Ăn cơm rồi lại
uống một chén thuốc, Ngâm Hoan súc miệng ước chừng năm sáu lần, nằm
xuống, chịu đựng một trận không thoải mái từ phía sau, nhìn góc giường
chằm chằm, nàng nhẩm tính thời gian, còn hai tháng nữa là tin dữ Trần
quốc công chết trận sa trường truyền đến Lâm An, rất nhanh thôi, Cố gia
sẽ vì Mộc thị chọn một đứa bé làm con thừa tự.
Trong ấn tượng của nàng, An phu nhân Mộc thị là một nữ nhân mà nét vui mừng không bao giờ
hiện rõ trên mặt, từ lúc biết rõ tin người kia chết đến lúc chung thân
thủ tiết, cho dù có sóng lớn như thế nào trong việc nàng những năm
trước, nàng thuỷ chung cũng không thấy An phu nhân lộ một chút kích động trên mặt. Tại Cố phủ, cho dù là Cố quốc công chết, nàng không con nối
dõi, nhưng địa vị cũng bất phàm như cũ, không ai dám coi thường nàng.
Cái dạng chuyện tình gì mới có thể làm cho nàng động dung đây, Ngâm Hoan
tập trung trí nhớ lại trong đầu, trong lúc hỗn loạn mà ngủ, một đêm vô
mộng.
Buổi sáng khi nàng tỉnh lại đã thấy Thanh Nha ở đó, thay
nàng mang thuốc đã sắc đến bàn, thấy nàng tỉnh, muốn giúp nàng nghiên
người súc miệng.
“Thanh Nha tỷ tỷ, để Nhĩ Đồng giúp ta là được
rồi”. Tay nàng dừng lại, Thanh Nha tiện đà nâng nàng từ trên giường, nhẹ giọng nói “Phu nhân phái ta đến đây chiếu cố Thất tiểu thư, Thất tiểu
thư không cần đa lễ”.
Bất quá trong mắt Thanh Nha Thất tiểu thư
là một đứa bé nhát gan mới sáu bảy tuổi, vậy mà chính đứa bé đó, tại
thời điểm Lục thiếu gia rớt xuống lại xông lên phía trước ngăn cản khiến chính mình còn bị thương không nhẹ.
Súc miệng sau khi ăn điểm
tâm rồi, Thanh Nha tự mình giúp nàng uống thuốc, vết thương ngày hôm qua còn mới không có hiện rõ bằng hôm nay, sau lưng là một mảng tím bầm
kinh người, Thanh Nha nhẹ tay xoa dầu thuốc còn thỉnh thoảng quan sát
ánh mắt của nàng. Ngâm Hoan cắn môi không lên tiếng, hai tay níu lấy tấm đệm, nhịn đỏ cả mặt.
Cửa truyền tới âm thanh của Nhĩ Đồng, một
hồi lại có tiếng bước chân tới, Cố Ngâm Sương cùng Cố Ngâm Phương tiến
đến, sau lưng còn có Cố Ngâm Liên, Thanh Nha vừa vặn giúp Ngâm Hoan thay y phục xong liền rời khỏi đó. Ba người đứng ở bình phong gần đó nhìn
Ngâm Hoan trên giường, một hồi, Cố Ngâm Sương lên tiếng “Ngày hôm qua
nghe nói muội muội vì cứu tiểu đệ nên bị thương, vốn đinh tới thăm ngươi sớm một chút nhưng di nương nói sắc trời đã tối, nên mới kéo cho tới
bây giờ”.
Ngâm Hoan vốn là nằm sấp, mặt từ từ giơ lên, thanh âm
này nàng quá quen thuộc, không cần xem mặt nàng đều nhớ rõ, giống như di nương nàng, mềm mại mang theo chút nhè nhẹ uyển chuyển, thập phần lọt
tai cho dù gương mặt nàng có dữ tợn ra sao thì thanh âm kia vẫn không
thay đổi.
Trước mắt nàng là hình dáng Cố Ngâm Sương năm tám tuổi, đã có chút cao, nhìn nàng giống Tiền di nương hơn Cố Ngâm Phương, cũng
là nữ nhi được phụ thân thích nhất, giơ tay phất chân đều có tư thái của tiểu thư khuê tú.
Khó trách năm đó Mộc thị nhìn Cố gia nữ nhi
này nhiều như vậy, cuối cùng cũng tuyển nàng, Ngâm Hoan miễn cưỡng xem
các nàng “Tỷ tỷ, có phần quan tâm này của ngươi, ta đã thoả mãn”.
Cố Ngâm Sương hơi ngẩn người ra, lập tức cười vui mừng, từ trong ngực lấy
ra một cái bình sứ “Đây là thời điểm cậu bán hàng đầu năm bên ngoài sai
người mang đến cho ta, nói là thuốc trị thương thượng hạng, hai ngày bôi một lần, rất nhanh sẽ tốt, đầu xuân Ngâm Phương bị trật chân cũng là
bôi cái này”.
Ngâm Hoan vừa chuẩn bị nói, sắc mặt Cố Ngâm Phương
liền thay đổi, không phải là vì cứu một cái tiểu đệ thôi sao, nếu là
nàng thì nàng nhất định sẽ làm tốt hơn Ngâm Hoan, dựa vào cái gì mà Liên tỷ tỷ mang đồ đến thăm nàng còn nói tốt như vậy
“Tỷ, ta xem Ngâm
Hoan tổn thương cũng không phải phi thường nặng, hôm trước nha đầu Yên
nhi bên người còn bị lộng thương đấy, Ngâm Hoan còn có đại phu kê đơn
thuốc, không bằng cái này để cho ta đi”. Cố Ngâm Phương nghĩ nàng cũng
không dám mở miệng nói cái gì, trực tiếp hướng Cố Ngâm Sương thì thầm
nói “Chân của ta còn chưa khỏi hoàn toàn, tỷ tỷ sao ngươi lại tặng cho
nàng”.
“Nếu Lục tỷ cần vậy thì cầm đi đi, ta đây có Trần đại phu
kê đơn thuốc, cũng rất tốt”, Ngâm Hoan mở miệng nói, đối với Thanh Nha ở một bên bình phong nói “Thanh Nha tỷ tỷ, Nhĩ Đông vừa đi ra ngoài rồi,
phiền ngươi châm trà cho các tỷ tỷ, làm phiền rồi”.
Những lời này nói ra, làm cho sắc mặt Cố Ngâm Sương thay đổi, nàng bất động thanh sắc từ trong tay Cố Ngâm Phương đem bình dược lấy lại, bỏ vào giường nhỏ
của Ngâm Hoan bên cạnh cái ghế “Này đương nhiên lưu lại cho muộn, Phương nhi nói giỡn”.
Ngâm Hoan cũng không có ngăn cản, chỉ là trên mặt thoáng tia khó xử nhìn Cố Ngâm Phương, rụt rè nói “nhưng Lục tỷ tỷ
không phải nói, bên người nàng, Yên tỷ tỷ bị thương còn muốn dung đấy,
ta còn thuốc Trần đại phu kê, cái này cho Lục tỷ thì tốt rồi”
Thanh Nha nghe lời nói non nớt của nàng, hơi nhíu long mày, thất tiểu thư này tại Trúc Thanh viện cũng sống không dễ dàng a.
“Ngươi đừng nghe nàng nói bậy, nàng cùng ngươi nói giỡn đấy, cầm lấy” Cố Ngâm
Sương trực tiếp cầm bình dược nhét vào tay Ngâm Hoan, vừa ngẩng đầu liền có thể chứng kiến một tia lung túng xẹt qua đáy mắt, trước mặt nha hoàn của mẫu thân, Cố Ngâm Phương nàng có thể nói thực mất mặt.
“Đúng vậy, Ngâm Phương nàng chỉ là nói giỡn, thất muội ngươi chớ để ý nha”.
Cố Ngâm Hoạ thấy không khí có chút ngượng ngùng mới cười nói mà hoà
giải, nhẹ nhàng kéo Cố Ngâm Phương một chút, nàng mới không tình nguyện
mà gật đầu.
Thanh Nha từ trong tay Ngâm Hoan cầm lấy cái bình kia để lên mâm, “Nhị tiểu thư, bên này thỉnh, người chờ nô tỳ một lát, nô
tỳ cấp người châm trà”.
“Không cần, không cần đâu Thanh Nha tỷ
tỷ, chúng ta ở một lát liền đi, không quấy rầy muội muội nghỉ ngơi”. Cố
Ngâm Sương giữ chặt Thanh Nha không để nàng đi, quay đầu hướng Ngâm Hoan cười nói “Chúng ta đi nữ đường, sẽ thay muội xin nghỉ, ngươi nghỉ ngơi
thật tốt đi”.
“Vậy làm phiền tỷ tỷ” Ngâm Hoan cười đưa mắt nhìn
các nàng rời đi, lập tức che dấu khuôn mặt tươi cười, nhìn thoáng qua
bình dược kia, khoé miệng giương cao thoáng hiện tia khinh thường, đây
là vội vàng chiếm danh tiếng tỷ muội tốt, tương thân tương ái a.
Bàn tay nhỏ thoáng nắm chặt rồi lại mở, lập lại nhiều lần mới không có đối với Cố Ngâm Sương vừa rồi hành động cái gì.
Cũng không lâu lắm bên ngoài lại vang tiếng bước chân dồn dập, sau đó truyền đến âm thanh khuyên nhủ của Dung ma ma, rất nhanh bên cạnh bình phong
đã xuất hiện một bóng dáng, Cố Dật Triết, vừa nhìn Ngâm Hoan nằm nơi đó, lăn lông lốc đến bò lên giường nàng, tầm mắt rơi vào lưng nàng, không
nghĩ ngợi nhiều liền đưa tay nắm, lập tức làm cho Ngâm Hoan đau đến rơi
lệ, đau đến một câu cũng không nói nên lời.
Tác giả có lời muốn nói: thật là thiên hô vạn hoán mới viết được chương một, viết đối thoại của
tỷ muội, quả thật là phải có kỹ thuật, gào khóc gào khóc, cái này Cố
Ngâm Sương đúng là đại boss, thật sự phiền não nói không nên lời.