Trung tuần tháng chín ban ngày trời đã bớt nóng rất nhiều, Ngâm Hoan nâng đặc biệt dậy từ sớm, bắt đầu từ tháng tư Tiền ma ma người liên tục dạy nàng đã bị chuyển đi nơi khác, mặt khác Mộc thị tìm cho nàng một người ma ma tới chiếu cố ăn uống hàng ngày của nàng, không cần phải học những quy
củ kia nữa.
"Tiền ma ma, ma ma đã chăm sóc Ngâm Hoan lâu như
vậy không biết tặng gì cho ma ma, biết ma ma có một đứa cháu nội mới
sinh, ta chỗ này có vài thớt gấm mềm thượng hạng, ma ma mang về làm cho
hắn vài bộ quần áo trong, lúc rảnh rỗi ta cũng có làm đôi giày vải cho
hắn, có chút thô, hi vọng Tiền má má không ghét bỏ a."
Ngâm
Hoan sai Thanh Nha mang tất cả những thứ đó đều giao cho Tiền ma ma, đôi giày đầu hổ đáng yêu đặt lên trên cùng, Tiền má má đón lấy cám ơn nàng, đi theo Như Họa đến chỗ Mộc thị.
Cho đến khi Nhĩ Đông nói với nàng rằng Tiền ma ma đã đi xa rồi, Ngâm Hoan lúc này mới che dấu nụ cười, thở phào nhẹ nhõm.
"Tiền má má mới vừa đi, tiểu thư lại phạm lỗi rồi, uổng phí nửa năm học a."
Nhĩ Đông giỡn nói, Ngâm Hoan ngồi ở trên giường lại không cảm thấy như
vậy, những chuyện đã tận lực làm trong nửa năm dần dà cũng sẽ thói quen, hiện đang dùng cơm hơi nhanh một chút chính nàng cảm thấy không thoải
mái, điểm này sự thật làm cho Ngâm Hoan hết sức rối ren.
Xuống giường, Ngâm Hoan ra khỏi phòng, trong sân bay mộ mùi hoa quế nhàn
nhạt, mấy ngày nay cảm xúc của mẫu thân nàng xuống rất thấp, sắp tới
ngày giỗ của phụ thân, Ngâm Hoan xa xa thấy Thanh Nha trở lại, trong
tay giống như bưng một cái khay, đáy mắt sáng ngời như ánh sao.
"Tiểu thư, đây là tinh phấn từ hoa quê mà ngài sai Như Ý trai làm." Ngâm Hoan lôi kéo Thanh Nha vội vàng đi phòng bếp nhỏ ở Tử Kinh viện, "Thanh Nha
tỷ tỷ ngươi tới thật đúng lúc, tỷ hỗ trợ muội nha."
"Thất
tiểu thư, ngài muốn ăn cái gì thì nói chúng ta làm cho ngài, ngài cần gì phải tự mình động thủ." Trong phòng bếp, nữ đầu bếp vừa nhìn Ngâm Hoan
muốn chính mình sắn tay áo lên động thủ làm điểm tâm, vội vàng lên tiếng ngăn cản lại, lỡ như nàng bị phỏng một chút thì người bị phạt không
phải là các nàng sao.
"Đại Mã nương, không có chuyện gì đâu,
ta liền đứng xa bếp, ngươi lại ở một bên nhìn, sẽ không có chuyện gì
đâu." Ngâm Hoan hôm nay chỉ là nhào bột mì, nàng đứng tại chỗ các nữ đầu bếp thường cắt rau, cầm lấy một cái chậu, đem bột mì đổ vào, đối với
Đại Mã nương đứng sau lưng nói, "Phiền toái Đại Mã nương lấy thêm cho ta chút nước."
Đại Mã nương múc một chút nước đổ vào chậu, một khắc cũng không dám lơ là, Thanh Nha thay Ngâm Hoan đem tay áo cuốn lên cao, lại thay nàng kéo cao làn váy, Ngâm Hoan đưa tay đem bột mì cùng
nước cùng trộn đều trong chậu, còn cầm lấy một bên băng gạc, phủ lên
trên mặt chậu để lên men.
Thanh Nha thay nàng lau chùi mồ
hôi, vừa thấy chút ít bột mì còn dính trên mặt nàng, cười cầm khăn lau
đi, "Tiểu thư ngài bây giờ thật giống mèo hoa nha."
Ngâm Hoan len lén duỗi đầu lưỡi liếm một chút bột mì bên khóe miệng, quay đầu nói với hai nữ đầu bếp đang trợn mắt há mồm đứng đó, "Ta sẽ không chiếm
dùng phòng bếp lâu đâu, các ngươi yên tâm."
"Thất tiểu thư, chúng ta không phải có ý này, chỉ là sợ trong phòng bếp không chú ý lửa nóng sẽ làm ngài bị thương thôi."
"Yên tâm, ta sẽ chú ý." Ngâm Hoan đứng ở cạnh cửa phòng bếp nhỏ, chờ mì vắt
lên men tốt, đặt dưới cây hèo bắt đầu cán mì, vóc dáng nho nhỏ nỗ lực
làm nhưng khí lực không đủ, nên nàng từng chút từng chút, Ngâm Hoan cán
đến tay đau xót, Đại Mã nương đứng sau lưng nhìn không được, đi tới tiếp nhận phần còn lại trong tay nàng, hai lần ba lượt đã làm xong hết.
Ngâm Hoan lúc này mới cầm lấy giá gỗ nhỏ, bỏ mì đã được cán tốt vào ép ra,
những sợi mì mỏng manh liền xuất hiện, nàng tiện đà tiếp nhận tinh phấn
hoa quế trong tay Thanh Nha, cẩn thận bôi lên phía trên sợi mì, rồi lại
thêm vào mỏng manh một tầng, rồi lại thoa cho đến khi được ba tầng, Ngâm Hoan lúc này mới gần như hoàn thành.
Một cái bánh hình tứ
phương xuất hiện trước mặt, Ngâm Hoan để Đại Mã nương hỗ trợ bỏ vào nồi
chưng, chính mình thì nhìn chằm chằm bếp lò đang cháy kia.
"Tiểu thư, món này phải nấu thêm một lúc nữa, hay là ngài đi tắm trước?"
Thanh Nha nhìn món này chưng ít nhất phải nửa giờ, đề nghị nàng.
"Cũng tốt." Ngâm Hoan nhìn thoáng qua làn váy bị dính bột mì gật gật đầu
Chạng vạng Ngâm Hoan mang theo hộp cơm đi sang phòng Mộc thị, đem hộp cơm đặt ở trên bàn, Ngâm Hoan lấy ra cái đĩa nói với Như Họa, "Như Họa tỷ tỷ,
mẫu thân chưa có trở lại sao?"
"Sau khi chuẩn bị làm giỗ cho
lão gia xong, phu nhân đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho phương trượng trụ
trì chùa Nam Sơn." Như Họa nhìn chén hoa quế cao kia, không giống với
những món tinh xảo trong phòng bếp, mùi thơm lại nồng nặc vô cùng, tò mò hỏi, "Hoa quế cao này là tiểu thư tự mình làm sao?"
Ngâm
Hoan thẹn thùng cười cười, "Còn kém Đại Mã nương rất nhiều." Như Họa đáy mắt thoáng hiện một cái kinh ngạc, Thất tiểu thư tự mình xuống bếp làm
điểm tâm cho phu nhân ăn.
Phòng ngoài truyền tới âm thanh của Tư Kỳ, "Như Họa tỷ nói ai làm cái gỉ?" Vừa tiến đến liền thấy Ngâm Hoan ở đây, đối với Mộc thị đi theo sau nói ra, "Phu nhân ngài còn chưa sai
nô tỳ sang mời tiểu thư thì tiểu thư đã sang đây rồi."
"Phu
nhân, tiểu thư tự mình xuống bếp làm điểm tâm cho ngài, ngài mau nếm
thử." Như Họa từ trong tay Mộc thị tiếp nhận áo khoác treo trên kệ, Mộc
thị đến gần vừa nhìn, còn có thể ngửi được mùi hoa quế nhàn nhạt, ngẩng
đầu thấy vẻ mặt đỏ bừng của Ngâm Hoan, cầm lấy một khối bỏ vào trong
miệng.
“Mẫu thân, Ngâm Hoan tay nghề kém cỏi, còn không có
tốt bằng một nửa Đại Mã nương đâu." Ngâm Hoan thấy nàng ăn hai khối,
thẹn thùng nói.
"Về sau những chuyện này giao cho nữ đầu bếp
làm thì tốt rồi, lỡ như con không cẩn thận bị phỏng lưu lại sẹo thì làm
sao bây giờ." mệt mỏi trên mặt Mộc thị xẹt thành vui vẻ, ôm nàng đến bên cạnh mình, "Ngày mai cúng bái hành lễ, con phải mặc y phục mà Tư Kỳ đưa qua, đêm nay con nhớ ngủ sớm."
"Mẫu thân ăn nhiều một chút,
con nghe nói khi mà tâm tình mình không tốt chỉ cần ăn chút điểm tâm
ngọ, tâm tình tự nhiên sẽ tốt hơn, ngày mai cúng bái hành lễ, mẫu thân
càng cần phải ngủ sớm nha."
Mộc thị nhìn bộ dáng nàng ân cần, lại đưa tay cầm một khối, một nửa đút vào miệng, một nửa kia đút cho
nàng, "Tốt, mẫu thân sẽ ngủ sớm một chút."
Lúc thấy Ngâm Hoan đưa đĩa hoa quế cao đến, Mộc thị tựa hồ thực cảm thấy chút ít ý ngọt, buồn khổ trong lòng phai nhạt một chút
Ngày giỗ của Cố quốc công làm rất lớn, so với ngàu đưa tang của Cố Vũ Lang
còn phức tạp hơn, Ngâm Hoan mặc một thân y phục trắng thuần quỳ ở trên
bồ đoàn, nhìn trưởng lão Nam Sơn tự ở đó tụng kinh.
Trận này
cúng bái hành lễ liên tục trong ba ngày, Cố phủ cũng sẽ ăn chay ba ngày, Ngâm Hoan quỳ một ngày rồi ăn cơm chay sau đó theo gót Mộc thị sang
viện của Cố lão phu nhân.
Cố lão phu nhân vì ngày giỗ này còn muốn mời một vị Đại trưởng lão của Nam Sơn tự, gọi là Tư Không Đại
trưởng lão, ônh đang giúp Cố lão phu nhân xem tướng.
"Ta đã
là một bộ xương già rồi, còn phải sợ gì nữa." Cố lão phu nhân nhìn vị
Đại trưởng lão kia, rộng rãi nói, "Chỉ mong mỏi Cố gia thật tốt, như vậy cũng không phụ long mong mỏi của Cố lão gia."
"Cố lão phu nhân nghĩ được như vậy thì rất tốt." Tư Không thu tay về vuốt Phật châu trong tay ung dung cười.
"Tư Không trưởng lão, sẵn dịp hôm này trưởng lão xem dùm cho bọn nhỏ." Cố
lão phu nhân thấy Ngâm Hoan cùng Mộc thị đều đến đây, cười đem một bao
lì xì thật dầy chuyển hướng Tư Không trưởng lão.
Cố Ngâm
Nguyệt đứng trước trước mặt hắn, Tư Không nhìn thoáng qua mặt nàng cùng, cầm lấy tay của nàng tinh tế quan sát một phen, "Cố tiểu thư, bần tăng
tặng ngài một câu nói, cái gì của mình thì là của mình, không phải của
mình thì đừng cưỡng cầu."
Lời vừa nói ra, những người ở chỗ
này sắc mặt đều có chút biến hóa, nhất là Cố lão phu nhân, Tư Không
trưởng lão lại chậm rãi bổ sung một câu, "Cố tiểu thư là mệnh phú quý,
lão phu nhân có thể yên tâm."
Cố lão phu nhân ngoắc Cố Ngâm
Nguyệt đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng an ủi, Tư Không Đại trưởng lão nói một câu bí hiểm này, làm cho tâm người khác phải lung
lay, như thế nào là định mệnh nói có là có, không có thì đừng cưỡng cầu
a.
"Đại trưởng lão, lời này của ngài, mệnh của con gái con hoá giải như thế nào ?" Nghiêm thị thấy nữ nhi có chút lo lắng, vội hỏi.
"Mọi việc chớ cưỡng cầu." Tư Không Đại trưởng lão liền chỉ nói năm chữ này
liền không chịu nói thêm nữa về Cố Ngâm Nguyệt, Cố lão phu nhân an ủi
nàng một chút để cho nàng đi về chỗ Nghiêm thị, làm con gái của con trai lớn Cố phủ Ngâm Hoan tự nhiên cũng không thiếu được.
Tư
Không Đại trưởng lão tiếp nhận bàn tay của Ngâm Hoan, chỉ nhìn một chút
đáy mắt liền thoáng hiện lên một cái kinh ngạc, lại ngẩng đầu nhìn bàn
tay còn lại của nàng và dáng vẻ của nàng, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe thấy hỏi, "Cô nương có tướng tay quả thực kỳ lạ vô cùng."
Ngâm Hoan sợ hắn có thể nhìn ra những thứ gì, bàn tay nhỏ run lên, thấp giọng hỏi, "Trưởng lão, không tốt sao?"
Tư Không lắc lắc đầu, âm thanh thoáng đề cao một chút, "Quái lạ, cũng không phải là không tốt."
Chẳng lẽ hai đứa bé này có gì không ổn, Cố lão phu nhân thấy Tư Không Đại
trưởng lão cau hai đầu chân mày lại, trong lòng có chút bất an.
"Trưởng lão, chuyện này" Cố lão phu nhân vừa mở miệng Tư Không liền đưa tay
ngăn nàng nói tiếp, ông để Ngâm Hoan ngồi xuống, tinh tế nhìn tay của
nàng, "Cố tiểu thư, tướng người và dáng tay của con, quả thực rất kỳ
quái, theo lý mà nói cả đời ngày của con sống không tốt , thậm chí sẽ bị chết oan chết uổng."
Tư Không chỉ vào đường số mệnh đến
trung gian liền đứt rời mất trong lòng bàn tay của Ngâm Hoan tiếp tục
nói, "Cả đời con nhấp nhô vô thường, nhưng tại sao chỗ này lại đột nhiên xuất hiện một đường mới tiếp nối đường cũ tạo thành một cái mệnh mới."
Từ đuôi đường chỉ tay bị đứt kia xuất hiện thêm một đường mới nối liền,
trực tiếp vượt qua đường gãy kia thay đổi số mệnh, thành ra tạo thành
hai mệnh trong mắt Đại trưởng lão.
Ngâm Hoan toàn thân run
lên, trong đáy mắt che dấu sự kinh hoảng, nàng đời trước đúng là cả đời nhấp nhô, chết oan chết uổng, hôm nay nàng sống lại, cho nên trên bàn
tay mới thể hiện như vậy, nhờ vậy mà nàng không lặp lại vết xe cũ, nhưng có mấy ai tin được nàng sẽ chết đi sống lại, rồi trở về mười mấy năm
trước đây chứ.
"Trưởng lão, mệnh mới này cả đời có nhấp nhô không?" Cố lão phu nhân nhịn không được hỏi.
"Cố lão phu nhân yên tâm, Cố tiểu thư chắc chắn sống trong vinh phúc cả
quãng đời còn lại." Tư Không cảm thấy tay Ngâm Hoan run rẩy, nhẹ nhàng
vỗ vỗ, "Chớ có sợ, cho dù là như vậy cũng là mệnh trời a."
"Ngâm Hoan nguyên lai là thứ nữ Cố gia Tam phòng, hôm nay lại làm con thừa tự của Đại lão gia và ta, có phải là mệnh mới theo lời của trưởng lão
không?" Mộc thị thấy không khí quái dị, mở miệng hỏi.
"Thì ra là như vậy." Tư Không Đại trưởng lão buông lỏng tay Ngâm Hoan ra, cho
dù là có hoài nghi, nhưng trong những chuyện như vầy thì nên nói nửa
thật nửa giả thì tốt hơn, "Một khi cải mệnh, thì mệnh mới của Cố tiểu
thư áp đảo mệnh cũ, phu nhân đừng lo, tất cả đều rất tốt."
Sắc mặt của Cố lão phu nhân lúc này mới đẹp mắt một chút, mặc kệ nàng đau
khổ tại Tam phòng lúc trước ra sao, hiện tại nàng sống tại phòng lớn Cố
gia tốt là được rồi
Ngâm Hoan chân có chút mềm đi trở về bên
cạnh Mộc thị, cũng bị kinh hãi không nhỏ, Mộc thị ôm nàng trong ngực,
nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, Tư Không Đại trưởng lão lại liếc nhanh Ngâm
Hoan, thủy chung cảm thấy mệnh này cùng chuyện nhận tự nữ không có ảnh
hưởng nhiều, nhưng đã tiếp nhận qua vô số lời mời của các nhà thế gia,
nói cái gì nên nói, nói cái gì không nên nói hắn rất rõ ràng.
Sau khi Đại trưởng lão kết thúc buổi xem mệnh, một câu chết oan chết uổng
kia của Ngâm Hoan vẫn hù không ít người, mặc dù là cũ mệnh, ở trong mắt
các nàng Ngâm Hoan chính là vận khí vô cùng tốt mới nhặt được về một cái mạng.
Sau mấy ngày cúng bài hành lễ xong, khí trời lại lạnh
xuống không ít, trong Nghênh Xuân viện, thời điểm Tiền di nương tản bộ
sáng sớm, không cẩn thận trượt một chút, động thai khí, nói muốn sinh
sớm.