Ban đêm Cố phủ thật
yên tĩnh, trong Nghênh Xuân viện, Cố Ngâm Phương vẻ mặt ủy khuất nhìn
Tiền di nương ăn cháo tổ yến, "Di nương, nàng nói vòng ngọc này là giả."
"Nàng còn nói gì nữa" Tiền di nương buông chén xuống, nhìn thoáng qua vòng
tay kia, kéo nữ nhi tiến vào lòng ngực của mình, ôn nhu hỏi.
"Nói con là cố ý làm cho nàng mất mặt, còn nói làm như vậy sẽ gây mất thể
diện cho phụ thân, cho dù là thật sự, nàng cũng không nguyện tranh giành danh tiếng với tỷ tỷ."
Trong ký ức của Cố Ngâm Phương, bắt
đầu từ lúc còn nhỏ, giữa các thứ nữ của Tam phòng, vẫn là chưa bao giờ
có đối thủ, Cố Ngâm Sương là chị ruột, không nói làm gì, còn lại kiêng
kỵ sủng ái Tiền di nương, càng chắc là sẽ không dám nói cái gì, chỉ cần
đối với Phương thị đầy đủ lễ nghi, nàng cũng không còn bị uỷ khuất
chuyện già.
"Nàng thật sự nói như vậy?" Tiền di nương khóe
miệng xẹt một tia vui vẻ, Cố Ngâm Phương gật gật đầu, "Di nương a, nàng
thật có thể nhận ra này vòng tay là giả sao? Con còn nhìn không ra đấy,
làm sao nàng lại biết trong khi ngày thường căn bản không có vài món đồ
trang sức đeo tay như vậy?"
Tiền di nương đem Cố Ngâm Phương
đẩy ra, đưa tay sờ sờ tóc trên trán nàng một chút, "Nàng biết hay không
cũng không quan hệ, có người dạy nàng thì nàng biết thôi."
Móng tay được sơn đỏ tươi của Tiền di nương từ từ lướt qua hai má Cố Ngâm
Phương, làn da trắng nõn càng tôn lên vẻ tươi đẹp màu đỏ, trong Cố phủ
này, có thể dạy bảo Cố Ngâm Hoan điều này, ngoại trừ Chu di nương, chính là phu nhân.
Chu di nương có bao nhiêu cân lượng nàng còn có thể không rõ ràng sao, Tiền di nương nheo mắt lại suy nghĩ, phu nhân
làm như vậy, đến tột cùng là có ý gì.
Cố Ngâm Phương nhìn nét tính kế hiện rõ lên trên mặt Tiền di nương, sợ hãi đem thân thể co lại, "Nàng không cùng ai thân cận vậy ai sẽ dạy nàng."
"Nàng
không muốn nhận thì thôi vậy, sắc trời không còn sớm, ngươi cũng cần
phải trở về." Tiền di nương cúi đầu nhìn nàng một cái, hai nữ nhi của
nàng chỉ có đại nữ nhi còn giống chính mình một chút, cho dù là thứ xuất nhưng Cố Ngâm Sương cũng có ưu thế của nàng là đại tiểu thư của Tam
phòng, tương lai sau này hôn sự cũng không kém bao nhiêu, cho dù Phương
thị có cản trở thì nàng cũng dư sức đối phó với Cố Thừa Vũ.
Chỉ có cái đứa nhỏ này, so với đám tỷ muội xung quanh, không phải là đứa lanh lợi...
Trong Trúc Thanh viện Ngâm Hoan dụi dụi con mắt, thu châm đem vải thêu để xuống, đã là giờ Tuất, ngày mai phụ thân sẽ trở lại.
Ngoài cửa sổ đèn lồng bị gió thổi qua liền lay động, Nhĩ Đông đóng cửa sổ
lại, ở trong lò xông hơi bỏ vào hai đoạn cỏ chống muỗi, Ngâm Hoan cầm
lấy giấy đã viết chữ xong, kiểm tra rồi một lần, lúc này mới lên giường
ngủ.
Ngày hôm sau lúc hết giờ học tại nữ đường, Ngâm Hoan
cùng với nhóm tỷ muội cùng đi Lan Tâm viện, Cố Thừa Vũ đã trở lại nên
muốn ăn cơm đầy đủ người trong nhà, Ngâm Hoan cũng nhìn tổ mẫu mà lâu
rồi nàng chưa gặp, Cố gia Tam lão phu nhân, Dương thị.
Coi
như là hai đời đều cộng lại, Ngâm Hoan đối với phụ thân cũng không quá
quen thuộc, cũng không phải nữ nhi ruột thịt, chẳng qua là thứ xuất do
nha hoàn hạ sinh thôi, Cố Ngâm Sương,Cố Ngâm Họa cùng vài người khác
cùng ngồi chung với Cố Vũ Thừa, còn lại ngồi ở một cái bàn khác.
"Lần này trở về, con có thể ở nhà được mấy ngày?" điều mà Tổ mẫu Dương thị
quan tâm nhất chính là con trai có thể ở lại được bao lâu, tốt nhất là ở lâu một chút, có thể khiến Tam phòng có thêm mấy đứa con trai nữa, cho
tới bây giờ chỉ có một đứa con trai của Phương thị, so với hai phòng
khác, thực là ít ỏi.
"Con có thể ở qua sinh nhật của lão phu
nhân, Đại ca cũng đã trở lại." Cố Thừa Vũ thấy Phương thị không nói lời nào mà chỉ gắp thức ăn cho Cố Dật Triết, chính mình cũng gắp một đũa
đặt trong chén Cố Dật Triết, "Sáng sớm lúc ta trở lại liền nghe nói mấy
ngày trước ngươi không cẩn thận từ trên tường té xuống phải không?"
Bàn tay nhỏ bé của Cố Dật Triết run lên, thịt trên chiếc đũa liền rơi vào
trong chén, từ từ buông đũa xuống, Cố Dật Triết cẩn thận ngẩng đầu nhìn
hắn một cái, “Vâng."
"Có bị thương không?" Cố Dật Triết lắc
lắc đầu, nhìn thoáng qua Ngâm Hoan bên bàn kia, "Thất tỷ đã cứu con cho
nên nàng bị thương."
Cố Ngâm Sương ngồi đối diện ở Cố Dật
Triết dừng tay một chút, vô ý thức nhìn về phía phụ thân, Cố Thừa Vũ
nghiêng người nhìn về phía bàn bên kia, Ngâm Hoan đang cúi đầu gắp thức
ăn cho Cố Ngâm Phỉ, thấp giọng không biết đang nói cái gì, chỉ thấy rõ
một bên mặt của Ngâm Hoan.
"Ngâm Hoan, con lại đây." Phương
thị đột nhiên mở miệng, tầm mắt bốn phía đều rơi vào trên người của
nàng, Ngâm Hoan cầm lấy khăn lau khóe miệng cho Cố Ngâm Phỉ một chút,
mới đi đến trước mặt Phương thị, "Mẫu thân."
Vừa rồi lúc
chiếu cố Ngâm Phỉ, Cố Thừa vũ đã thu hết một cảnh kia vào trong mắt, hôm nay vừa nhìn, liền cảm giác đứa nhỏ này cực kì giống mình, nhất là lúc
cười, nhìn Ngâm Hoan bất an đứng đó, Cố Thừa Vũ khó có được xẹt qua một
tia vui vẻ, "Nghe mẫu thân ngươi nói ngươi bởi vì cứu Dật Triết mà bị
thương, hôm nay thương thế có tốt hơn chưa?"
"Đã tốt lắm, đa
tạ phụ thân quan tâm." Ngâm Hoan không kiêu không nịnh nói, khẽ cúi đầu, Cố Thừa Vũ xem hài lòng, lại cảm thấy chỉ là một câu nói như vậy có vẻ
không đủ lộ tình thương của cha mới đối với Phương thị lại nói, "Cô
nương gia, cần chú ý nhiều hơn một chút, nàng nhớ them đồ tẩm bổ cho
con."
Phương thị gật gật đầu, trên mặt cũng mang theo một
tia vui vẻ, chỉ có Dương thị híp mắt nhìn Ngâm Hoan, bèn kéo Cố Dật
Triết sắp sửa ngồi xuống tiến vào trong ngực, "Đều đã chăm sóc được nửa
tháng, ta nhìn cũng không có chuyện gì lớn, đứa nhỏ cũng khoẻ rồi, Thừa
Vũ a, còn đang dùng cơm đấy, ngươi cứ như vậy các nàng làm sao dám hạ
đũa."
Ngâm Hoan trở về chỗ ngồi, vừa ngẩng đầu liền chứng
kiến Cố Ngâm Phương ngồi đối diện liếc nàng đầy ghen tị, ngày đầu tiên
phụ thân trở lại liền nhận lấy khen ngợi, không phải chỉ là chuyện cứu
Lục đệ thôi sao, tường chỉ có cao bấy nhiêu thôi, té xuống cũng có bị
thương gì nặng đâu.
Ngâm Hoan hướng về phía nàng cười cười,
"Lục tỷ, ngươi là muốn ăn món ăn bên cạnh ta sao, Bát muội cũng thiệt
là, biết rất rõ Lục tỷ tỷ thích món này, ngươi còn không giúp nàng cầm
a."
Ngâm Hoan cầm lấy một cái chén nhỏ múc một chút món ăn, nhờ Ngâm Hương đưa tới, đùa giỡn bằng giọng nói oán trách.
Cố Ngâm Hương muốn cười nhưng vẫn cố nhịn, Cố Ngâm Phương nhận chén đồ ăn
kia lại không dám phát tác, cúi đầu buồn buồn ăn, nghĩ thầm còn có ngày
mai, coi như là hiện tại ngươi được khen ngợi, ngày mai phụ thân kiểm
tra công khóa, xem người làm sao đây.