Lúc đoàn người trở
lại Cố phủ thì trời đã là chạng vạng tối, ở trong chùa chỉ là dán thuốc
đơn giản, sau khi trở lại Cố phủ, Tư Kỳ phải đi mời Trần đại phu đến
khám, Trần đại phu nhìn mắt cá chân sưng vù lợi hại, nói với Ngâm Hoan,
"Thất tiểu thư ráng chịu đựng một chút." Nói xong cầm lấy chân, tay trái xoay một cái, sửa lại vị trí chân đang bị trật.
Ngâm Hoan
cắn môi trán xuất hiện mồ hôi thật nhiều, Trần đại phu nhanh chóng dán
thuốc lên, Mộc thị ở một bên sắc mặt trầm xuống không nói gì, cho đến
khi Tư Kỳ đưa Trần đại phu đi ra ngoài, Mộc thị mới ngồi đến bên giường, nhẹ nhàng sờ soạng trên mặt Ngâm Hoan một cái, " Chuyện Tư Kỳ nói không phải là toàn bộ sự thật, có đúng hay không?"
Ngâm Hoan ngẩn
ra, ánh mắt chợt lóe có chút không rõ ý tứ của Mộc thị, trên khuôn mặt
mệt mỏi của Mộc thị loé lên tia bất đắc dĩ, "Ngươi đứa nhỏ này, tâm tư
rất kín đáo, làm sao sẽ bởi vì vội vã đuổi theo Hà Tâm mà ngã xuống sườn núi chứ."
Mộc thị cầm lấy khăn thay nàng lau cái trán đầy mồ hôi, Ngâm Hoan mím nhẹ đôi môi không nói, Mộc thị cũng không hỏi nữa
đi, không phải là mẹ con ruột thịt, nàng đã vạch trần chuyện này nhưng
cũng không có nghĩa là Ngâm Hoan sẽ thản nhiên bẩm báo.
Thật
lâu sau, Ngâm Hoan ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của Mộc thị, tránh né
không kịp cứ như vậy suýt nữa đắm chìm giữa ôn nhu của nàng, chật vật
cúi đầu xuống, Ngâm Hoan một tay sờ lên mắt cá chân, trong cổ nghẹn
ngào, "Mẫu thân..."
"Từ lúc đầu tiên ta thấy con tại tiểu
phật đường, ta đã cảm giác được con là đứa nhỏ tâm tư quá nặng, con sống trong Trúc Thanh viện đã có chuyện gì mà khiến một đứa nhỏ như con lại
mang nặng tâm tư như vậy, vốn là chuyện nhận tự nữa ta một chút cũng
không để ý, cho dù nhận con hay bất kì đứa nhỏ nào cũng đều không phải
là con ruột do ta sinh, chỉ là muốn có người an ủi sau này, con là hài
tử thiện lương lại hiểu chuyện, mẫu thân nhìn ra."
Ngâm Hoan
gắt gao cắn môi, nắm chặt quả đấm, nước mắt mãnh liệt rơi xuống, trong
miệng một hương vị máu thấm ra. Lời nói của Mộc thị làm cho nàng cảm
thấy rất ủy khuất - - nàng tránh thoát thiết kế của Cố Ngâm Phương,
nhưng là bởi vì cứu Lục đệ mà bị thương; tránh thoát xấu mặt tại ngày
chúc thọ của Cố lão phu nhân, lại bởi vậy mà rơi xuống nước; sau này
thành con thừa tự của phòng lớn nhưng cũng không có chính thức an ổn.
Có đôi khi ban đêm nàng suy nghĩ mục đích là lão thiên gia cho nàng trọng
sinh cái gì, là muốn nàng chống lại vận mệnh của nàng sao, cho nên muốn
nàng vĩnh viễn đề phòng, nghi ngờ người khác mới có thể sống sót thật
tốt.
"Ngâm Hoan à, con người ấy mà, không thể sống mà không
có tâm kế, mẫu thân không phải là muốn trách cứ con đã làm sai chuyện
này, Ngâm Nguyệt là cháu gái ruột thịt của lão phu nhân, tương lai con
không chỉ bị uỷ khuất mỗi chuyện này đâu." Mộc thị nhẹ nhàng mở bàn tay
đang nắm chặt của nàng, cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau, "Mặc dù con không
phải là con ruột của ta, nhưng hôm nay con là con của ta và Đại lang,
nếu con bị uỷ khuất không cần giấu ở trong lòng, mẫu thân sẽ vì làm chủ
cho con."
Là cái gì khiến tâm Mộc thị bị xúc động nàng cũng không rõ, nàng chỉ cảm thấy đứa nhỏ này làm cho người khác đau lòng.
Ngâm Hoan mạnh mẽ lao vào ngực của nàng, khóc thút thít, nàng vẫn không thể
nói, không thể nói hết những vấn đề của nàng và Ngâm Nguyệt, nàng có
nhiều uỷ khuất nhưng có thể nói ra bao nhiêu đâu.
Ngoài phòng Thanh Nha bưng chậu đứng ở đó thật lâu, cho đến khi tiếng Ngâm Hoan
khóc dần dần thấp xuống, lúc này mới cẩn thận gõ cửa.
Mộc thị ngực bị nước mắt thấm ướt một mảnh trước ngực, nàng ra hiệu Thanh Nha
vặn khô khăn thay Ngâm Hoan lau mặt, kéo chăn mền đắp kín cho nàng.
Trong giấc mộng Ngâm Hoan còn có chút sụt sùi, hơi thở nặng nề, đôi môi
khẽ nhếch ngẫu nhiên thổ lộ mấy chữ, Mộc thị đưa tay nhẹ nhàng vỗ chăn
mền, thấp giọng an ủi, "Ngoan ngoãn, không phải sợ, mẫu thân ở đây."...
Chuyện Ngâm Hoan bị ngã khiến người đến thăm rất nhiều, người trong Cố phủ hầu hết đã thành tinh, nói là thăm, kì thực đa số là lời hỏi thăm khách
sáo. Căn cứ vào việc lão phu nhân đem Hà Tâm đuổi ra Cố phủ thì người có tâm cũng đoán được chút ít nguyên do trong đó. Lúc này người làm bà
ruột của Ngâm Hoan Dương thị lại đến đây với tinh thần trọng nghĩa, vì
Ngâm Hoan mà bất bình.
Chuyện nhận con thừa tự là ngươi hôm
trước xin đứa nhỏ của Tam phòng mà tại sao hôm nay có thể để tôn nữ của
ngươi tùy ý khi dễ cháu gái của ta, đúng là các ngươi chưởng quản Cố phủ nhưng khi nào chưa ở riêng thì nàng vẫn còn là một thành viên trong phủ nào có chuyện khi dễ người như vậy.
Dương thị ngoài ý muốn
ôm Ngâm Hoan, mở miệng là một tiếng hài tử đáng thương của ta hai tiếng
cũng là hài tử đáng thương của ta, gọi đến khi sắc mặt của Cố lão phu
nhân xanh mét thì mới thôi.
"Hài tử a, tổ mẫu nghĩ con sẽ
sống thật tốt thật không nghĩ đến khi con ở phòng lớn này mà vẫn bị một
đứa nha hoàn khi dễ, nhìn khuôn mặt con này, sao lại gầy như vậy còn mấy lượng thịt đâu." Dương thị cầm lấy tay Ngâm Hoan đau long nói.
Này chỉ sợ là lần duy nhất trong hai đời của nàng Dương thị đối tốt với
nàng nhất, nhưng trong long Ngâm Hoan lại buồn khổ, ngài làm như vậy thì người ngại ngùng sau này lại không phải là con sao.
"Tam
muội, lời này của ngươi, giống như Ngâm Hoan sống tại đây ta không cho
nàng ăn no, còn nha hoàn kia không phải ta đã đuổi đi rồi sao, sao ngươi lại nói vậy..." Quả thực Tam lão phu nhân chính là cố tình gây sự, Cố
lão phu nhân đau đầu vuốt trán nói.
"Đại tẩu, ta đây không
phải là trách ngươi, chỉ là Ngâm Hoan mệnh khổ, khi còn ở Tam phòng thân phận di nương nàng không cao vẫn thường xuyên bị người khi dễ, không
nghĩ tới khi nàng chuyển đến đây vẫn có người xem thường nàng, ngay cả
một đứa nha hoàn cũng có thể làm như vậy, ta chỉ là thay nàng đau lòng
a." Ngâm Hoan có hơi kinh ngạc, thậm chí hoài nghi tổ mẫu nàng uống lộn
thuốc, tại Tam phòng thời điểm nàng bị khi dễ nàng vẫn như cũ mở một con mắt nhắm một con mắt, như thế nào đến nơi này, là thực đau lòng.
"Tam thẩm, ngài yên tâm, Ngâm Hoan ở chỗ này, con xem nàng như nữ nhi ruột
thịt mà nuôi, nàng cũng là viết vào gia phả là hài tử con cùng Đại lang, chuyện lần này là do nha hoàn kia không hiểu chuyện, về sau tuyệt đối
sẽ không phát sinh chuyện như vậy, con của con, con cũng sẽ không để
nàng chịu ủy khuất." Mộc thị ôn nhu cam kết.
Dương thị thấy
vậy lẩm bẩm thêm một câu, "Lời của Vãn Đình nói thì ta tin." Cố lão phu
nhân suýt nữa thì phát tiết, nếu nàng không phải là Tam đệ muội của
mình, nếu không phải thời điểm Tam đệ qua đời chính mình đã đáp ứng sẽ
chiếu cố nàng thật tốt thì giờ phút này Cố lão phu nhân đã sớm phát hỏa, lời nói của nàng một chút cũng không đáng tin cậy!
"Tam thẩm tin là tốt rồi, bây giờ cũng trễ rồi, không bằng con tiễn ngài về nha." Mộc thị cười ôn hòa nhưng trong lời nói của nàng có uy nghiêm của một
đương gia chủ mẫu không cho phép người khác kháng cự, Dương thị đứng dậy mang theo Phương thị rời đi, sau cùng còn an ủi Cố lão phu nhân một
câu, "Đại tẩu, lời nói mới rồi là ta quá nóng lòng, nói như thế nào nàng cũng là cháu gái ruột của ta, ngươi đừng để trong lòng."
Cố lão phu nhân trầm mặt gật nhẹ đầu, nàng nếu là để trong lòng thì đời này của nàng có thể đã chết sớm hơn Cố lão quốc công.
Chờ Mộc thị sau khi tiễn lão phu nhân trở về, dọc đường đi không thể thiếu
lời an ủi, Cố lão phu nhân thở dài một hơi, "Lúc nàng còn trẻ chính là
người không nói đạo lý a, bây giờ khi lớn tuổi thì ngày càng hồ đồ, cao
hứng thì như vậy, mất hứng lại nói như vậy, Tam đệ muội con cũng không
dễ dàng a."
Mộc thị đỡ nàng đi một vòng quanh vườn hoa cười
nói, "Con thấy Tam đệ muội cũng ứng đối rất tốt, bất quá mẫu thân, cho
tới nay con không nghĩ chuyện nhận con thừa tự lại có nhiều việc xảy ra
như vậy, không nghĩ tới trong phủ còn nhiều lời ra tiếng vào như vậy."
Cố lão phu nhân thấy nàng thần tình lạnh nhạt, cũng biết ý của nàng, "Vãn
Đình a, con cũng đừng trách mẫu thân, lúc Mậu Lâm ở đó, ta cũng biết
Ngâm Hoan bị ủy khuất, chỉ là để Mậu Lâm có ấn tượng xấu với Ngâm
Nguyệt, tương lai không tốt lắm."
Cố lão phu nhân liên tục
liền thúc đẩy hôn sự Cố gia cùng Bành gia, dựa theo tình hình hôm nay
của Cố gia, cọc hôn sự này với các nàng là tốt chứ không xấu.
"Con dâu hiểu, con dâu cũng không thể giúp mẫu thân được cái gì." Mộc thị đỡ nàng đi vào trong viện, Cố lão phu nhân đột nhiên dừng lại vỗ vỗ vào
tay của nàng, cảm khái nói, "Con vì Cố phủ đã làm nhiều việc, chỉ sợ cái lão bà tử ta này đời này đều không có cơ hội trả, ta cũng nhìn ra được, Ngâm Hoan đứa bé kia cũng tốt, lúc trước tự nữ ta cũng nhìn ra."
Mộc thị không nói, đỡ nàng vào trong phòng, sau khi Cố lão phu nhân ngồi
xuống bèn kéo nàng ngồi đối diện, "Vốn là việc này ta cũng không muốn
hỏi nhưng Vũ Trị da mặt mỏng, Mộc gia con trong triều cũng có địa vị,
hai ca ca con là người tài ba. Kể từ khi Đại lang mất, Cố gia như thế
nào con cũng thấy đó, cái chức Cố quốc công này bất quá chỉ để đó thôi."
"Vài ngày trước Nhị tẩu có viết thư cho con nói Nhị ca vừa vặn muốn đi một
chuyến qua Lâm An, đến lúc đó con cùng ca nói chuyện một chút." Mộc thị
lập tức đáp, Cố lão phu nhân mới không nói nữa. Trước đây toàn bộ Cố phủ chỉ dựa vào Đại lang duy trì, hôm nay khi hắn mất trong phủ toàn con
nít và người già, làm sao nàng không lo lắng được.
Lúc Mộc
thị từ phòng lão phu nhân trở về thì Ngâm Hoan đã ngủ, Mộc thị phân phó
Thanh Nha chú ý nhiều một chút, lúc này mới trở về phòng mình, Tư Kỳ
bưng trà đi đến cho nàng đấm đấm bả vai cho nàng, "Phu nhân, ngài gần
đây công việc rất nhiều, ngài nghỉ ngơi một chút đi."
"Cũng
gần xong rồi, hôm nay không phải là gần tới cày bừa vụ xuân sao, lúc
trước cũng bận như thế nào, sao không thấy ngươi nói gì?" Tư Kỳ le lưỡi
một cái, lúc trước là có lão gia, ngài bận rộn nữa đều sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
"Ta thấy ngươi càng ngài càng dông dài rồi, cần phải đi tìm người gả ngươi đi thôi." Mộc thị hơi hí mắt lại chọc ghẹo Tư Kỳ.
"Cũng tốt a, Tư Kỳ dầu gì cũng là thiếp thân nha hoàn bên cạnh phu nhân, phu
nhân phải chọn cho nô tỳ một nơi tốt nha, nếu không nô tỳ không gả đâu." Tư Kỳ da mặt dày nói, Mộc thị cười ra tiếng, trợn mắt mắng nàng, "Tốt,
ngươi người tiểu nha đầu, Như Họa các nàng đều lập gia đình rồi, ngươi
dự định ở bên cạnh ta làm gái lỡ cũng không được đâu, ngày mai ta liền
xem thử có người nào tốt liền đem gả dã nha đầu ngươi cho hắn."
"Như Họa tỷ tỷ sinh hài tử xong cũng sẽ nhanh trở lại, phu nhân ngài cam
lòng gả nô tỳ đi xa sao, nô tỳ chính là muốn đi theo ngài hoài luôn." Tư Kỳ không da không mặt nói, đem Mộc thị chọc cho vui vẻ.
Tư Kỳ nhìn xem phu nhân cười vui vẻ, cũng thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh lực xoa bóp mạnh nhẹ cho nàng...
Tam lão phu nhân nháo lần này, ngược lại là đánh tỉnh trên dưới Cố phủ,
Ngâm Hoan là tự nữ phòng lớn, trên hình thức mặt mũi cũng làm đủ, trên
thực tế cũng là rất coi trọng Thất tiểu thư. về sau còn có người nào
không có ánh mắt dám động chạm Thất tiểu thư, kết cục chính là giống như Hà Tâm.
Dưỡng thương nửa tháng, Ngâm Hoan rốt cục được cho
phép xuống đất, khi mới ra khỏi cửa nhìn ra sân thì đã thấy cây đào ra
hoa, tháng ba hoa đào nở, Ngâm Hoan đi cà nhắc vào trong viện hái đươc
một nhành hoa lớn ở bên dưới, cười thật vui vẻ.
Trong Trúc
Thanh viện , Cố Ngâm Sương lại ghét nhất mùa này, trong Trúc Thanh viện
một gốc cây đào cũng không có, bởi vì Cố Ngâm Sương bị dị ứng phấn hoa
đào. Gốc cây hoa đào nở một tháng nữa, Ngâm Sương đối với đồ ăn thức
uống rất chú ý vì phòng bếp Cố gia mấy tháng này sẽ dùng tới cánh hoa
đào hoặc phấn hoa đào làm thức ăn.
Năm nào cũng vậy, Cố Ngâm Sương cũng tạo thành thói quen, một tháng đi qua rất nhanh.
Năm ngoái nàng đổi hai nha hoàn, Tiền di nương lại thay nàng tìm hai nha
hoàn mới, tay chân không lanh lẹ bằng hai người cũ nhưng yên tâm dùng
hơn.
"Tiểu thư, phòng bếp kia nói hoa quế lộ năm ngoái đã
dùng hết, muốn đi ra ngoài mua thêm, tiểu thư món hoa quế cao sợ là hôm
nay không có." Tiểu Cầm bưng một mâm đồ điểm tâm trong tay, Cố Ngâm
Sương liếc qua, "Đây là món gì?"
"Đây là bánh dẻo đậu đỏ
thưa tiểu thư." Lời còn chưa nói hết,điểm tâm trong tay Tiểu Cầm đã bị
hất đổ, Cố Ngâm Sương lạnh lùng nhìn nàng, "Là ai cho phép ngươi đem cái này đưa tới, không biết ta ngoại trừ hoa quế cao không ăn những thứ
khác sao, ngươi bây giờ lập tức đi tìm Hạ má má, sai nàng đi mua hoa quế lộ cho ta, trước chạng vạng ta nhất định phải ăn được hoa quế cao."
Tiểu Cầm quỳ trên mặt đất đem bánh dẻo đậu đỏ cùng cái đĩa bị đập nát nhặt
nhanh mang ra ngoài, Cố Ngâm Sương hít sâu một hơi, sắc mặt lúc này mới
đỡ hơn nhiều , lập tức thay đổi bằng khuôn mặt không màng danh lợi, hai
tay chống cằm nhàm chán nhìn ngoài cửa sổ, ngẫu nhiên cúi đầu liếc mắt
nhìn cái khăn trong tay, đến tột cùng là tặng hay không tặng đây...
Đến giờ cơm tối, Ngâm Hoan đang ăn cơm nghe Nhĩ Đông nói sinh động như
thật, "Thời điểm chạng vạng trong phòng bếp cho làm hoa quế cao Nhị tiểu thư, kết quả Nhị tiểu thư ăn không bao lâu sau liền hôn mê bất tỉnh,
trên mặt còn xuất hiện những mẩn đỏ giống Ngũ tiểu thư lúc trước a."
Ngâm Hoan uống canh với vẻ mặt thoả mãn, "Này canh là ai làm?"
"Ngày mai nô tỳ đi hỏi một chút, sau khi Trần đại phu khám thì nói Nhị tiểu
thư giống như là dị ứng phấn hoa đào." Nhĩ Đông lầm bầm một câu lại múc
cho Ngâm Hoan thêm một chén.
Ngâm Hoan uống thỏa mãn,nàng nhẹ nhàng lau miệng rồi nấc một cái, vừa cười vừa nói, "Vậy chúng ta ngày
mai sẽ đi thăm một Nhị tỷ chút, dị ứng phấn hoa đào sao, Nhị tỷ thật
đúng là không cẩn thận a."...