Trong hoa viên,
Ngâm Hoan mang theo Thanh Nha xuyên qua hành lang gấp khúc muốn đi trở
về, chợt nghe bên cạnh vườn hoa có tiếng cười, giống như là tiếng vui
đùa ầm ĩ của trẻ nhỏ với nha hoàn.
"Bên kia chính là chỗ ở của các nàng phải không?" Ngâm Hoan lui về sau một
bước, trực tiếp đi vào bên trong khu viện nhỏ này, Thúy Trúc, Ngâm Hoan
đứng ở mép cửa viện, xuyên qua khe hở nhìn thấy một đứa nhỏ đang chạy
giỡn cùng nha hoàn, nha hoàn đang đuổi theo hắn.
"Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia ngài chạy chậm một chút, Tiểu Cần đuổi không
kịp ngài." Nha hoàn tên là Tiểu Cần một phát bắt được đứa bé kia, ôm hắn vào trong ngực, đứa bé kia không để nàng ôm, dùng sức vùng vẫy hai cái
lộ vẻ còn muốn tiếp tục chơi, Tiểu Cần liền cầm đồ ăn vặt trên bàn đá dỗ hắn, "Tiểu thiếu gia, chờ ngài đến ở chỗ có sân rộng hơn, ngài cũng
phải đem Tiểu Cần theo nha, để Tiểu Cần làm nha hoàn thiếp thân chiếu cố ngài được hay không?"
"Tiểu thiếu gia
sao?" Ngâm Hoan cười khẽ một tiếng, bây giờ nha hoàn thật là biết nắm
bắt thời cơ nha, hắn còn chưa nhận tổ quy tông, trước hết liền mưu đồ
đường đi cho bản thân a, tiểu thiếu gia Cố phủ chỉ có mỗi Dật Triết,
người trước mắt này có tư cách gì!
Ngâm Hoan giận run, một đứa nha hoàn cũng dám nói như vậy, rốt cuộc là ai ngầm đồng ý chuyện này.
"Tiểu thư, hay là chúng ta đi về trước đi." Thanh Nha lo lắng bị người trông
thấy lại nói vào nói ra, hôm nay trong phủ còn truyền kế tỷ Thất tiểu
thư sẽ đối đãi với đứa em trai đột nhiên xuất hiện này như thế nào.
"Thanh Nha, ngươi ở trong phủ cũng lâu rồi, đứa bé kia thực cùng phụ thân khi
còn bé rất giống sao?" Ngâm Hoan nhìn cái người đang không ngừng nhét đồ ăn vào miệng mình kia, đáy mắt thoáng hiện lên một tia không thích,
cùng độ tuổi, thời điểm Dật Triết năm tuổi tuyệt đối không phải như thế
này.
"Nghe lão nhân làm trong phủ nói
rất là giống, Đại lão gia Nhị lão gia khi còn bé cũng rất giống nhau."
Ngâm Hoan nghe được nửa câu sau của Thanh Nha, khóe miệng giương cao,
cười cười, "Nói cách khác, đứa nhỏ này cùng Nhị thúc khi còn bé cũng rất giống nhau sao."
Đứa bé kia ăn xong
lại muốn chơi, Tiểu Cần không có giữ chặt hắn, hắn té nhào vào mặt đất,
oa một tiếng khóc rống lên, một nữ tử trong nhà lao ra, đem hài tử ôm
vào trong lòng dụ dỗ, đứa bé kia khóc lớn không ngừng gọi cha, nàng thì
ôm hắn không ngừng dụ dỗ, "Tốt, tốt, chúng ta đi tìm cha." Nói xong liền đem hắn ôm vào trong phòng.
Phụ thân
đã chết rồi, nàng ta muốn đi đâu tìm cái người gọi là phụ thân cho hắn
đây, Ngâm Hoan nhìn bóng lưng của nàng, nếu là một nam tử tình thâm
nghĩa trọng, tất nhiên hắn sẽ không phản bội tín ngưỡng trong lòng mình, nếu chỉ vì một đứa bé, phụ thân sẽ không cùng nữ tử này phát sinh bất
kỳ quan hệ gì, huống chi nàng cùng mẫu thân là hai người có tính cách
hoàn toàn trái ngược, nếu tình cảm càng lâu, phụ thân càng bộc trực thâm tình với mẫu thân, hắn càng không thể làm như thế.
"Đi thôi." Ngâm Hoan xoay người, rất xa nàng vẫn còn có thể nghe được hài tử tiếng khóc rống.
Cố Vũ Trị rất nhanh đã về, cùng Cố Vũ Trị đến Cố gia, còn có hai huynh đệ
Mộc gia, trong đại sảnh ngồi đầy người, Ngâm Hoan cùng Cố Dật Tín đứng
chung một chỗ, nhìn hài tử kia núp ở trong ngực Thanh Thu, vẻ mặt đầy
hoảng sợ.
"Mẫu thân, lúc con đến trấn kia có hỏi quan địa phương chỗ đó, trong trấn nhỏ xác thực có người này ở, con cũng phải
hỏi thăm nhiều người mới xác nhận được, nàng ta chỉ ru rú trong nhà, cơ
hồ không có biết ai bên ngoài, nàng ở trong hẻm sâu, chung quanh cũng
không có người nào, cho nên người biết rõ nàng cũng không nhiều." Cố Vũ
Trị thuật lại tin tức hắn thu thập được từ quan địa phương trấn kia lại một lần cho Cố lão phu nhân.
"Con đem bức họa của Đại ca cho bọn họ xem, có người nói nhìn thấy Đại ca vài lần." Bộ dáng Cố Vũ
Trị nhìn như phong trần mệt mỏi, mà Thanh Thu chỉ ôm chặt hài tử, ngồi ở chỗ kia không nói câu nào.
Cố lão phu nhân lấy những tín vật kia ra, ngay trước mặt huynh đệ Mộc gia cho mọi người xem, "Những
vật này Vãn Đình cũng xem qua, quả thật có tín vậy của Đại lang, đây là
dây lưng lúc trước ta đích thân thêu cho Đại lang."
Mộc
thị giương mắt nhìn, chợt nhìn lại cảm thấy quen thuộc, đó không phải là dây lưng mà Đại lang đeo mới một hai lần liền không cẩn thận bị rớt
sao.
Huynh trưởng Mộc gia Mộc Triều Dương nhìn đồ vật này nọ trên bàn, có chút khinh thường nói, "Cố lão phu nhân, ngài nói như
vậy, là muốn nói cho chúng ta biết, hài tử trong ngực nữ nhân này, chính là huyết mạch em rể lưu lại bên ngoài sao?"
Trong đại
sảnh mọi người đều yên tĩnh, nói nhiều như vậy, Cố lão phu nhân cũng
chưa nói tới điểm này, Mộc Triều Dương không nhịn được mới nói ra, Cố
lão phu nhân liền gật đầu nói, "Hôm nay theo phần đông chứng cớ thu thập được thì xác thực là như vậy."
"Hôm nay em rể đã qua đời rồi, chết không đối chứng, chỉ bằng những vật này, đi một chuyến đến
trấn nhỏ gần biên ải, tùy tiện tìm vài người để làm chứng thì nói đứa
nhỏ này là của em rể, lão phu nhân, ta xem ngài vẫn là nên cẩn thận thì
hơn."
Mộc Triều Dương nói thập phần không khách khí, hắn
vốn không có nhận được bức thư nào từ Mộc thị, thư hắn nhận được chính
là Ngâm Hoan phái người đưa qua, sau khi cho người nghe ngóng, trong Lâm An thành này bàn tán xôn xao, muội muội mình có vẻ không còn an bình
sống trong Cố phủ nữa, Mộc gia đã bắt đầu không hài long về Cố phủ này
một chút rồi.
"Tuy là nói như thế, nhưng những vật này
đều là vật thiếp thân của đại ca, chẳng lẽ Đại ca có thể tùy ý tặng cho
người khác sao." Cố Vũ Trị đứng lên, chỉ vào những thứ đó nói ra.
"Như thế nào, Cố lão phu nhân, nếu ngài xác nhận đứa nhỏ này là của em rể,
Cố gia các ngươi dự định xử lý như thế nào?" Mộc Triều Dương không để ý
tới hắn, trực tiếp nhìn về phía Cố lão phu nhân, "Một cô gái thân phận
không rõ ràng, chẳng lẽ Cố phủ các ngươi cũng dám thu lưu, từ quan ải
bên kia, ngài không sợ là người bên quân địch sao".
"Một cô gái yếu đuối như vậy, Mộc huynh ngươi có thể nói nàng là người địch quốc sao."
Trong giọng nói Cố Vũ Trị không khỏi có vài phần khinh thị, Mộc Triều Dương
và Mộc Triều Lộ bên cạnh ha ha phá lên cười, "Quả thật là người không
công mà nhặt được tước vị từ đại ca của mình, Cố quốc công a, ngươi cũng đã biết bên Dương quan kia nhất định còn nhiều người địch quốc lẫn vào
dân mà, các nàng phần lớn là các cô gái yếu đuối, hài đồng vô tội, chỉ
cần ngươi thiện tâm đại phát xuống ngựa giúp đỡ các nàng một chút, các
nàng tay nhìn thì trói gà không chặt nhưng cũng có thể lấy mạng của
ngươi được a!"
Cố Vũ Trị sắc mặt thay đổi, đang muốn phản bác, Cố lão phu nhân nặng nề khụ một tiếng, Cố Vũ Trị phẫn hận nhìn hắn một cái, tiếp tục nói, "Đó cũng chỉ là người đặc biệt do Mộc huynh kể,
hôm nay trên người vị nữ tử này có nhiều tín vật của Đại ca, trải qua
chứng thật đều là vật này nọ của Đại ca, Đại tẩu cũng nhìn qua rồi, đứa
nhỏ này xác thực cùng Đại ca khi còn bé thập phần rất giống nhau, ta
cũng đã hỏi thăm bộ hạ của Đại ca, bọn họ cũng xác nhận Đại ca đã từng
cứu nàng, Mộc huynh còn có cái gì không hiểu sao?"
" Mộc gia chúng ta không có gì không hiểu, hôm nay tới đây chỉ vì xem Cố
lão phu nhân đối với chuyện này xử lí như thế nào thôi." Mộc Triều Lộ
ngồi xuống, rất có ý tứ ngươi nói chúng ta liền nghe, không có ý nhắc
lại việc không hài lòng.
"Nếu đứa nhỏ
này đúng là hài tử của Đại lang, như vậy Cố gia chúng ta sẽ cho hắn nhận tổ quy tông, hắn chính là huyết mạch duy nhất trên đời này mà Đại lang
lưu lại, nếu Vãn Đình không nguyện ý nuôi thì đứa nhỏ này nuôi ở chỗ
ta." Cố lão phu nhân sắc mặt trầm xuống, chậm rãi nói ra.
"Con không đáp ứng." Âm thanh của Mộc thị vang lên ngay sau lời của Cố lão
phu nhân, Mộc thị đứng lên đi đến bàn kia cầm lấy dây lưng, "Vật này
đúng là của Đại lang, nhưng Đại lang mang được một hai lần thì không cẩn thận làm rơi mất, chuyện này cũng đã xảy ra tám năm trước, cô gái này
cùng Đại lang bảy năm trước mới quen biết vậy thì nàng ở nơi nào nhặt
được cái này."
"Chỉ bằng vào những vật này
mà mẫu thân ngài muốn cho đứa bé này vào gia phả Cố gia, viết tại danh
nghĩa của con cùng với Đại lang, con không thể đáp ứng, con tin tưởng
Đại lang sẽ không gạt con, mẫu thân, ngài tin tưởng Đại lang hay là tin
tưởng cô gái không rõ lai lịch này?" Mộc thị nhìn lướt qua Thanh Thu,
nàng ôm hài tử co thắt lại, ấp úng nói một câu, ta không có gạt người.
"Vãn Đình a, mẫu thân biết rõ nhất thời con rất khó tiếp nhận sự thật này,
đã nhiều năm như vậy, Đại lang cùng con tình thâm nghĩa trọng, nhưng hôm đó con nghe lời nàng nói đó, trên người Đại lang nơi nào có thương
tích, nàng cũng có thể nói ra, có thể thấy được nàng đối với Đại lang
rất là quen thuộc, đứa nhỏ này có thể có mặt trên đời đó cũng là duyên
phận, đền bù tiếc nuối không có hài tử cho con cùng Đại lang, tại sao
con lại khổ sở như vậy."
Tại trong lòng Cố lão phu nhân, bà đã nhận định này hài tử chính là hài tử của Cố Vũ
Lang, những ngày này càng xem bà càng cảm thấy đây là đại lang khi còn
bé, hắn so với đại lang hiếu động một chút, miệng cũng ngọt hơn một
chút, lão Thiên không để Đại lang tuyệt hậu, cuối cùng vẫn là lưu lại
huyết mạch của hắn.