Gần tới ngày mồng tám tháng chạp, sau giấc ngủ trưa, Ngâm Hoan bị gọi đi Lan Tâm viện, vừa
vào phòng, Ngâm Hoan liền thấy được Phương thị cùng Mộc thị ngồi ở phía
trên.
Phương thị cực kỳ ôn hòa nhìn nàng, "Con đi đến đây."
Ngâm Hoan đi tới, lần này, nàng không có lộ ra vẻ mặt nhát gan, cung
kính hô Đại bá mẫu, mẫu thân, Phương thị lôi kéo nàng, cười đối với Mộc
thị nói, "Đại tẩu, tẩu xem đứa nhỏ này một chút."
"Ngâm Hoan, con có bằng lòng rời khỏi Trúc Thanh viện đến Tử Kình viện ở với Đại bá mẫu không?" Mộc thị cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng
nói.
"Đại bá mẫu muốn nhận con là con thừa tự sao?" Ngâm Hoan cũng không có né tránh mà là trực tiếp đón ánh mắt của nàng, Mộc thị
gật gật đầu, Ngâm Hoan hỏi lại, "Đại bá mẫu là muốn cho Ngâm Hoan làm
con thừa tự, đúng không?"
"Đúng vậy, con nguyện ý sao?"
"Con có thể hỏi lí do Đại bá mẫu nhận Ngâm Hoan làm con thừa tự không?" Ngâm Hoan đáy mắt lóe lên vẻ chấp nhất, thẳng tắp nhìn Mộc thị, xẹt một cái
chờ mong, lại rất nhanh thu liễm đi, coi như là tranh thủ đồng tình,
nàng cũng phải liều mạng tranh thủ lần này.
Phương thị cùng Mộc thị đều ngơ ngác một chút, Phương thị mở miệng hỏi, "Vì sao con hỏi cái này?"
"Bởi vì nếu là Đại bá mẫu không ưa thích Ngâm Hoan, dù cho Ngâm Hoan đi cùng Đại bá mẫu, Đại bá mẫu cũng sẽ không vui vẻ." Ngâm Hoan nói nghiêm túc.
Thật lâu sau, Mộc thị vươn tay sờ sờ Ngâm Hoan mặt, gương mặt luôn luôn bình tĩnh của Mộc thị khó có được xẹt lên vẻ thư thái, "Đương nhiên là bởi
vì thích con nên mới nhận con, con nguyện ý theo Đại bá mẫu không?"
Nàng thiếu năng lực, cho dù là trọng sinh, thoát được mấy lần họa, rốt cục
cũng đi tới bước này, bàn tay nhỏ bé của Ngâm Hoan run rẩy đụng phải tay của Mộc thị, nhẹ nhàng gật gật đầu, "Ngâm Hoan nguyện ý."
"Nếu như đi theo ta, liền là con của ta, tương lai con không thể gọi bọn họ
là phụ thân và mẫu thân mà phải gọi Đại bá đã mất của con là phụ than ,
con cũng không phải là hài tử của di nương con, con biết không "
Ngâm Hoan quay đầu lại liếc nhanh Phương thị, gật đầu nhẹ, "Ngâm Hoan biết rõ."
"Đứa bé ngoan, con trở về đi, ta và Đại bá mẫu con còn có việc muốn thương
lượng." Phương thị sai Thanh Nha mang theo Ngâm Hoan đi ra ngoài, lúc
này mới cùng Mộc thị nói tới chuyện nhận con thừa tự.
Ngâm Hoan cơ hồ bị tin này đột ngột nói ra làm cho mừng muốn hôn mê, vốn cho là Mộc thị phiền, không muốn tuyển nữa.
"Thanh Nha tỷ tỷ, muội đây không phải là đang nằm mơ đi?" Đi đến chỗ rẽ hành
lang, Ngâm Hoan lại lần nữa quay đầu lại, ngửa đầu nhìn xem Thanh Nha,
bàn tay nhỏ bé nắm chặt.
"Thất tiểu thư, đây là thật, ngài
không phải là đang nằm mơ." Thanh Nha thấy bộ dáng vừa mong đợi lại vừa
sợ hãi, dắt tay của nàng hướng Trúc Thanh viện phương hướng đi đến, "Đại phu nhân sáng sớm đã tới đây cùng phu nhân chắc chuyện này, cho nên
Thất tiểu thư không cần phải lo lắng."
Nàng không phải là lo
lắng, nàng chỉ là, cảm thấy cao hứng, đây mới là một thay đổi đáng kể,
trong nửa năm này nàng liên tục đi phật đường nhỏ rốt cục cũng để lại ấn tượng trong long Đại bá mẫu, cuối cùng nàng đã thành công.
Nghĩ tới đây Ngâm Hoan nhếch miệng lên, cước bộ đều nhẹ hơn nhanh hơn...
Chuyện cho con thừa tự được tiến hành vô cùng mau, phong cách làm việc của Mộc thị không ướt át bẩn thỉu. Sau khi thương lượng cùng Phương thị tốt lắm liền đến viện tử của Cố lão phu nhân giãy bày sự lựa chọn, để Cố lão
phu nhân giúp đỡ chọn được ngày tốt để tiến hành việc nhận con thừa tự.
Cố lão phu nhân thấy Mộc thị chính mình có chủ trương, cao hứng còn còn
chưa kịp, vội vàng phái hai nàng dâu giúp đỡ đem chuyện này làm cho thỏa đáng, tới gần cuối năm công việc bề bộn, vừa lúc qua ngày mồng tám
tháng chạp, quan viên nhậm chức bên ngoài còn chưa trở về kịp, Cố lão
phu nhân dứt khoát sẽ đem chuyện vui tiến hành vào thời gian đầu năm.
Chuyện vui định xuống, Cố gia trên dưới cũng liền cũng biết chuyện con thừa tự của Đại phu nhân, cuối cùng là quyết định chọn Tam phòng Thất tiểu thư.
Đối với Tam phòng Thất tiểu thư, Cố gia trên dưới rõ ràng người biết cũng
không nhiều, rối rít nói Thất tiểu thư đến tột cùng là hạng người gì lại được Đại phu nhân chọn trúng, mà ngay cả ngoài viện Trúc Thanh nha hoàn bà tử đều làm việc hết công suất.
Mà trong phòng của Ngâm
Hoan, Thanh Nha cùng Tư Kỳ gọi tới nữ sư phụ tại Chế y phường giúp Ngâm
Hoan lượng vóc người, trong phòng đặt mấy chậu than ấm, Ngâm Hoan cởi
chỉ còn lại áo lót, nữ sư phụ kia cầm lấy thước để Ngâm Hoan đứng ở trên giường nệm đo eo nhỏ của nàng.
Ngâm Hoan vốn là nhỏ gầy, lại cởi hết quần áo, người liền nhỏ xuống một vòng, làm cho người xem đau lòng.
Tư Kỳ cầm quần áo phủ thêm cho nàng, ngoại trừ Quốc công lão gia, nàng ít
thấy Đại phu nhân đối với chuyện khác coi trọng nhiều, lúc này đây Đại
phu nhân lại yêu cầu nàng đi đến giúp đỡ chuyện làm y phục cho Thất
tiểu thư cho thoả đáng, đủ thấy nàng đối với đứa con gái thừa tự này có
bao nhiêu coi trọng.
"Dương sư phụ, y phục này làm gấp đến đầu tháng ba được không?"
"Có thể, để ta gọi thêm người làm, Thất tiểu thư còn nhỏ nên y phục cần
thêu ít lắm, có thể kịp." Dương sư phụ đem đồ thu lại đi theo Tư Kỳ ra
ngoài, Thanh Nha thay Ngâm Hoan đem y phục mặc tốt, mặc áo khoác vào,
thân thể liền tròn vo trở lại, Thanh Nha cười nói, "Tốt lắm."
"Thanh Nha tỷ tỷ, vì sao phải làm nhiều bộ quần áo như vậy a." Ngâm Hoan ôm lò sưởi, ngồi ở đó có chút khó hiểu, ngoại trừ quần áo mặc thời điểm làm
lễ nhận con thừa tự, nàng còn nghe ý nữ sư phụ kia lại là làm thêm mấy
bộ khác nữa.
"Đó là Đại phu nhân cùng phu nhân các nàng
thương ngài." Thanh Nha bưng trà nóng đến cho nàng, nhìn cái miệng nhỏ
của nàng nói, "Từ nay về sau, Thanh Nha liền hầu hạ Thất tiểu thư ngài."
Ngâm Hoan ước chừng sửng sốt một hồi lâu, nhìn xem Thanh Nha với vẻ mặt
không thể tin được, "Thanh Nha tỷ tỷ, tỷ nói là mẫu thân cho tỷ đi theo
muội tới Tử Kinh viện sao?"
"Phu nhân sợ ngài đi Tử Kinh viện chưa quen thuộc, để nô tỳ theo ngài giúp ngài một số việc, Thất tiểu
thư ngài có bằng lòng hay không?"
"Nguyện ý, nguyện ý, ta
đương nhiên nguyện ý, mẫu thân có thể đem Thanh Nha tỷ tỷ cho ta thật là tốt quá." Ngâm Hoan vội vàng bắt lấy tay của nàng, cười vui vẻ, Thanh
Nha làm tại Cố phủ ít nhất cũng được mười năm, có nàng thì chính mình ở
nhiều chuyện có thể nhẹ nhàng rất nhiều.
Không bao lâu, Nhĩ
Đông mang theo hộp cơm đã trở lại, đi theo phía sau là Tập Thu với vẻ
mặt cười tươi, "Tiểu thư, bây gio, ngài không biết tại phòng bếp không
biết có bao nhiêu bà tử nha hoàn muốn làm thân với nô tỳ đâu."
"Có chuyện gì đó?" Ngâm Hoan vừa nhìn món ăn này liền nhíu mày, trong ngày
thường đều là hai món một món súp một món ăn, như thế nào hôm nay đều
được thịt cá.
"Họ nghe nói tiểu thư sắp sang viện của Đại phu nhân nên hỏi ngài có thiếu người phục vụ khi sang đó không." Tập Thu
mới vừa nói xong, Ngâm Hoan liền đem chiếc đũa buông xuống, nhìn xem Nhĩ Đông nói ra, "Trước kia ăn sau giờ ăn như vậy, ngươi nói ai cho phép
làm như vầy."
"Là Quan má má trong phòng bếp, nói hiện tại
tiểu thư nên ăn như vậy." Nhĩ Đông thấy Ngâm Hoan trầm mặt, đem kia hai
khay thịt cá thả trở về, "Tiểu thư ngài đừng tức giận, Nhĩ Đông biết rõ
đúng mực."
"Ta chỉ cho phép hôm nay, từ hôm sau khi đi phòng
bếp chỉ được phép lấy đúng món, miễn cho làm cho người nói ra nói vào,
hôm nay mới thong báo chuyện con thừa tự , ngươi xem bên ngoài Trúc
Thanh viện này có bao nhiêu là người, trong đó có bao nhiêu người đỏ mắt a." Trong phòng bếp vốn là vàng thau lẫn lộn, một đầu bếp mà dám tự ý
đổi danh sách món ăn, không biết chừng còn có người chỉ điểm phía sau.
Ngâm Hoan thấy các nàng cúi đầu, chậm giọng lại, " Phòng chúng ta xưa nay an phận, những nha hoàn bà tử kia có thể gặp lợi mới có thể vội vã đến làm thân với các ngươi, trong quá khứ các nàng có nói chuyện nhiều hơn hai
câu không, hôm nay các ngươi phải làm chính là an phận, trước kia như
thế nào thì bây giờ như thế ấy."
Ngâm Hoan nhìn cả bàn đồ ăn mặn đã cảm thấy không có khẩu vị, đơn giản ăn một chút cơm rồi để Nhĩ Đông dọn bàn.
Đến phòng ngoài, Tập Thu còn có chút khó hiểu, chỉ là thấy Nhĩ Đông thần
sắc không tốt, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ là cùng An Hạ nói thầm,
"Đây không phải là phòng bếp muốn đối tốt với tiểu thư sao, tiểu thư vì
sao còn không muốn?"
Nhĩ Đông quay đầu lại nhìn các nàng lạnh lùng nói, "Vừa rồi ngay trước mặt tiểu thư ta không có vạch trần ngươi, Tập Thu, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, ta cho để ngươi nhìn hộp cơm
của tiểu thư có gì lầm không, ngươi lại dám nói không có."
Tập Thu bị nàng quát lớn như vậy hoảng sợ quỳ xuống cuống quít giải thích,
"Không phải vậy mà Nhĩ Đông tỷ tỷ, muội nghĩ tiểu thư đang lớn, Quan ma
ma nói đúng, tiểu thư nên ăn ngon một chút nên muội mới mạo muội nhận."
"Chẳng lẽ ngươi không biết bên trong Trúc Thanh viện đồ ăn của mỗi vị tiểu thư đều được lên danh sách sao, không được tùy ý sửa đổi nhưng ngươi cầm
tới như vậy, có biết ở phía sau lưng các nàng sẽ nói tiểu thư như thế
nào không, các nàng sẽ nói tiểu thư làm cao, đã ăn ngon rồi mà lại muốn cầu xin phòng bếp cho nàng thêm món ăn tốt hơn !" Nhĩ Đông thật sự là
giận dễ sợ, chính nàng cũng chưa mở hộp cơm nhìn chút nào, hai người này nha hoàn mới đến mấy tháng đâu hiểu biết nhiều như vậy.
"Nhĩ Đông tỷ tỷ, muội sai rồi, muội thật sự không biết các nàng là nghĩ như
vậy, muội về sau sẽ không làm như vậy, tỷ đừng nóng giận, muội không
phải muốn hại tiểu thư." Tập Thu vừa nghe như vậy vội lôi kéo tay Nhĩ
Đông muốn khóc to lên, nàng vốn chỉ là cho rằng người trong phòng bếp
muốn đối tốt hơn với tiểu thư mà thôi.
"Ta biết rõ các ngươi
cũng không muốn hại tiểu thư, chỉ là trong phủ này không có nhiều người
tốt, các ngươi về sau phải nhớ kỹ, phàm là người khác lại làm như vậy,
không cần để ý họ, chính mình làm chuyện nên làm, đừng để người khác tìm được sai lầm." Nhĩ Đông đem nàng đỡ lên, "Chỉ là các ngươi phải toàn
tâm vì tiểu thư, tiểu thư sẽ không bạc đãi các ngươi."
Tập
Thu cùng An Hạ lập tức vội vàng gật đầu, Nhĩ Đông lúc này mới hoà hoãn
mà dẫn dắt các nàng rời đi, sau khi các nàng rời đi Thanh Nha mới từ chỗ hành lang kia hiện thân, trên mặt mang theo nụ cười tán thưởng, phu
nhân nói không sai, Thất tiểu thư kì thực thông tuệ, là một chủ tử ẩn
nhẫn, một cái nha hoàn thiếp thân mới tám chin tuổi mà có thể biết được
chiêu thu phục lòng người này...
Chạng vạng, trên đường đến
phòng bếp Cố gia Cúc Tú ngăn cản đường của Nhĩ Đông, nhìn hộp cơm trong
tay nàng khẽ cười nói, "Nhĩ Đông tỷ tỷ, tỷ còn thay Thất tiểu thư cầm
hộp cơm sao, cũng đúng, hôm nay phu nhân đã đem Thanh Nha tỷ tỷ cho Thất tiểu thư, đoán chừng Nhĩ Đông tỷ tỷ phải lui về sau rồi."
"Nói xong chưa,nói xong rồi thì tránh đường cho ta”. Nhĩ Đông nhàn nhạt liếc nàng một cái, vừa mới bước chân Cúc Tú liền hướng phía nàng đến gần một bước, "Đừng nóng vội a Nhĩ Đông tỷ tỷ."
"Để muội muội suy
nghĩ thử xem Nhĩ Đông tỷ hầu hạ Thất tiểu thư đã bao nhiêu năm, cũng
được ba năm a, hôm nay lại có một cái Thanh Nha liền đem vị trí của tỷ
đoạt mất, Nhĩ Đông tỷ, tỷ còn cam tâm tình nguyện làm việc cho tiểu thư
như vậy sao." Cúc Hương đưa tay muốn cầm hộp cơm trong tay nàng, bị Nhĩ
Đông một chút né qua, quát lớn, "Cúc Tú, ngươi dám ở đây ăn nói bậy bạn
nếu để cho người nghe được, phu nhân sẽ đánh chết ngươi!"
"Tỷ tỷ đừng nóng vội a, Cúc Hương chỉ là muốn nói cho tỷ tỷ, nếu tỷ bị ủy
khuất, cứ việc cùng nói với muội muội, dù sao tỷ muội chúng ta cũng làm
hơn một năm, muội chỉ là thay tỷ tỷ khó chịu thôi, nếu là tỷ tỷ suy nghĩ minh bạch, có thể tùy thời cùng muội muội nói chuyện." Cúc Hương đột
nhiên đến gần Nhĩ Đông, tại bên tai nàng nói nhẹ, "Tỷ có nghĩ sẽ đổi một chủ tử khác chưa ."
Nhĩ Đông nhìn bóng dáng Cúc Tú nghênh
ngang rời đi, hai tay nắm chặt hộp cơm, trên mặt nhìn không ra cái gì
khác thường, sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh của Quan má má, "Đây không phải là Nhĩ Đông cô nương sao, như thế nào còn muốn tự mình lấy
cơm cho Thất tiểu thư đây."
Nhĩ Đông chuyển thanh vẻ mặt cười tươn nhìn Quan ma ma, "Hôm qua là Tập Thu không hiểu chuyện, bữa ăn của tiểu thư đã được định rồi mà nàng còn cầm nhầm cho tiểu thư, làm cho
tiểu thư rất khiển trách, chuyện này sẽ làm cho phòng bếp thêm phiền
toái cho nên từ nay về sau, việc này muội sẽ đảm nhiệm." Nhĩ Đông đi
theo Quan má má vào phòng bếp, thật giống như tiểu thư dự liệu, đồ ăn
hôm nay thật giống hôm qua.
"Quan má má có phải nhớ lộn hay
không, đây là đâu phải đồ ăn trưa của tiểu thư nhà chúng ta đâu, khó
trách Tập Thu ngày hôm qua sẽ cầm sai."
"Đúng vậy, Thất tiểu
thư không phải là nên ăn chút ít đồ ăn tốt hơn để bồi bổ thân thể sao?"
Quan ma ma đưa tay muốn cầm mâm đồ ăn bỏ vào giỏ cho Nhĩ Đông, Nhĩ Đông
ngăn cản nàng, "Quan ma ma đừng có đùa với Nhĩ Đông, chuyện này phu nhân cũng không phân phó, Quan ma ma làm vậy là muốn làm khó tiểu thư sao."
"Hảo ý của ma ma tiểu thư xin nhận nhưng xin ma ma làm đúng phận sự của mình thôi." Âm thanh của Nhĩ Đông từ từ lạnh một chút, Quan má má ngượng
ngùng đem thức ăn để trở lại, Nhĩ Đông lúc này mới cười đem đồ ăn bỏ
vào, "Vầy mới đúng a, Quan má má cũng thiệt là, lần tới cũng đừng nghĩ
sai nữa nha."