Đảo mắt đã là nửa tháng sau, trời đã vào thu, đã tới ngày những nữ nhi xuất giá của Cố
gia về nhà thăm người thân, trên lầu các trong vườn hoa đã dựng sân khấu lên, mặc dù không lớn bằng ngày chúc thọ của Cố lão phu nhân nhưng cũng thật vui vẻ hòa thuận.
Tam lão phu nhân Dương thị nửa tháng này
tới tâm tình đều tốt, gặp ai cũng cười khanh khách làm cho thứ nữ phòng
lớn Cố Diệu Đình vài năm không có trở về có chút kinh ngạc, "Tam thẩm
dường như rất vui vẻ a."
Cố lão phu nhân vốn đã nhìn không thuận
mắt, mới sinh được một đứa con trai con vợ kế mà lại cao hứng như vậy,
cũng không phải Lan Tâm sinh ra con trai trưởng, "Di nương Tam phòng
sinh được con trai, tam thẩm ngươi liền cười không khép miệng."
"A, con còn tưởng rằng Tam tẩu có con trai chứ." Cố Diệu Đình khóe miệng
giương cao xẹt một cái cười khẽ, " Di nương trong phòng Tam đệ thật đúng là không ít."
Âm thanh của Cố Diệu Đình không lớn không nhỏ, Mộc thị ngồi một bên nghe thấy, Phương thị ngồi sau lưng cũng nghe thấy,
Mộc thị nhìn thoáng ra phía sau, chỉ thấy Phương thị mặt không đổi sắc
nhìn cái sân khấu, cuối cùng thở dài một hơi.
Mà trong lầu các
khác bọn Ngâm Hoan các nàng đang cãi nhau ầm ỹ, Cố Ngâm Họa cơ hồ là
trợn mắt nhìn Cố Ngâm Sương, dưới làn váy nàng khắp nơi là lá trà cùng
nước trà ô uế, "Nhị tỷ, ngươi là cố ý!"
Cố Ngâm Sương lấy khăn ra muốn lau nước đọng trên người nàng, Cố Ngâm Họa lui về sau một bước
vuốt ve khăn trong tay nàng, "Không cần ngươi giả mù sa mưa." (giả làm
người tốt)
"Ngũ muội, là muội đột nhiên bước tới khiến tỷ chấn
kinh cầm cái ly không vững, tại sao có thể nói tỷ là cố ý." Cố Ngâm
Sương các nàng như vậy không nói nữa, chính mình xoay xoay ly trà trong
tay, chiếc khăn tay bị các nàng chuyền đã bị rơi dưới đất.
"Nếu
không phải là các tỷ cầm khăn lụa của ta, ta làm sao muốn đoạt lại từ
trong tay các tỷ." Cố Ngâm Họa ủy khuất khoé mắt chứa đầy nước mắt.
"Ngũ tỷ, hay là tỷ trở về thay xiêm ý khác đi, bằng không đợi chút nữa sẽ bị lạnh không tốt đây." Ngâm Hoan ở một bên thiện ý nhắc nhở, khom lưng
nhặt cái khăn kia lên cho nàng, Cố Ngâm Họa liếc nhanh mọi người, giậm
chân một cái chạy ra ngoài.
"Cũng không biết Ngũ muội cầm khăn
tay kia là muốn tặng ai a." Cố Ngâm Liên che miệng cười, không chút ý
thức người đầu sỏ là mình, đoạt khăn người ta không nói, còn đem câu thơ thêu trong đó nói ra còn truyền lại cho mọi người xem một vòng.
"Nói không chừng là Ngũ muội chính mình thêu chơi." Cố Ngâm Sương ngồi
xuống, bưng cái ly của nàng, nhưng này trà nàng cũng liền chỉ là trên
tay dính vào một chút, hái được cái khăn che mặt nàng rốt cục có thể hảo hảo mà mọi người cùng nhau đi ra, tự nhiên không muốn ném một chút thân phận.
" Ta mới không tin chính nàng thêu chơi." Cố Ngâm Liên
thấy không có người phụ cùng mình, lập tức vòng vo chuyển đề tài, "Nhị
tỷ, tổ mẫu có phải đã chọn tên cho Thất đệ."
"Đúng rồi, gọi Dật
Khải, nói chữ này là tổ phụ lưu lại." Nói đến em trai ruột nụ cười trên
mặt Cố Ngâm Sương cũng nhiều một chút, sau đó Cố Ngâm Hương cũng gia
nhập đề tài này, Ngâm Hoan ở một bên nghe các nàng khen Thất đệ mới sinh mà không thấy Cố Ngâm Nguyệt lên tiếng bèn nhìn sang chỗ nàng, chỉ thấy nàng thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, không phải là xem sân khấu tuồng,
cũng không phải là nhìn đường ở phía dưới.
"Tam tỷ, tỷ làm sao
vậy?" Ngâm Hoan thấp giọng hỏi, nàng phải gọi hai tiếng Cố Ngâm Nguyệt
mới có phản ứng, nàng kinh ngạc xoay đầu lại nhìn thoáng qua Ngâm Hoan,
"Ngâm Hoan, muội tin lời Tư Không Đại trưởng lão nói không?"
"Tam tỷ vì sao hỏi như vậy?" Ngâm Hoan xem bộ dáng thất thần này của nàng,
hôm đó lời Tư Không Đại trưởng lão khen nàng tựa hồ đối với nàng ảnh
hưởng rất lớn.
"Đại trưởng lão nói mệnh mới của ngươi đè áp mệnh
cũ, nếu ngươi không làm con thừa tự cho Đại bá mẫu ngươi sẽ chết, ngươi
tin sao?" Cố Ngâm Nguyệt tiếp tục hỏi, "Muội không sợ sao?"
"Đại
trưởng lão nói tương lai Tam tỷ sẽ phú quý, Tam tỷ, tỷ tin sao?" Ngâm
Hoan hỏi ngược lại, "Tam tỷ, tỷ tin nó liền có, không tin liền không
có."
Cố Ngâm Nguyệt nàng từ nhỏ chính là phú quý, nàng chỉ chú ý
một câu kia của Đại trưởng lão phàm là chuyện gì cũng chớ cưỡng cầu,
đến tột cùng chuyện gì mới xem là cưỡng cầu.
"Hôm nay mệnh của
ngươi đã thay đổi, tự nhiên nói như vậy, nếu ngươi không thèm để ý thì
hôm đó cũng sẽ không e ngại như vậy trong ngực Đại bá mẫu." Cố Ngâm
Nguyệt thấy bộ dáng ung dung của nàng giễu cợt một tiếng, Ngâm Hoan
không phủ nhận.
"Tam tỷ, phần lớn mọi người đều sợ chết, chết oan chết uổng lại càng dọa người hơn, nhưng chuyện này tỷ không quản được,
cho dù tỷ sợ chết tỷ cũng không thoát được nó, tựa như giờ phút này Tam
tỷ cứ mãi lo lắng như vậy không bằng cứ sống vui vẻ một chút, chuyện
thiên mệnh này cho dù muốn tránh cũng tránh không được."
Ngâm Hoan nghiêm túc nhìn nàng, Cố Ngâm Nguyệt giật mình, khóe miệng khẽ nhúc nhích nhưng không có âm thành nào.
Thật lâu, đợi khi nàng hoàn hồn thì Ngâm Hoan đã dời tầm mắt hướng về phía
khán đài, tiếng vỗ tay vang lên, đã bắt đầu diễn kịch.
Đoàn người cũng không có vì Cố Ngâm Họa đột nhiên rời sân mà không vui, các nàng
vừa vui đùa vừa tới phòng phía trước, Cố Diệu Đình mới lần đầu tiên gặp
Ngâm Hoan, lôi kéo tay của nàng, Cố Diệu Đình cười cùng Mộc thị tán gẫu, "Đại tẩu, lần trước viết thơ tỷ không nói với muội chuyện này nha, ngay cả mẫu thân cũng không nói gì hết."
"Muội muốn trở về cũng không phải dễ dàng gì, bây giờ nói cũng kịp, mẫu thân chính là sợ tính tình
nóng vội của muội, vội vã trở về đây a”. Lúc Mộc thị gả vào nhà này thì
cô em gái chồng này mới có tám tuổi, tính tình cởi mở, cũng hợp tính với bản thân, sau khi lập gia đình sau cách hai ba năm mới trở về một
chuyến, bình thường thường xuyên thư từ liên lạc.
"Đây không phải cho muội cái cớ trở về sao." Cố Diệu Đình cười đem Ngâm Hoan ôm vào
trong ngực, nàng liền sinh hai đứa con trai, vốn tưởng sinh lão nhị là
con gái không ngờ khiến nàng gần chết, Tôn Chí sẽ không chịu cho nàng
sinh nữa.
"Mẫu thân." Tôn Văn Lộc mang theo em trai Tôn Văn Thiết đi tới, Cố Diệu Đình buông lỏng Ngâm Hoan ra cùng giới thiệu với bọn
họ, "Đây là nữ nhi của Đại cữu con, tuổi nàng lớn hơn Văn Thiết mấy
tháng."
Tôn Văn Lộc nhìn Ngâm Hoan cười chào hỏi, nhưng giờ phút
này trong lòng Ngâm Hoan nghĩ tới, Lục Trùng Nham kia, cả đời này hắn
vẫn không thay đổi.
"Mau dẫn biểu muội ngươi đi chơi cùng ngươi
đi, để mẫu thân nói chuyện với Đại cữu mẫu con”. Cố Diệu Đình để con
trai dẫn Ngâm Hoan trở về vườn hoa chơi với bọn tỷ muội nàng, bất quá là đi đường vòng thì đã đến nơi rồi, Ngâm Hoan đi sau lưng bọn họ tận lực
đi chậm một chút, Tôn Văn Lộc đối với cái biểu muội đột nhiên xuất hiện
cũng không quá quen thuộc, cũng liền tại phía trước bước chậm lại, ba
người hai trước một sau đi tới hoa viên.
Cảnh này với ấn tượng
của Ngâm Hoan cơ hồ không có nửa điểm khác nhau, Tôn Văn Lộc vừa rồi
bước xuống chân bậc thang, Cố Ngâm Sương liền hướng phía bên này đi đến, trên mặt còn bị một khối khăn lụa bịt mắt lại.
Trong lúc mơ mơ
màng màng thì thấy phía trước giống như có bóng người, "Bắt được ngươi
rồi!" Không đợi Tôn Văn Lộc lên tiếng, Cố Ngâm Sương liền mò tới mặt của hắn, cao hứng đem khăn lụa xuống, "Nhìn ngươi còn trốn được không."
Bốn phía lặng ngắt như tờ, Cố Ngâm Sương vừa nhìn thấy người mình bắt nhầm, vội vàng thu hồi bàn tay đang đặt trên gò má hắn, giống như điện giật,
khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Mà Tôn Văn Lộc thì kinh ngạc không
biết nên có phản ứng gì, cảm giác ấm áp kia rút đi quá nhanh, mà trên
gương mặt bỗng nhiên nóng lên làm hắn chột dạ.
"Ngươi không sao
chớ?" Cuối cùng là Tôn Văn Lộc lên tiếng trước, Cố Ngâm Sương đỏ mặt lắc đầu, xoay người liền hướng phía Cố Ngâm Liên núp ở bên kia xăm xăm đi
đến, Tôn Văn Thiết một bên nhìn Đại ca mình đỏ mặt một cách khả nghi,
gãi gãi đầu, "Đại ca, ngươi cao như vậy tại sao nàng lại bắt nhầm
người?"
"Có lẽ là Nhị tỷ nàng chơi thật cao hứng, cho nên không
có chú ý." Ngâm Hoan đi xuống, mở miệng nói, Tôn Văn Lộc xoay người nhìn nàng, "Ngâm Hoan biểu muội, ngươi nói Nhị tỷ, nàng cũng là Cố gia tiểu
thư sao?"
"Đúng vậy, nàng là Cố gia Nhị tiểu thư, con gái lớn của Tứ thúc." Ngâm Hoan nhìn ánh mắt của hắn cứ hướng theo phương hướng của Cố Ngâm Sương, khóe miệng nụ cười càng sâu, quả thật là giống như đúc
không có gì thay đổi a, lúc này không phải là lần đầu tiên gặp mặt của
nàng với đại thiếu gia Tôn gia sao.
Ngâm Hoan từng rất ngây thơ
hỏi qua Cố Ngâm Sương, Tôn thiếu gia nhân phẩm tốt như thế, cùng Cố gia
cũng thân cận, tỷ tỷ gả đi nhất định sẽ không bị khi dễ, Lục thiếu gia
cũng không tồi, vì sao tỷ tỷ chỉ thưởng thức Bành thiếu gia kia.
Ngay lúc đó Cố Ngâm Sương là trả lời nàng như vầy, bởi vì bọn họ không xứng
với ta. Lúc trước Ngâm Hoan chỉ lý giải vì là thân phận không xứng với
nàng nhưng hôm nay nàng rốt cuộc hiểu rõ, cái gọi là không xứng, Cố Ngâm Sương nàng không thích bọn người không có tính khiêu chiến như Bành
thiếu gia, nàng muốn là người có thân phận, địa vị, dung mạo, cá tính
đều phải là nhất đẳng, mọi người thổi phồng, cuối cùng người xứng đứng
bên cạnh nàng phải là người kiêu ngạo nhất.
Tôn Văn Lộc thu hồi tầm mắt, "Ta muốn đi tìm Dật Tín biểu ca, Ngâm Hoan biểu muội ngươi..."
"Nơi này là Cố phủ, chẳng lẽ còn muốn biểu ca chiêu đãi Ngâm Hoan sao, huynh đi đi, muội đi tìm Tam tỷ." Tôn Văn Lộc đi có chút chật vật, đại khái
là vì vừa rồi trong lòng sinh ra một chút cảm giác không an phận như vậy khiến hắn xấu hổ, Tôn Văn Thiết bước nhanh đuổi theo phía sau.
Ngâm Hoan đi tới đình mà các nàng đang nghỉ ngơi, Cố Ngâm Liên ở đó đang
giễu cợt Cố Ngâm Sương, "Nhị tỷ, tỷ cũng có ngày bắt nhầm người nha."
Thấy Ngâm Hoan đi đến tò mò hỏi, "Thất muội, vị thiếu gia cùng muội tiến vào là ai vậy, hắn là vị biểu ca nào a." Dứt lời còn mập mờ nhìn Cố
Ngâm Sương một chút.
"Đó là con trai Đại cô cô, Văn Lộc biểu ca." Ngâm Hoan phối hợp ngữ điệu của Cố Ngâm Liên, hô hai chữ biểu ca, Cố
Ngâm Sương xấu hổ ôm cánh tay Cố Ngâm Liên, "Nha đầu ngươi giỏi nha, các ngươi đều giễu cợt ta đi, lúc đó người bị che mắt đâu phải là các
ngươi, để xem lần tới các ngươi còn dám nói ta không!"
"Nha ơ ơ
Nhị tỷ đây là thẹn quá hoá giận sao, các tỷ xem các tỷ xem." Cố Ngâm
Liên vừa tránh né, trên miệng lại một khắc cũng không tha cho nàng.
"Được rồi, đừng nháo nữa, đợi lát nữa nàng không còn mặt đi ăn cơm đâu, lỡ
đâu gặp biểu ca lại thẹn thùng a." Cố Ngâm Nguyệt ở một bên khuyên nhủ,
một bên lại trêu chọc vui vẻ , Cố Ngâm Sương nháo đến mệt mỏi, dứt khoát ngồi ở một bên cố ý không để ý tới các nàng.
Lúc ăn cơm tối
tránh không được lại tiếp tục chủ đề cũ, may mà bàn nam bàn nữ cách rất
xa, nếu không Cố Ngâm Sương thật muốn chạy trở về, Tôn Văn Lộc ở đó ngẫu nhiên cũng đưa mắt nhìn về phía bên này, Cố Dật Tín chú ý tới, cười
nói, "Hôm nay các nàng hình như là đặc biệt vui vẻ, biểu đệ ngươi có
biết hôm nay trong hoa viên xảy ra chuyện gì không?"
Tôn Văn Lộc
ngay từ đầu vẫn không rõ, quay đầu lại chứng kiến chế nhạo trên mặt hắn, mặt kia lại đỏ lên, "Dật Tín ca, tại sao huynh cũng giễu cợt đệ."
"Ta cũng không biết chỉ là Ngâm Nguyệt chạy tới nói cho ta biết, hôm nay Nhị muội chơi trốn tìm không cẩn thận bắt được ngươi."
"Đại ca còn đi rất nhanh, đệ đuổi theo không kịp nữa." Tôn Văn Thiết ở một
bên bổ sung kháng nghị nói, Tôn Văn Lộc gắp đùi gà đặt ở trong chén hắn, nhẹ trách mắng, "Ăn đi”
Vốn là vui đùa của người trẻ tuổi,
nhưng hạt mầm ấy lại nảy mầm bén rễ trong lòng, cái lúm đồng tiền trên
gương mặt kia giống như là nụ hoa nở rộ bừng sáng, tại năm hắn mười ba
tuổi, một ngọn sóng không nhỏ trỗi dậy, mấy lần hắn làm bộ lơ đãng quay
đầu lại ngắm nàng, cho rằng không có người phát hiện nhưng mà một màn
này, Ngâm Hoan đã sớm phát hiện ra.
Cố Ngâm Sương nghiêng mặt
cùng người khác trò chuyện, trên mặt thủy chung là nụ cười nhẹ nhàng, từ góc độ của Ngâm Hoan nhìn sang Ngâm Sương rất là xinh đẹp, mà người
ngồi tại sau lưng Ngâm Hoan Tôn Văn Lộc, đang trong cơn u mê thì càng
động tâm nhiều hơn.
Cố Diệu Đình chờ Thất thiếu gia sau trăng rằm mới trở về, vốn là về Cố phủ mười tám ngày liền trở về, có thể là do
Tam lão phu nhân lôi kéo nàng không tha nên nàng không thể không ở lại
tham gia tiệc đầy tháng của cháu nội trai của nàng, mà lần tham gia này
liền được xem một vở kịch thật náo nhiệt.
Sớm có người đối với
hành động của Tam lão phu nhân không thuận mắt, cho nên trong ngày tổ
chức tiệc đầy tháng của Thất thiếu gia, phụ thân Phương thị mang theo
Đại ca cùng Nhị ca nàng trước là tới tham gia cái tiệc đầy tháng này.
Phương thị phụ thân là người thô lỗ, nói chuyện thì tục khí, là người dùng
hành động nhanh hơn dùng đầu óc. Năm mười mấy tuổi Phương phụ kỳ thật
vẫn còn là tiểu đầu lĩnh trong sơn trại, triều đình tiêu diệt sơn trại,
nhóm người côn đồ này kẻ thì đi, người thì tán. Phương phụ vốn phục vị
tướng quân đã diệt được sơn trại nên theo hắn tòng quân,sau khi tòng
quân thì dựa vào tính cách mạnh mẽ không sợ chết, mười chín tuổi hắn
liền lên tới chức chỉ huy.
Sau khi hắn bị thương hồi kinh, làm võ quan bảo vệ kinh thành, được Đại học sĩ An đại nhân chọn trúng làm con
rể, liền đem nữ nhi bảo bối của mình gả cho tên đại quê mùa là hắn.
Chuyện này năm đó oanh động cả Lâm An thành, An gia đại tiểu thư, cứ như vậy mang theo rất nhiều của hồi môn gả cho Phương phụ.
Sự thật
chứng minh An đại học sĩ này có ánh mắt hết sức độc đáo, nhìn người
chuẩn không cần chỉnh, muốn quyền An gia bọn họ có quyền, nếu tiếp tục
gả cao hơn nữa sẽ khiến hoàng đế chú ý, nữ nhi chọn chồng cái chính là
chồng của họ phải yêu thương chiều chuộng họ, dùng lời của chính Phương
phụ mà nói, nhạc phụ năm đó vừa nhìn ta liền biết tương lai chính là
người sợ lão bà, hắn còn khen ta!
An thị gả vào Phương gia,
Phương phụ không có cưới một người thiếp thất nào, hắn là người quê mùa, không thịnh hành cái này, còn áy náy với nàng một đại tiểu thư gả cho
người thô lỗ là hắn sợ nàng bị ủy khuất, đối với nàng là mọi cách yêu
thương, cho đến khi An đại học sĩ qua đời, cả An gia đều cảm thấy lão
gia chọn người này, là chọn đúng.
Vì vậy Phương phụ cũng muốn noi theo nhạc phụ mà chính mình sùng bái nhất, đáng tiếc không tìm đâu ra
tiểu đầu lĩnh sơn trại cho con gái bảo bối của mình, chọn tới chọn đi,
Phương phụ liền chọn phải Cố Vũ Thừa, phải nói nhà mẹ đẻ của Phương thị
rất cứng rắn. Bởi vì cha mẹ không ở Lâm An thành, ngoại tổ phụ ngoại tổ
mẫu cũng qua đời, chuyện trong hậu trạch của nam nhân mình lại không thể không có xấu hổ mà đi nói lung tung, tính tình hiếu thắng của Phương
thị không cho phép nàng nói với ngay cả mẫu thân của mình, nếu không
phải lần này có người có tâm đem chuyện này nói tới Khánh Bắc thành cho
nhà bọn họ, Phương phụ còn không biết mình chọn con rể đến tột cùng có
bao nhiêu sai lầm
.
Giờ phút này tiệc đầy tháng còn chưa bắt đầu
đây, Tam lão phu nhân cũng đã bị tức ngồi ở trên ghế, dùng lời mà Cố lão phu nhân nói, bốn chín gặp năm mươi đến cuối cùng không biết ai là
người vô lí nhất .
"Con gái ta gả đến Cố phủ ngươi không phải để
chịu uỷ khuất, ngươi nhìn một chút ngươi đã làm chuyện gì này, trong sân đầy di nương không nói, cả Cố phủ cộng lại cũng không nhiều bằng số di
nương trong sân ngươi, hiện tại thì tốt rồi, một đứa con vợ kế, mẹ ngươi lớn tuổi hồ đồ thì ta không trách bà nhưng ngươi Cố Vũ Thừa đường đường là quan viên tứ phẩm, triều đình phong quan cho ngươi, triều đình phát
bổng lộc cho ngươi, ngươi lại ái thiếp diệt thê, ngươi làm vậy sau
này mặt mũi Lan đặt ở đâu, ngươi muốn sau này thành Lâm An nói nhà
ngươi như thế nào, tiệc đầy tháng của một đứa con vợ kế mà dám mở lớn
như vậy, trước mặt nhiều người ở đây, ngươi phải nói rõ rang cho ta!"
Phương phụ vỗ mạnh một cái vàocái bàn, sau lưng con dâu trưởng cùng con dâu thứ hai vội vàng tiến lên khuyên bảo.
"Còn ngươi nữa, ngươi
có biết chuyến này mẹ ngươi vốn là muốn đi qua hay không, đều bị ngươi
làm cho tức bênh rồi, ngươi đây là không có con trai sao, có gì ủy khuất cứ việc nói với chúng ta, nhà chúng ta xa thì còn nhà cậu ngươi chi,
lão tử cũng không tin, còn có người dám ái thiếp đến nước này, chỉ là
một đứa con trai vợ kế mà làm tiệc lớn như vầy, đến lúc lớn thì còn xảy
ra chuyện gì nữa!" Phương phụ mắng xong Cố Vũ Thừa còn đang quỳ trên mặt đất, tiếp theo lại mắng Phương thị.
Cố Vũ Thừa vốn sợ người nhạc phụ này, hắn sợ bị nhạc phụ đánh a, nhạc phụ thương nhạc mẫu, nhạc mẫu
lại thương vợ mình. Hắn không có lấy roi phía sau lưng đánh mình hai roi đã là rất nể mặt rồi, nhưng hắn thấy tận mắt nhạc phụ cầm lấy kia roi
đánh con trai của mình.
"Ngươi ngươi ngươi ngươi, hôm nay ngươi
chính là muốn làm lớn chuyện đi, muốn Cố gia ta xin lỗi Lan Tâm sao, hừ, là do ngươi không giữ mặt mũi cho con trai ta, đừng mong ta giữ mặt mũi cho ngươi!" Dương thị che ngực thở phì phò, mới vừa rồi còn nói không
nhúng ta vào chuyện này, xém nữa bà bị cho lão hồ đồ này làm cho giận,
con trai bà vẫn còn quỳ đấy.
"Ta hôm nay chính là đánh vào mặt
của ta, ta chính là nhìn lầm rồi, Cố gia không có có lỗi với Lan Tâm,
Phương gia chúng ta không ở đây, vài năm trước thời điểm chưa có cháu
ngoại trai ta, ngươi không phải là muốn lấy bình thê cho con trai ngươi
sao, còn nói cái gì mà thương nhân cũng làm thế, thật là tức cười, con
trai ngươi thân là mệnh quan triều đình mà lại đi học tập cái chuyện đó
của bọn người buôn bán." Phương phụ trừng mắt, râu ria dựng đứng lên,
bên ngoài viện các nàng đều nghe rõ ràng, Cố Ngâm Phỉ sợ hãi trốn trong
ngực Ngâm Hoan
"Thất tỷ, tổ phụ Lục ca thật đáng sợ." Ngâm Hoan
vỗ bả vai của nàng an ủi, tầm mắt nhìn về phía Cố Ngâm Sương, quả nhiên, sắc mặt Cố Ngâm Sương giờ phút này đã trắng bệch, nàng hung hăng nắm
chặt quả đấm, nghe chuyện Phương phụ đối với thê thiếp phân cách rõ
ràng, dòng chính dòng thứ giống như lòng sông và mặt biển nông sâu khác
nhau , phụ thân chiều thiếp bỏ bê vợ cả, còn nâng niu thứ nữ như dòng
chính.
Dương thị nói không lại Phương phụ, chỉ có thể oán hận
nhìn Phương thị, Phương thị lau nước mắt, quỳ trên mặt đất cầu xin, "Phụ thân, là nữ nhi bất hiếu, con gái thực xin lỗi nương, kỳ này con gái sẽ quay về xin nương tha thứ”.
Phương thị vừa nói lời này, Cố Vũ
Thừa liền luống cuống, hắn thích thiếp thất nhưng hắn càng không thể mất đi thê tử, hắn vội vàng kéo Phương thị, "Lan Tâm, ngàn sai vạn sai đều
là lỗi của ta, là ta không nên, không nên nạp nhiều di nương như vậy,
không nên làm cho nàng đau lòng, không nên làm nhạc phụ thất vọng."
Tại thời khắc mấu chốt, Cố Vũ Thừa lại thể hiện mình không phải là một đứa
con bất hiếu nên chỉ có thể nghe lời của mẫu thân, hắn chính là bị ép
buộc tiếp nhận thiếp thất chứ không phải là ý hắn, Phương thị tại trong
ngực hắn khóc huhu, những ủy khuất trong đó không cần nói cũng biết.
Phương phụ thấy vậy, cũng biết đã đạt kết quả như mong muốn, mới lúc trước
Dương thị tâm tình tốt tổ chức lễ đầy tháng, cứ như vậy đã bị phía thong gia phá huỷ tâm tình tốt, khí phách của Phương phụ lại một lần nữa tại
lòng người trong Cố phủ để lại ấn tượng sâu sắc.
Cho nhiều năm
sau, chuyện này vẫn còn được nói say sưa, ngày đó có nhiều người chứng
kiến như vậy vì Tam lão phu nhân đã mời gần hết các phu nhân trong thành Lâm An, nên chuyện về Phương phụ có nhiều phiên bản khác nhau.
Trong Tam phòng Cố phủ mưa dầm dề mấy ngày, ngay cả không khí năm mới náo
nhiệt cũng không làm tâm trạng Tam lão phu nhân khá hơn chút nào, đúng
là con trai nghe lời của mình thế nhưng con trai càng không thể không
cần tiền đồ, sau lưng Phương thị chỗ dựa là cái gì nàng cũng rất rõ
ràng, cũng là bởi vì như thế bà mới có thể mắt nhắm mắt mở một số
chuyện, cũng để cho Phương phụ cho náo loạn một hồi.
Không thể
bỏ, bởi vì không phải là không sinh được con trai, cũng không có sai lầm nào, càng không có đố kị mà không cho con trai bà nạp thiếp, cũng không phải không để cho vợ kế sinh con, Dương thị tìm không ra lỗi sai, trong lòng lại càng khó chịu, tâm tình tích tụ mà bà lại lớn tuổi, Dương thị
sau khi Cố Vũ Thừa trở về Huệ An thì ngày hôm sau liền ngã bệnh