Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 110: Chương 73.2: Mộc Đại tiểu thư uy vũ




"Biểu tỷ, cô cô nói tỷ ở đây, tại sao tỷ lại không tìm muội, tỷ không muốn chơi với muội sao." Mộc Y Lâm ỷ lại ôm Ngâm Hoan, sau cùng vẫn còn ở trong ngực nàng hít hà, "Biểu tỷ, trên người của tỷ thật thơm, mùi hương gì thơm quá vậy."

Ngâm Hoan cười vỗ một cái vào trán của nàng, "Muội còn nháo nữa hả, sao không mau chào các tỷ khác ." Mộc Y Lâm đứng lên, nhìn kỹ Tưởng Như Nhân đang ngồi, trong lúc nhất thời không gọi như thế nào.

"Mẫu thân muội có phải tên là Tưởng Nam Nhân không?" Tưởng Như Nhân cười kéo nàng vào trong ngực của mình, Mộc Y Lâm nhìn nàng, lại là một Đại tỷ tỷ xinh đẹp, "Làm sao tỷ biết."

"Ừ, lại nói tới, tỷ và mẫu thân muội cùng một tông, từ rất lâu trước kia chúng ta có cùng một nguồn gốc lại ngang hàng nhau, nếu xét theo vai vế muội phải gọi ta một tiếng tiểu di đó." Tưởng Như Nhân bóp cái mũi của nàng một chút, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng, tâm tình lập tức tốt lên.

"Biểu tỷ, nàng nói có phải thật vậy hay không a." Gương mặt nhỏ của Mộc Y Lâm đầy bối rối sà vào lòng Ngâm Hoan ngồi bên cạnh, nàng có tiểu di trẻ như vậy sao, tại sao nàng chưa bao giờ biết rõ.

"Vị này là Tưởng trắc phi của phủ thái tử, vị kia gọi là Trình tỷ tỷ, về phần có phải là sự thật hay không thì muội về hỏi Nhị cữu mẫu đi, nếu đúng là như vậy thì muội có thêm một tiểu di thương yêu mình không tốt sao?" Ngâm Hoan nhìn thoáng qua Hứa Tình U ở bên ngoài, phỏng đoán sắc mặt của nàng lúc này hẳn là rất xấu đi, nhưng nàng vẫn không được vào, hai nha hoàn chưa có lời nói của Tưởng Như Nhân làm sao dám tự tiện để nàng vào.

"Tưởng tỷ tỷ, muội dẫn nàng trở về rồi trở lại tìm các tỷ sau nhé." Các nàng đem chuyện trọng yếu như vậy đều nói với mình, cho dù các nàng không nói chuyện này cho nàng biết thì các nàng đã sớm là mấy con châu chấu trên một sợi dây thừng rồi, ngay từ đầu chuyện ở sơn trang Tưởng Như Nhân cũng đã tham dự vào.

Tưởng Như Nhân gật gật đầu, Trình Bích Nhi thấy nàng có chút mệt mỏi, "Tỷ nghỉ ngơi sẽ đi, ta cùng Ngâm Hoan đi về đây."

Hứa Tình U rốt cục cũng đợi được đến lúc các nàng đi ra, nàng được gọi là nhũ nương nhưng cố tình lại không theo sát Mộc Y Lâm, mỗi lần chỉ cần Ngâm Hoan xuất hiện, đứa nhỏ chính thống duy nhất của Mộc gia lại đi theo nàng, nhưng người ở bên trong là thân phận gì nàng cũng biết rõ ràng, bèn không nói gì cùng nhau đi về.

Mộc Y Lâm không thể chờ đợi được để đi tìm mẫu thân hỏi cho rõ, vừa thấy mặt nàng đã quấn quít lấy hỏi có phải là chúng ta có thêm một tiểu di không, Tưởng thị cũng có chút ít kinh ngạc, hai nhà cùng là nhất tông không có sai, nhưng số lượng quan viên tại Lâm An này cùng họ cũng không phải thiếu, cũng không còn thấy bọn họ nhận thân, tại sao Tưởng trắc phi này lại nói với nữ nhi nói như vậy.

"Mẫu thân, nương, ngài nói chuyện này có thật không." Mộc Y Lâm quấn quít lấy Tưởng thị muốn đáp án, Mộc thị ở một bên cười nói với nàng, "Con còn kéo như vậy nữa là y phục của mẫu thân con rách hết đấy, đúng đúng đúng mẫu thân còn cùng Tưởng trắc phi là cũng vai vế, con phải gọi nàng tiểu di cũng đúng, bất quá đây chính là trắc phi thái tử, con không thể nói lung tung với người khác, sẽ cho mẹ còn cùng tiểu di nhiều bất lợi, biết không?"

Mộc Y Lâm gật gật đầu, lúc này mới hài lòng buông lỏng tay, Mộc thị vỗ vỗ nhẹ tay Tưởng thị nói, "Tưởng trắc phi cùng Ngâm Hoan quan hệ không tệ, quá khứ cũng giúp nàng không ít, nếu nàng đã thừa nhận chuyện này trước mặt Y Lâm, đây cũng là có thể đại biểu ý tứ của Tưởng gia, đây là đang hướng Mộc gia bày tỏ đấy."

Mộc Y Lâm không chịu ngồi yên, Ngâm Hoan dứt khoát mang theo nàng đi dạo, vừa vặn Trình Bích Nhi cũng tới, vài người liền ở trong vườn đi dạo, trong sơn trang này từ bên ngoài nhìn vào thì không thấy cái gì nhưng nếu đã nhìn ở bên trong, non xanh nước biếc, dưới tất cả các đình đài lầu các đều có nước chảy qua róc rách, các nàng một đường đi thẳng tới đình giữa hồ, có thể thấy thuyền hái đài sen.

"Đây không phải là Trình tỷ tỷ sao, ơ, còn có Cố thất tiểu thư sao." Này phía trước liền bay tới lành lạnh âm thanh, Ngâm Hoan mặc dù là lần thứ hai nghe nhưng thấy rất là quen thuộc.

"Biểu tỷ, chúng ta đi tới chỗ kia chơi không ~" Mộc Y Lâm trực tiếp xem nhẹ mấy người trước mắt, lôi kéo Ngâm Hoan đến chỗ thuyền bè trên hồ kia.

Kỳ Tố Lam thấy có người không khách khí ngắt lời mình, vẻ mặt có chút khó chịu, "Làm sao lại có một dã nha đầu như vậy, thấy người khác mà không chào hỏi sao."

Mộc Y Lâm quay đầu lại nhìn hai bên, mới phát hiện người Kỳ Tố Lam nói chính là mình, lập tức trả lời, "Ta lại không biết ngươi, tại sao phải cùng ngươi chào hỏi, hơn nữa, ngươi cho rằng ngươi là ai, nếu goi ta dã nha đầu, ta thấy ngươi mới là dã nha đầu!" Am thanh Mộc Y Lâm giòn vô cùng, rõ ràng không có nửa điểm hàm hồ trở như lúc trước.

Kỳ Tố Lam xác thực không biết nàng, Mộc Y Lâm ở tại Huệ An thành cũng cực ít đến Lâm An thành bên này, thấy nàng nói chuyện rõ ràng như vậy, Kỳ Tố Lam tức xì khói, nàng mà là dã nha đầu, nàng Kỳ gia Nhị tiểu thư lại bị người gọi là dã nha đầu, "Ngươi mới là dã nha đầu, nếu không biết chào hỏi thì ngươi cũng có thể đáp lễ, đây là đạo lý cơ bản nhất ngươi cũng không hiểu, ngươi không phải là dã nha đầu là cái gì?"

"Dựa theo ngươi nói như vậy, nếu ta đi trên đường cái, cứ hễ có một người chào ta thì ta phải chào lại sao, như vậy không phải ta sẽ bị mệt chết sao, đạo lý cơ bản như vậy ngươi cũng không hiểu, ngươi nói ngươi không phải là dã nha đầu sao?" Mộc Y Lâm miệng lưỡi bén nhọn đáp trả, đừng xem nàng tuổi còn nhỏ, nhưng trong Mộc phủ, ngoại trừ Tam ca, vẫn chưa có người nào dám khi dễ nàng.

"Ngươi!" Kỳ Tố Lam tức đỏ mặt, "Ngươi thật sự là dã nha đầu không thể nói lý!"

"Ngươi ngươi ngươi cái gì ngươi, lời nói đều nói không rõ ràng, mẹ ngươi không có dạy ngươi sao, ngươi thật sự là không xấu hổ." Mộc Y Lâm bên cạnh làm mặt quỷ với nàng.

Ngâm Hoan nhìn Kỳ gia Nhị tiểu thư cứ như vậy cùng một tiểu cô nương nhỏ hơn nàng rất nhiều tranh cãi không dứt, đột nhiên không muốn khuyên, mà Trình Bích Nhi bên cạnh đã sớm bày ra bộ dáng 'Các ngươi từ từ ầm ĩ, đừng để ý ta', Kỳ Lâm Đình sau khi khuyên tỷ tỷ vài lần không được cũng bỏ qua, đã mất hết cả mặt, Nhị tỷ sao có thể nghiêm túc tranh cãi cùng một tiểu cô nương chứ.

Chung quanh xem người càng ngày càng nhiều, Ngâm Hoan cảm thấy nếu không khuyên, bị giận ngất đi tuyệt đối là Kỳ gia Nhị tiểu thư trước mặt, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Mộc Y Lâm, "Không phải là muội muốn qua kia sao, giờ đi nhé?"

"Hừ, ta không cùng loại này người nhàm chán như ngươi nói nói, biểu tỷ, chúng ta đi thôi." Mộc Y Lâm hướng về phía Kỳ Tố Lam làm cái cái mặt quỷ, lôi kéo Ngâm Hoan đi đến thuyền gần hồ.

Kỳ Tố Lam oán hận nhìn xem nàng đang muốn mở miệng, xa xa đột nhiên truyền đến âm thanh của vật gì rơi xuống nước, có người sau đó hô to, "Có người rơi xuống nước!"