thâm. Cô lảo đảo rời đi từ cửa sau, lúc này mới nhớ tới túi của mình đặt ở trong phòng khách, mà ví tiền và điện thoại di động ... Tất cả đều ở bên trong đấy.
Thành phố B sắp vào thu, gió lạnh thổi thoáng qua, một ngôi sai nhỏ chiếu sáng trên bầu trời đêm tối đen, nhìn lên càng thêm cô đơn lẻ loi.
Thương Lam chờ ở trạm xe bus ven đường, gặp cơn gió thổi qua mà không nhịn được rùng mình một cái. Nhìn người đi đường đi qua lại, cô nhẹ nhàng chà xát cánh tay đã lạnh như băng, thầm cảm thấy may mắn vì buổi chiều khi ở trong tiệm mua đồ đã tiện tay nhét số tiền lẻ vào trong túi. Mặc dù số tiền không nhiều lắm nhưng vẫn đủ để cô về nhà trọ.
Dưới váy lạnh lẽo, mỗi khi gió nhẹ lướt qua liền cảm thấy phía bên dưới rất nhạy cảm, lạnh như băng. Lớn đến như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Thương Lam xảy ra chuyện như thế này.
Lập tức, khuôn mặt trắng nõn hiện lên sự bối rối. Cô kẹp chặt hai chân tiện tay vẫy xe taxi, ngay cả một giây cũng không muốn đứng chờ ở đây.
Ở trong phòng khách, Thương Trung Tín và Ôn Dĩ Thâm ngồi tán gẫu, cho đến nửa giờ sau vẫn không thấy Thương Lam quay lại. Lúc này hai người mới cảm thấy không ổn, ánh mắt trao đổi liền cùng đứng lên đi đến phòng bếp.
Cửa kho hàng vố đóng chặt thì lúc này lại mở toang, theo gió thổi, cánh cửa bằng sắt đung đưa trái phải, phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt.
Bóng đèn trong kho hàng đã hỏng từ lâu. Thương Trung Tín nhíu mày, nhận lấy đèn pin mà người giúp việc đưa tới, bật lên rồi đi vào bên trong. Ánh sáng yếu ớt, không thấy một bóng người ở trong kho hàng, trên mặt đất còn lại vài giọt máu đỏ tươi, ở dưới ánh trăng phản chiếu sự kì lạ.
Trở lại phòng trọ, Thương Lam liền chạy vào trong phòng tắm, kì cọ thật lâu. Đợi đến lúc cô lau tóc bước ra thì đã qua mười hai giờ đêm. Cô đứng ở trước phòng tắm, ánh mắt đờ đẫn nhìn đồng hồ treo trên vách tường, nghe âm thanh tiếng kim chạy, đột nhiên lại nhìn mình trong gương.
Thật bẩn.
Trong gương, cơ thể cô có nhiều dấu vết ứ đọng máu, dù là ở trước ngực, cánh tay, bắp đùi, tất cả đều là dấu vết mà người đàn ông đó để lại. . . .
Cô che miệng ngồi xổm xuống, trong mắt một mảnh thê lương.
Thương Lam không biết mình đã làm sai điều gì mà trời cao lại đối xử với cô như vậy. Chẳng lẽ chỉ vì kiếp trước cô tham lam mà gây họa tới kiếp này sao?
Nghĩ đến ánh mắt như ép người của Triển Mộ, bỗng nhiên túm lấy mái tóc dài còn ướt của mình, giống như một kẻ điên mà túm chặt lấy, muốn lợi dụng sự đau đơn mà quên đi những vết thương mà anh vừa thêm vào trên người mình.
Người đàn ông này đã không phải là Triển Mộ mà cô quen biết trước kia, anh quá xa lạ. Ngoại trừ vẻ bề ngoài ra thì bên trong con người anh đã hoàn toàn thay đổi.
Cô không hiểu chấp niệm của anh về cô đến từ đâu. Rõ ràng ở đời trước, anh vứt bỏ cô như vứt bỏ một đôi giày cũ, tại sao ở kiếp này thái độ lại thay đổi lớn như thế.
Tất cả đều quá không thích hợp. Chỉ cần là những người có liên quan đến Triển Mộ, dù là chuyện nhỏ thì tất cả đều mang hơi thở kì lạ.
Cử sổ không được đóng chặt làm lung lay mỗi khi gió thổi, bóng cây bên ngoài in dấu vào bên trong phòng. Đối mặt với căn phòng yên tĩnh, đột nhiên Thương Lam cảm thấy sợ hãi. Cô ôm chặt lấy áo ngủ trên người nhưng vẫn là cảm thấy rét run. Bất hình lình, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, suýt nữa thì cô hoảng sợ hét lên.
"Tiểu Lam! Tiểu Lam!" Ôn Dĩ Thâm nhẹ nhàng gọi, thấy không ai lên tiếng, thì vỗi vã gõ cửa, tiếng sau to hơn tiếng trước.
"Em có ở trong đấy không? Nếu về rồi thì lên tiếng đi."
Thương Lam ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm lấy hai cánh tay của mình. Lúc vừa mới về, cô chỉ một lòng muốn đi tắm để tẩy sạch những dấu vết trên người mình, cho nên không có bật đèn ở trong phòng khách. Bây giở trong không gian gồm một phòng ngủ và một phòng khách, chỉ có một ánh đèn yếu ớt chiếu từ phòng tắm, cửa sổ lay động, bóng đen bên ngoài bao trùm càng tăng thêm vẻ quỷ dị.
Cô khẽ vỗ nhẹ trái tim còn chưa kịp ổn định, bước mấy bước đến góc tường để bật đèn lên. Ánh sáng đột nhiên lan toà khắp không gian khiến cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mà cùng lúc đó, Ôn Dĩ Thâm chờ ở ngoài cửa giống như chú ý tới ánh đèn sáng lên chỗ khe cửa, biết cô ở bên trong, giọng của anh ta lớn hơn vài phần: "Tiểu Lam. . . . . ."
Hắn lời còn chưa dứt cửa đã bị người từ giữa mở ra, tái nhợt đến mức tận cùng mặt xuất hiện tại trước mắt, nàng hướng về phía hắn yếu đuối mà cười cười, nói về:
"Dĩ Thâm."
"Sao không nói tiếng nào đã trở về?" Trong giọng nói của anh ta lỗ ra sự oán giận, trong tay còn cầm túi xách của cô, ánh mắt rơi xuống bộ quần áo mỏng manh của cô: "Em có biết anh lo lắng cho em nhiều thế nào không?"
Không tìm được cô, mà toàn bộ điện thoại di động và ví tiền vẫn ở chỗ anh ta, biết trên người cô không có tiền nên anh ta chỉ có thể lái xe dọc theo con đưuòng trở về nhà trọ của cô.
"Thật xin lỗi." Cô cúi đầu: "Em . . . . Đột nhiên em không thoải mái nên đi về trước."
Ánh mắt Ôn Dĩ Thâm chợt loé sáng, mặc dù không tin lời giải thích của cô, nhưng cũng truy cứ thêm. Anh ta đưa túi trong tay cho cô: "Tiểu Lam! Lần sau đừng như vậy được không? Có chuyện gì nhớ nói với anh."
Nhìn cô khéo léo gật đầu một cái, anh ta hơi yên lòng một chút, nhưng sắc mặt không thấy tốt hơn.
Anh ta để ý đến cô gái nhỏ đang mặc một bộ quần áo ngủ, mái tóc dài vẫn còn ướt, nhỏ giọt ở phhias sau lộ ra vành tai trắng nõn như ngọc, rõ ràng là dáng vẻ vừa tắm xong.
Mùi thơm của dầu gội đầu thoảng qua, lộ ra hơi thở của thiếu nữ.
Trong lúc vô tình, ánh mắt Ôn Dĩ Thâm nhìn cô trở nên nóng bỏng.
Dục vọng của anh ta giành chô cô được giấu diếm rất kĩ. Thường ngày, vì muốn để cô thả lỏng sự phòng bị với mình mầ những cử chỉ thân mật cũng chỉ dừng lại ở mức tiếp xúc bên ngoài. Trừ đêm đó, anh ta không làm những hành động vượt quá giới hạn vì anh ta muốn dùng hành động để nói cho cô biết mình quý trọng cô. Nhưng phần tâm ý này của anh hình như không được thiếu nữ cảm kích.
Thương Lam lui về phía sau mấy bước, thoát khỏi cánh tay đang duỗi ra của anh ta rất nhanh, ánh mắt sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt.
Bàn tay vươn ra dừng lại ở giữa không trung, Ôn Dĩ Thâm nhướng mắt, kinh ngạc với động tác của cô, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Khuya lắm rồi. . . . Em mệt." Giọng Thương Lam vừa mềm vừa êm ái, giống như cô gái nhỏ đang làm nũng.
Ôn Dĩ Thâm không để ý mà vuốt tóc của cô, không để ý sống lưng cô cứng nhắc, nói: "Được rồi, đi ngủ sớm một chút." Cuối cùng, đặt một nụ hôn trên trán của cô, ôm lấy đầu cô thân thiết một hồi rồi mới lưu luyến trở về phòng cả mình.
Đợi đến khi anh ta vừa đi, Thương Lam liền quay lại khoá cửa, đi tới bên giường thu thập hành lý của mình, lấy từng món quần áo trong ngăn tủ ra xếp vào.
Cô phải đi ngay, đi ngay lập tức.
Nếu như Triển Mộ vẫn là Triển Mộ của ngày đó,vậy thì những gì anh làm sẽ không thay đổi, tất cả những người đã từng đắc tội vói anh đều không có kết quả tốt.
Thương Lam nhớ lại những gì mình từng nhìn thấy. Người làm vườn nhà họ Thương chỉ không cẩn thận làm văng vài giọt nước dính bùn lên giày của anh, người phía sau liền nhanh nhẹn tiến lên trước an ủi khi người làm vườn mở lời xin lỗi, thể hiện sự rộng lượng và cao thượng của tổng giám đốc Triển. Nhưng sau đó, Thương Lam không còn nhìn thấy người đàn ông đội mũ ở vườn hoa nữa.
Nghĩ tới đây, lòng bàn tay tê dại một hồi, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được cảm giác ấm nóng, dinh dính, còn có mùi tanh ngai ngái.
Hôm sau Thương Lam đến trạm xe lửa từ sớm, nhưng chưa kịp đợi cô mua vé xong thì đã có người ngăn lại. Cô nhìn những người đàn ông lực lưỡng trước mặt, nhận ra đây là vệ sĩ của Thương Trung Tín.
"Tiểu Lam." Thương Trung Tín ngồi bên cạnh bàn làm việc, nói: "Ngay cả ba con cũng không tin rồi hả ?"
Những lời này vào tai của Thương Lam chợt cảm thấy chói tai. Vệ sĩ đưa cô đến thư phòng, nhìn khuôn mặt già nua của ba, nhớ tới tất cả những chuyện mình đã gặp phải tối hôm qua, mặc dù trong lòng có oán hận nhưng không dám thể hiện trước mặt ông, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng: "Con không có. . . ."
"Vậy con cầm hành lý là muốn đi đâu?" Thương Trung Tín hướng một bên nháy mắt: "Mang đồ của cô chủ về phòng."
"Ba!" Nhìn thấy hành lý trong tay mình bị người khác cầm đi, Thương Lam vội vàng nói: "Con đã trưởng thành, con có quyền quyết định chỗ ở của mình."
"Dù con có lớn hơn nữa thì vẫn là con gái của ba!" Giọng Thương Trung Tín hạ thấp xuống lộ vẻ không vui: "Thế nào? Hiện tại cánh cứng cáp rồi, ngay cả người cha này cũng không nhận?"
"Con không phải ý này. . . . Con . . . ." Cứ như vậy, hành lý của cô đã bị người ta lấy đi.
"Tiểu Lam, trở về đi." Thương Trung Tín nhìn cô khẽ thở dài: "Có ba ở đây. . . ."
Đợi đến khi Thương Lam trở lại phòng của chính mình, nơi đó đã được lau chùi sạch sẽ, vị trì các món đồ trưng bày đều giống như trước khi cô rời đi, giống như là . . . . Cô đã đứng ở ngoài cửa rất lâu, chưa bao giờ rời đi.
Điện thoại ở trong túi xách vang lên. Sau khi nhận cuộc gọi, đầu kia vang lên giọng nói của Ôn Dĩ Thâm: "Tiểu Lam, em đi đâu?" Ôn Dĩ Thâm đứng ở trong phòng trọ của Thương Lam, bên trong vẫn sạch sẽ nhưng lại không thấy hành lý đâu.
"Em về nhà."
Nghe được lời của cô..., người đàn ông ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm, không phải chạy trốn là tốt rồi.
"Tại sao không để anh đưa em đi?"
Cô ngồi xuống ở bên giường, nhin nơi mình đã từng ở vài chục năm, không trả lời vấn đề của anh ta.
Ôn Dĩ Thâm đợi một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nói: "Hiện tại có rảnh không? Đi ăn trưa với anh được không?"
"Xin lỗi, hôm nay sợ rằng không được."
". . . . . ."
Ôn Dĩ Thâm nghe được giọng của Thương Lam ở đầu bên kia thì nhẹ nhàng cười, dường như tâm trạng rất tốt: "Buổi chiều có thể em phải đến trường làm thủ tục nhập học . . . ."
Bởi vì bi kịch xảy ra vào bốn năm trước, có rất nhiều người cho là Thương Lam chết rồi, dĩ nhiên trong đó cũng bao gồm cả Trình Anh.
Ngày hôm nay, khi Trình Anh gặp được Thương Lam ở trong thang máy thì cô ấy sửng sốt một hồi lâu, sau đó quyển sách đang cầm trong tay rơi xuống, cả khuôn mặt từ đỏ chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang trắng. . . .
Nhưng dù sao Trình Anh vẫn là Trình Anh, dù ban ngày gặp quỷ cũng sẽ không có phản ứng của người bình thường. Chỉ thấy cô ấy nhướng mày, đi nhanh đến chỗ Thương Lam.
Lúc đầu Thương Lam còn cười tủm tỉm nghĩ nên nói câu gì đầu tiên nhưng bây giờ thì ngược lại, cô sợ hãi lùi lại phía sau theo bản năng, nhưng lại bị một gương mặt quen thuộc giữ lại, đồng thời bên tai truyền đến một tiếng quát to: "Yêu nghiệt phương nào!"
"Đau. . . . Đau. . . ." Thương Lam tội nghiệp kêu lên dưới tay cô ấy. Thời gian rảnh của sinh viên vốn nhiều, mà trong mấy năm nay, Trình Anh gia nhập câu lạc bộ Không Thủ đạo, ngày tập đêm tập, ngược lại khiến cho toàn thân cơ bắp rắn chắc.
Lực tay của cô ấy không nhỏ, bóp nhẹ một cái liền khiến khuôn mặt của Thương Lam hiện lên màu hồng.
Trình Anh sờ da thịt ấm áp, cảm nhận xúc cảm mềm mại, ánh mắt rơi xuống bóng đen dưới ánh mặt trời, trừng lớn mắt gào to nói: "Ngươi! Ngươi!"
"Trình Anh, cậu mau buông ra, đau quá!"
Trình Anh không dám tin trừng mắt nhìn người đang sống sờ sờ, đột nhiên buông lỏng tay ra, mạnh mẽ vỗ lên vai cô: "Làm sao cậu lại không chết!"
Cơ thể Thương Lam nghiêng một cái, thoát khỏi nguy hiểm, chỉ thiếu chút nữa bị cô ấy dồn hết sức lực đánh lên lưng.
Cô khẽ thở dài: "Bởi vì mình không chết, cho nên cậu phải tự thân động thủ sao?"
Trình Anh cắn môi, lại cho cô một cú đập.
Thương Lam không dự đón được phản ứng này của cô ấy, kinh ngạc ngước mắt, nhìn khoé mắt cô ấy đột nhiên cay cay.
Trình Anh hít hít mũi, nhìn cô chằm chằm nói: "Mình đánh chết cậu... Cái đồ không có lương tâm, uổng công mình thường ngày đối tốt như vậy. Cậu không sao, không có việc gì sao không báo cho tin cho mình . . . ."
Loại cảm giác này rất vi diệu. Rõ ràng là hai người cùng tuổi, nhưng hôm nay Trình Anh đã trở thành chị đại trong trường . . . .
Người ta nói có tiền mua tiên cũng được. Thương Trung Tín chỉ cần quan hệ ở phía sau nên ngay cả thi Thương Lam cũng không cần, ngay lập tức được tuyển thẳng vào đại học A khoa Trung văn.
Nhìn khung cảnh sân trường quen thuộc, cô nghĩ đến bản thân mình ở kiếp trước, nhớ đến không gian lớp học trong trường.
Đi theo sau lưng Trình Anh, nghe cô ấy kể lể những chuyển xảy ra mấy năm nay, trong nội tâm Thương Lam lại thoáng qua vẻ bất an.