Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 104




Editor: Thiên Y

Giọng nói ôn hòa, khuôn mặt tươi cười không có ác ý, giống như chuyện tối hôm qua chỉ là do cô ảo tưởng nghĩ ra.

Bàn tay Thương Lam nắm chặt tay kéo vali, không nhìn anh ta, cúi đầu tăng nhanh bước đi xuống lầu dưới.

"Tiểu Lam." Ôn Dĩ Thâm mấy bước xa đuổi theo, kéo rương hành lý của cô nói: "Anh muốn nói xin lỗi."

"Anh buông tay." Thương Lam giằng co với anh ta một hồi, rất tức giận nói: "Chuyện tôi đi đâu không liên quan gì đến anh."

"Tối hôm qua là anh quá thô lỗ." Anh ta không buông tay, ngược lại càng nắm chặt hơn: "Em tha thứ cho anh có được không? Không cần đi."

"Dĩ Thâm." Cô quay mặt nói: "Tôi không phải đứa ngốc."

Ôn Dĩ Thâm sững sờ nhìn Thương Lam, buông lỏng bàn tay đang giữ tay cô ra:

"Tôi biết mình đã nhận của anh rất nhiều sự giúp đỡ, cũng rất cảm kích sự chăm sóc của anh mấy năm nay, nhưng. . . . Nhưng những chuyện anh đã làm, tôi cũng hiểu rất rõ . . . ."

Năm đó cô một thân một mình đi tới Dong Thành, những chuyện xảy ra sau khi xuống thuyền đều quá mức trùng hợp. Ví tiền bị trộm mất, Ôn Dĩ Thâm xuất hiện, một nhà trọ tốt như vậy, người xa lạ trở nên thân thiết. . . . Còn lời tỏ tình của anh ta: Chúng ta gặp mặt lần đầu tiên, nhưng không phải là vào bốn năm trước.

Anh ta cười, lại bước phía trước một bước hỏi: "Em hiểu cái gì?"

Ôn Dĩ Thâm cúi xuống nhìn cô, nhìn thấy hàng lông mi thật dài của cô gái đang run rẩy, nhưng không lên tiếng.

"Ngược lại em nói rõ ràng một chút, em đã hiểu ra cái gì?"

Thương Lam lặng lẽ lui về sau một bước, cô không phải là người giỏi tranh luận. Ôn Dĩ Thâm làm quá tốt, tốt đến mức khiến cho người ta không tìm ra được sơ hở. Mặc dù trong lòng cô hoài nghi nhưng lại không có chứng cớ. Hôm nay bị anh ta hỏi như vậy khiến cô á khẩu không trả lời được.

Bắt đầu một ngày mới, trong hành lang yên tĩnh dường như có thể nghe được tiếng gió thổi qua ngoài cửa sổ, một luồng sáng mặt trời xuyên thấu qua mấy lỗ nhỏ trên vách tường chiếu vào bên trong phòng.Bóng cây chiếu bóng phủ xuống chân, Thương Lam cúi đầu trầm mặc, một lát sau nói: "Dĩ Thâm! Anh không hiểu, thật ra thì tôi không tốt như những gì anh nghĩ." Cô do dự nhìn thẳng mắt anh ta, nhấn mạnh: "Tôi từng có một người chồng sắp cưới. . . ."

Anh ta thản nhiên ngắt lời cô: "Tiểu Lam! Quá khứ của em anh không quan tâm."

"Chúng tôi đã ngủ với nhau."

Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Ôn Dĩ Thâm trở nên cứng đờ.

Ánh mắt cô rũ xuống, không nhìn anh ta, tiếp tục nói: "Tôi đã từng rất thích anh ấy, nhưng. . . . . ."

Cô ngập ngừng nói: "Tôi không có cách nào toàn tâm toàn ý tiếp nhận một chuyện tình cảm khác . . . . Dĩ Thâm, như vậy không công bằng với anh."

Nhớ lại một chút chuyện cũ đã phủi đầy bụi, giống như vết thương vừa mới đóng vảy bị xé ra, lộ ra miệng vết thương chảy đầy máu tươi, rất đau. Nhưng nỗi đau này chỉ có mình cô biết.

"Thật xin lỗi, tôi vẫn không nói cho anh biết. Cơ thể tôi không tốt, có lẽ đời này cũng không thể có con của mình. . . ."

"Đáng lẽ chuyện này tôi nên nói sớm với anh. . . . Chỉ hi vọng bây giờ vẫn không muộn. . . ."

Nói hết ra những lời chôn sâu ở trong lòng, Thương Lam chợt cảm thấy nhẹ nhõm không ít. Những chuyện luôn cất giấu, vùi sâu không thấy dấu vết mới giúp cô có thể bỏ qua mà bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng sự thật cũng không phải như thế.

Có một số việc không phải quên đi là có thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Suy cho cùng thì cô không phải là một người nhẫn tâm, cũng biết việc lừa gạt sẽ chỉ đổi lấy tình cảm không được bền lâu.

Ôn Dĩ Thâm lẳng lặng nhìn bóng lưng của cô rời đi, bàn tay buông xuống siết chặt ở bên người, nhưng không mở miệng giữ cô lại.

Chủ cho thuê nhà là một người phụ nữ hơi mập, tính khí không phải quá tốt. Thương Lam cầu xin bà ấy rất lâu mới miễn cưỡng đồng ý trả lại hai tháng tiền thuê nhà, nhưng tiền đặt cọc thì một phần cũng không hoàn lại.

Chỉ ở lại có một đêm mà lại tốn vài trăm đồng, so với ở khách sạn còn đắt hơn.

Thương Lam đứng ở trạm xe bus cũ kĩ, sờ vào ví tiền trong túi xách, có chút đau lòng. Cô đi đến sạp bán báo bên cạnh, mua lấy một tờ báo. Sau khi lên xe liền lẳng lặng ngồi ở trong góc tìm kiếm tin tức tuyển dụng, cô cần tìm một công việc để kéo dài cuộc sống.

Trong vài năm, thành phố B này rõ ràng không thay đổi quá lớn, xe buýt đi trên một đường nhỏ rợp bóng cây, dừng lại ở trạm xe bên cạnh khu chung cư, hơn 10 giây sau, xe lại lái đi.

Qua cửa kính xe, Thương Lam nhìn về phía chung cư, trong lòng nổi lên nhiều cảm xúc. Nơi này từng là chỗ ở của cô và Triển Mộ. Hai cây dương tử kính bên cửa không biết bị chặt mất một gốc cây từ lúc nào. Bàn ghế đá không còn phía dưới gốc cây cổ thụ, dưới ánh mặt trời chói chang đã không có người nguyện ý đứng chờ ở nơi đó.

Xe vội vã đi, chung cư lùi về phía sau, dần dần chỉ còn lại chấm nhỏ. Cô thu lại ánh mắt của mình, khoanh tròn mấy vòng ở trên báo, cuối cùng gấp gọn lại bỏ vào trong túi.

Cô không có bằng cấp, cũng không có ý định ở lại thành phố B quá lâu, cho nên tìm một công việc bán thời gian ở trong trung tâm thương mại, đồng nghiệp đều là sinh viên đại học làm thêm trong dịp nghỉ hè. Mọi người đều là bạn cùng lứa, lúc không có khách còn có thể trò chuyện đôi câu.

Hơn nữa Thương Lam rất xinh đẹp, bất tri bất giác, người đến mua đồ của cô cũng rất nhiều. Cứ như thế tình hình kinh tế trong tay cô cũng dư dả hơn không ít, đủ để thuê một phòng trọ không tệ ở gấn trung tâm thương mại.

Chỉ là làm một thời gian, trong lúc các cô kể chuyện cuộc sống ở trường đại học thì trong lòng Thương Lam nổi lên sự khao khát. Nếu như không phải là vì Triển Mộ, cô có thể có lựa chọn tốt hơn.

Thấy khách tới, cô thu hồi cảm xúc của mình, tính toán chờ chuyện qua đi thì rời khỏi cái thành phố này, để dành ít tiền vừa học vừa làm để hoàn thành giấc mơ. . . .

Mỗi lần Thương Lam tan việc cũng sẽ đi ngang qua trung tâm bệnh viện, cô ngồi trên xe bus nhìn qua, nhưng cũng không dám đi vào, không vì cái gì khác, chỉ là sự sợ hãi với chuyện cũ. Trong lòng luôn nghĩ kéo dài thời gian thêm mấy ngày nữa, sau đó mấy ngày rồi lại thêm mấy ngày, cuối cùng kéo dài đến nửa tháng.

Mà hôm nay, cuối cùng khi cô lấy dũng khí muốn tới thì Ôn Dĩ Thâm- người biến mất gần nửa tháng- đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng cô.

Ôn Dĩ Thâm lặng lẽ quan sát chỗ ở phía sau lưng cô, cười nói: "Không mời anh đi vào ngồi một chút sao?"

Thương Lam hơi sững sờ, cuối cùng vẫn nhường ra một lối đi cho anh ta.

Có bài học lần trước, cô không đóng cửa phòng lại, chỉ là khép hờ: "Muốn uống nước sao?"

Thấy Ôn Dĩ Thâm không có phản ứng, cô nói: "Chỗ của tôi chỉ có nước suối."

"Làm phiền em vậy." Anh ta gật đầu với cô, ngồi thẳng lên ghế sofa. Từ lúc bước vào đến bây giờ, ánh mắt của anh ta vẫn dán lên trên người cô không hề rời đi.

Điều kiện phòng trọ của Thương Lam cũng không tệ lắm, đồ đạc tuy đơn giản nhưng lại ngăn nắp gọn gàng. Cô rót cho anh ta một ly nước lọc.

"Thời gian trước anh trở về nước Anh, cho nên vẫn không thể tới tìm em."

Anh ta còn tới tìm cô làm gì?

Thương Lam có chút không hiểu, cô không phải đã nói hết rồi sao?

Ôn Dĩ Thâm để cái ly trong tay xuống, giống như không chút để ý nói: "Tiểu Lam! Thật ra lần này anh tới đây là có một yêu cầu quá đáng."

Mi tâm Thương Lam giật giật, nhưng không có tiếp lời anh ta.

Giọng nói ôn hoà của anh ta vẫn tiếp tục: "Anh cầu xin em gả cho anh."

Nhìn cô gái đột nhiên trợn tròn đôi mắt và nét mặt trở nên hoang mang, anh ta cười nói: "Quá khứ của em anh sẽ không hỏi, anh muốn bước vào tương lai cùng em, như vậy là đủ rồi."

Thương Lam há miệng, vừa định từ chối, anh ta lại nói: "Em lại muốn tìm cái cớ gì? Bởi vì em có bệnh? Hay là còn cái khác?"

Giống như là biết suy nghĩ của cô, anh ta đứng dậy tiến lại gần cô: "Tiểu Lam, hiện tại y học phát triển, em an tâm giao cho anh, tương lai chúng ta nhất định có thể sinh ra rất nhiều đứa nhỏ hoạt bát đáng yêu."

Mắt thấy anh ta càng ngày càng gần, cô không nhịn được lui về phía sau mấy bước. Đột nhiên bị nắm lấy, bàn tay to của anh ta giữ lấy tay cô, sự ấm áp bao trùm khiến cô quên mất rút tay mình ra.

Đột nhiên trái tim đập thình thịch, đó là sự quý trọng mà cô chưa bao giờ được cảm nhận.

Xe lái vào trong bãi đỗ xe của bệnh viện. Thương Lam ngồi ở ghế cạnh tài xế, nhìn anh ta tắt máy, ánh mắt nhìn xuống chiếc nhẫn trước ngực cô.

Em có thể không chấp nhận nhưng không thể ngăn cản anh theo đuổi.

Một giờ trước, sau khi Ôn Dĩ Thâm nói hết những lời này thì lấy ra chiếc nhẫn mà cô đã trả anh ta thời gian trước, luồn vào một sợi dây chuyền bạc rồi đeo lên cổ cô.

Một chiếc nhẫn nho nhỏ nhưng lại nặng trĩu, càng ngày càng nặng.

Trải qua quãng thời gian mà mẹ cô qua đời đã rất lâu, nên trừ việc Thương Lam biết bệnh viện này thì cô không còn nhớ rõ phòng bệnh nằm ở đâu.

Sau khi hỏi cô y tá, hai người cùng nhau tiến vào thang máy, trực tiếp lên tầng năm.

Trong khoảng thời gian này tinh thần mẹ cô vẫn không tốt. Thời điểm khi Thương Lam đi vào phòng bệnh, nhìn gương mặt gầy đi vì bệnh tật, cô không nhịn được mà khoé mắt cay cay, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: "Mẹ! Con tới thăm mẹ."

"A. . . . Là Thương Hồng à . . . ." Trên giường bệnh, người phụ nữ nhíu lại đôi mắt, không thấy rõ người trước mặt.

Thân thể Thương Lam dừng lại ở cửa nhưng không giải thích, sau đó cô đi tới bên giường, không nói một lời cầm lấy tay của bà.

Bên cạnh bàn để một giỏ trái cây và một chiếc bình giữ nhiệt, trong bình nước canh còn nóng, có thể thấy được người đưa tới chỉ mới đi không bao lâu.

"Mẹ, người đói chưa? Con đút cho mẹ ăn một chút có được không?" Cơ thể vốn mập mạp thì bây giờ chỉ còn một lớp da bọc xương, trên mu bàn tay lộ ra nhiều vết kim đâm, nhìn chi chít đến doạ người.

Ôn Dĩ Thâm đi theo sau lưng Thương Lam đến cửa, tuỳ tiện tìm một chỗ ở bên cạnh cửa ngồi xuống, lẳng lặng nhìn cô nói chuyện khi còn nhỏ.

Trên giường, dáng vẻ người phụ nữ mệt mỏi, cũng không biết có nghe vào lời của cô không.

"Mẹ, mẹ còn nhớ hay không , khi còn bé mẹ hay hát bài hát thiếu nhi cho con . . . ."

"Lúc con 7 tuổi nhặt về một chú chó nhỏ mẹ còn nhớ không? Ba không nói tiếng nào liền vứt nó đi, con đã khóc thật lâu. . . . "

"Mẹ! Mẹ phải nhanh chóng khoẻ lại, con còn chờ mẹ làm hoành thánh cho con ăn. . . . . ."

Âm thanh của cô gái rất nhẹ nhàng, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên, kể rõ từng ly từng tí. Nhưng lời cô nói người phụ nữ giống như là không nghe được, nằm ở trên giường ô ô  a a đáp lời, Xem ra lần này thời gian không kéo dài được bao lâu nữa. Sau một tiếng, hai người đi ra khỏi cửa chính của bệnh viện, Thương Lam vẫn quay lại nhìn về phía sau như cũ.

Mũi hồng hồng, rõ ràng cho thấy cô vừa mới khóc xong.

Ôn Dĩ Thâm kéo vai của cô, an ủi vỗ nhẹ sống lưng: "Đừng đau lòng, ngày mai chúng ta lại đến đây thăm dì."

Vừa nói, ánh mắt anh ta chợt sáng lên.

Thương Lam- con gái lớn của chủ tịch Thương thị, 16 tuổi từng có một vị hôn phu, theo như tài liệu thì tình cảm của hai người cũng không được tốt. . . .

Cửa bệnh viện người đến người đi, Thương Lam thuận theo tựa vào trong ngực anh ta, vẫn đắm chìm trong nỗi đau khi sắp mất đi người thân. Cô cúi đầu xuống, cũng không chú ý tới vẻ mặt anh ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Ôn Dĩ Thâm ôm cô đi tới bãi đậu xe, anh ta quan tâm mở cửa xe cho cô, còn cúi người thắt dây an toàn.

"Tiểu Lam, để anh chăm sóc em. . . ." Khi ngồi vào ghế lái, anh ta chợt quay sang nói với cô: "Tin tưởng anh, anh sẽ đối xử với em thật tốt."

Trong lòng Thương Lam rung động nhưng cô không trả lời. Chiếc xe chậm rãi lái ra khỏi cổng chính của bệnh viện, phong cảnh bên ngoài cửa sổ lướt qua trước mặt cô, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bây giờ, ngay cả bản thân cô cũng không biết rốt cuộc mình muốn thế nào.

Trong tiềm thức, cô không cách nào an tâm tiếp nhận tình cảm của Ôn Dĩ Thâm giành cho mình như cũ. Có lẽ là do trên người anh ta có quá nhiều điểm tương đồng với Triển Mộ, mới đầu cô có thể bị những điểm này hấp dẫn, nhưng sau đó lại bị những điều trên hù doạ.

Thương Lam chống cằm không nhìn anh ta, cho nên cô không biết, lúc xe rẽ ngang, trong mắt người đàn ông toát ra sự lạnh lẽo.

Ôn Dĩ Thâm vững vàng cầm tay lái, trên mặt vẫn thoáng nở nụ cười.

Sao anh ta có thể cam tâm để nước chảy về biển đông. Trong bốn năm này, anh ta tốn nhiều tâm huyết ở trên người cô như vậy, nên giờ cũng muốn đòi lại gấp mười, gấp trăm lần!

Sau giờ trưa, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo mùi hương thơm mát trên người đàn ông. Căn nhà gồm bốn phòng không tính là lớn, trái ngược hoàn toàn với thân phận của người đàn ông ở đây, vì anh ta hoàn toàn có thể dời đến khu vực tốt hơn.

Đột nhiên trong phòng rộng rãi vang lên một tiếng chuông, phá vỡ không gian yên tĩnh bên trong.

Tiếng chuông không có vang bao lâu liền bị người bắt máy:

"Là tôi."

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lộ ra một sự uy nghiêm, quanh quẩn ở trong nhà.