Đây là năm thứ nhất
kể từ khi Ngâm Hoan trọng sinh, đầu năm ngày hôm đó là ngày tốt, cũng là ngày tuyết ngừng rơi kể từ cuối năm, sáng sớm tỉnh lại liền thấy được
mặt trời ló dạng.
Ngâm Hoan bị Nhĩ Đông kêu dậy, sau khi mơ
mơ màng màng được tắm rửa, bị Thanh Nha ôm đến trước bàn trang điểm, đem quần áo được may tốt lên cho nàng mặc, Tư Kỳ nhìn Ngâm Hoan chu cái
miệng nhỏ nhắn, bộ dáng khả ái, nhoẻn miệng cười, đem áo khoác phủ thêm
cho nàng, bên hông nhẹ nhàng cài nút.
Sơ đầu tóc tốt lắm Ngâm Hoan mới hoàn toàn tỉnh lại, nhìn qua chính mình trong gương đồng, nhẹ
nhàng ngáp một cái, một bên Thanh Nha cầm lấy cái ly để nàng uống một
chút nước ấp thấm giọng, "Tiểu thư, đã đến giờ rồi nên đi thôi."
Ra khỏi Tử Kinh viện, Ngâm Hoan đi ở phía trước, Thanh Nha cùng Nhĩ Đông
cùng ở phía sau, phía trước tuyết tan ra, Ngâm Hoan cũng có thể nhìn
thấy đầu cành tuôn rơi xuống vài khối tuyết.
Chuyện nhận con
gái thừa tự Cố gia không mời nhiều người lắm, nhưng những người nên mời
cũng đã đều mời, người Mộc gia, cùng với những nhà thân cận với Cố gia,
cùng với Lục vương phi và thế tử cũng tới, trượng phu của mình bởi vì có Cố quốc công mới có thể còn sống sót, chỉ bằng ân cứu mạng này nàng đều muốn chiếu cố đến Cố gia.
Ngâm Hoan có chút khẩn trương nhìn người trong một phòng này, Lục vương phi cùng Cố lão phu nhân ngồi
chung tại phía cao nhất, Ngâm Hoan tiến lên liền quỳ gối trên bồ đoàn,
Cố lão phu nhân nhìn nàng trang phục thanh tú cũng hết sức hài lòng, đối với Nghiêm thị một bên nói, "Bắt đầu đi."
Nhận con gái thừa
tự lễ tiết không nhiều lắm, Ngâm Hoan hướng Dương thị, Cố Vũ Thừa cùng
Phương thị dập đầu qua, từ đó cùng bọn họ không phải là tổ tôn, cha mẹ,
mẹ con quan hệ nữa, lại hướng Cố lão phu nhân cùng Mộc thị dập đầu, từ
đó nhận thức Cố lão phu nhân cùng Mộc thị vì tổ mẫu cùng mẫu thân.
Ngâm Hoan tại Nghiêm thị đang đọc lời dẫn không ngừng dập đầu kính trà, một
màn này quá quen thuộc, kiếp trước nàng xem Cố Ngâm Sương ở trước mặt
toàn gia dập đầu, mà hôm nay, nàng mặc lễ phục được chế tạo gấp gáp của
Chế y phường, hành lễ trước mặt Cố lão phu nhân cùng Đại phu nhân, tất
cả xưng hô đều sẽ thay đổi.
"Mẫu thân." Ngâm Hoan bưng trà quỳ gối trước mặt Mộc thị, đem ly trà nâng lên nhìn nàng hô, "Mời mẫu thân uống trà."
Mộc thị từ trong tay nàng nhận lấy ly trà, nhẹ nhẹ nhấp một miếng, từ trong tay nha hoàn phía sau lấy ra một đôi vòng tay dương chi bạch ngọc, đích thân giúp nàng đeo lên, lại lấy ra một khối phỉ thúy điêu khắc hình
phật thay nàng đeo ở trên cổ, "Này là phụ thân con tặng cho con."
Cố lão phu nhân cũng không còn ngờ tới nàng ngay cả lễ của Đại lang đều
chuẩn bị tốt, thở dài một hơi, không bỏ được cuối cùng vẫn là không bỏ
được.
"Ngâm Hoan tạ ơn phụ thân mẫu thân." Nắm ngọc phật giữa tay lạnh buốt, Ngâm Hoan hướng về phía Mộc thị dập đầu.
Dập đầu nhận thân xong rồi sẽ phải đi từ đường Cố gia này để viết tên Ngâm
Hoan vào nhất mạch của Cố Vũ Lang, Lục vương phi nghe lời khấn kia của
Cố lão nhân trong từ đường mà cũng có chút kinh ngạc, nàng vốn cho là
đây bất quá là cái hình thức thôi, từ Tam phòng nhận một đứa con gái làm con thừa tự, chính là nuôi ở bên người với thân phận kế nữ cũng là đã
đề cao nhiều lắm, hôm nay lại muốn viết tên vào gia phả, đây chẳng phải
là cùng con vợ cả không có khác biệt sao.
Nghĩ tới đây trong
lòng Lục vương phi căng thẳng, Lục vương gia đã từng ở trước mặt nàng
nhắc tới qua, Cố quốc công vì cứu hắn mà chết, cái ân này chuyện cả đời
cũng khó mà trả hết được, việc mà hắn có thể làm cho quốc công phu nhân
lại càng ít, nếu là bọn họ có nữ nhi nhất định phải để Doanh nhi cưới
nàng.
"Mẫu thân, ngài làm sao vậy?" Bên tai chợt vang tới âm
thanh của con trai lớn, Lục vương phi đột nhiên hoàn hồn, trên mặt còn
mang theo một cái lo lắng chưa tản đi, nàng lắc lắc đầu, ôn nhu nói,
"Không có việc gì, không phải con đi cùng Cố đại thiếu gia nói chuyện
sao, tại sao lại trở lại nhanh như vậy a."
Tô Khiêm Doanh
thấy mẫu thân có chút thất thần, quan tâm sờ sờ tay của nàng, "Mẫu thân, sáng nay lúc ra cửa, có phải ngài quên uống thuốc phong hàn hay không
?"
Lục vương phi lắc lắc đầu, trong lòng còn có chút lo lắng, hôm nay Cố đại phu nhân thật sự có dòng chính nữ, vương gia còn có thể
nhắc tới chuyện này hay không.
"Không có việc gì, chỉ là để
tiểu đệ con ở nhà một mình khiến mẫu thân không an tâm." Lục vương phi
cười cười đứng ở ngoài từ đường, nhìn thấy lễ hoàn thành không sai biệt
lắm, tiến đến cùng Cố lão phu nhân chào hỏi, lại cùng Mộc thị nói lời từ biệt, mang theo con trai trở về vương phủ trước.
(Ngâm Hoan cũng không thích con trai bà đâu, đừng mơ nhá, thực ra tên này
được mỗi cái ôn nhu, nhưng nhu nhược, không quyết đoán và không sạch
nữa, hắn có nha hoàn thông phòng rồi, không hợp với Ngâm Hoan đâu Xl mọi người khi tui làm chương này có chút bức xúc với những người luôn tự cho là mình đúng)
Đến lúc xế chiều, Ngâm Hoan mới trở lại Tử Kinh viện, mệt mỏi ngồi ở trên
giường nệm không muốn cử động, tùy ý Thanh Nha thay nàng đổi lại quần áo khác.
"Tiểu thư, bữa tối lão phu nhân và phu nhân muốn ngài
ngồi cùng, ngài ngủ một chút trước đi?" Thanh Nha tiếp nhận khăn trong
tay Nhĩ Đông thay Ngâm Hoan lau lau, "Hôm nay có không ít người đến phủ, phu nhân muốn tiểu thư nhận thức hết ."
Ngâm Hoan lắc lắc
đầu, cũng không cần Cố gia tuyên truyền quá nhiều, những thứ này các phu nhân khi trở về cũng sẽ nhàn thoại một chút, những người nên biết trong thành Lâm An này nàng cũng biết một chút. Bây giờ vợ chồng con trai
lớn của Cố gia không còn là không con nối dõi.
"Những thứ
kia đều là các nàng đưa tới?" Ngâm Hoan chỉ vào một bàn lớn lễ vật trên
cái bàn, "Không phải nên để ở chỗ mẫu thân sao?"
"Là Tư Kỳ
mang tới, phu nhân nói đây đều là tiểu thư thiếu gia Cố phủ tặng cho
ngài, cũng không cần phải đặt ở chỗ của phu nhân." Ngâm Hoan đứng dậy đi đến trước bàn, trên mặt còn đặt một tờ danh sách danh mục quà tặng, mở
ra vừa nhìn, tại danh mục quà tặng cuối cùng thấy được tên Chu di nương.
Thanh Nha tựa hồ nhìn ra ý tưởng của nàng, một đống quà tặng tìm ra được hộp
quà của Chu di nương, hộp gỗ được điêu khắc tinh mỹ, mở ra là hai tầng
ngăn kéo, tầng trên đặt một cái hà bao cùng một đạo bùa hộ mệnh, Ngâm
Hoan kéo tới tầng tiếp theo, một tấm ngân phiếu thình lình xuất hiện ở
trước mắt.
Năm mươi hai lượng.
Ngân phiếu mới tinh hé ra, chữ viết mặt trên giống như cũng không có xử lý, Ngâm Hoan kinh
ngạc từ phía dưới ngân phiếu rút ra một phong thơ, thơ này vẫn là do
người ngoài viết.
Thanh Nha cùng Nhĩ Đông yên lặng đứng ở sau lưng nàng, Ngâm Hoan chịu đựng nuốt nước mắt trở về, xem nghiêm chỉnh
thư xong, đem nhét trở về giữa hộp gỗ, nói giọng khàn khàn, "Thanh Nha
tỷ tỷ, đây là di nương cho ngân phiếu,tỷ thay ta thu, dùng... trong tình huống gấp gáp."
Chu di nương sẽ không có nhiều bạc trên
người như vậy, năm mươi hai lượng này nói không chừng nàng đem cầm cái
gì đó mới có được, nàng sợ Ngâm Hoan sống trong phòng này không có chút
bạc trong người lại chưa quen cuộc sống nơi đây khiến cuộc sống khổ sở.
Nàng hết sức cố gắng làm một người mẹ tốt luôn hy sinh vì con trai con trái của mình...