Sau khi Ngâm Hoan nói chuyện, Phương thị tra ra rất nhanh, Ngâm Hoan lại chờ tiếp mười ngày nữa, liền chuẩn bị hạ màn.
Trời đêm tháng sáu mang chút hơi nóng, Đại Song Tiểu Song một khắc cũng
không dám nháy mắt mà nhìn chằm chằm bên ngoài hiệu thuốc, thời điểm bà
tử kia ngủ gà ngủ gật, canh giờ không sai biệt lắm, Cúc Hương liền xuất hiện.
Đang lúc nàng nửa đường tráo đổi dược, đột nhiên trong phòng bếp sáng bừng lên, một đám người vọt tới cửa phòng thuốc, cứ như
vậy nhìn chằm chằm nàng, Cúc Hương doạ sợ phát ngốc, không hiểu Đông Tây gì liền đứng dậy, ngơ ngác ở đó, nhìn bọn người Nhĩ Đông tiến lên đoạt
gói thuốc trong tay nàng, "Mang đi."
Bên kia, trong Nghênh
Xuân viện một đám người xông vào, một nhóm đi về phía phòng của Hạ má má cùng Cúc Hương, một nhóm đi về phía viện tử của Tiền di nương.
Cố Vũ Thừa này mới vừa vặn mới ôn tồn cùng Tiền di nương xong đang nằm
nghỉ ngơi, hai người chưa nói một câu tình tự nào thì ma ma bên cạnh
Phương thị mang theo hai bà tử trực tiếp xông vào, nói một câu đắc tội
với Cố Vũ Thừa, không nói hai lời liền kéo Tiền di nương đi ra ngoài.
Thanh Nha khi chạm mặt ma ma kia hai người liền gật đầu với nhau, hai người
chia làm hai phe rất nhanh tiến vào, Tiền di nương quần áo không chỉnh
tề bị kéo ra, gào khóc, náo loạn, nhưng hai bà tử rất là nghiêm túc,
không đổi sắc mặt dẫn nàng ta đến phòng chính.
Cố lão phu
nhân nhìn mọi người đã đến đông đủ, Quan ma ma, Hạ ma ma, Cúc Hương, còn có Tiền di nương, ngoài ra một số tay chân thân cận với nàng ta đều
được trói lại bên kia, phần lớn mọi người vẫn đang trong giấc mộng, căn
bản không hiểu được tại Tam phòng đang phát sinh chuyện gì.
"Lão phu nhân, lão phu nhân lão nô biết sai rồi." Quan ma ma là người đầu
tiên lên tiếng, nàng bổ nhào vào trước mặt Cố lão phu nhân, hết cầu xin
Cố lão phu nhân lại quay sang cầu xin Mộc thị, không ngừng dập đầu nói
mình sai rồi.
"Quan ma ma, những năm này Cố phủ có bạc đãi
ngươi không?" Cố lão phu nhân thở dài một hơi, "Chúng ta đã đem chuyện ở phòng bếp giao cho ngươi, trong này ngươi kiếm được bao nhiêu bạc chúng ta cũng không quan tâm, tại sao ngươi lại như thế."
"Lão phu nhân lão nô biết sai rồi, là lão nô ta nhất thời bị tiền làm mờ mắt,
lão nô chỉ là muốn tốt cho Thất tiểu thư, điều dưỡng thân thể nàng cho
tết, nếu là tương lai sau khi gả qua đó liền sinh con trai thì Bát vương phi liền đối xử tốt hơn với ngài a." Quan ma ma ngược lại lại đến trước mặt Ngâm Hoan, "Thất tiểu thư, Quan ma ma tuyệt đối không có ý tứ gì
khác."
"Quan má má, lão phu nhân có từng phân phó cho ngươi
như thế không, ta cũng chưa từng phân phó chuyện như vậy, thuốc của
vương phủ ngươi lại dám không thông qua chúng ta trực tiếp đưa cho Thất
tiểu thư uống, ngươi là lão nhân ở Cố gia, tại sao mỗi một điểm nhỏ như
vậy ngươi không nhìn được chứ, ngươi không nổi trong Cố phủ chúng ta
sao, Bát vương phủ mới cho ngươi chút bạc ngươi liền dính họ như vậy, đã như vậy, ngươi liền dọn dẹp đi, chuyển sang Bát vương phủ đi." Mộc thị
mở miệng nói ra, liền có hai ma ma tiến tới bịt miệng Quan má má lại, bà một câu cầu xin cũng không thể lọt ra.
Không khí phòng chính liền chùng xuống, Cúc Hương quỳ bên dưới đã sớm sợ toát cả một thân mồ
hôi, Hạ ma ma đối với chuyện Quan ma ma rời đi như vậy có chút mơ hồ
không rõ. căn bản là chưa tỉnh ngủ.
"Cúc Hương, đêm hôm khuya khoắt ngươi đi vào hiệu thuốc làm gì, đem cái này bỏ vào gói thuốc Thất tiểu thư để làm cái gì." Phương thị chỉ vào gói thuốc trên bàn mở
miệng, trong phòng này đều là người của nàng tại Tam phòng, lão phu nhân cho nàng toàn quyền xử lí .
"Nô tỳ..nô tỳ giúp tiểu thư bồi
bổ thân thể." Cúc Hương hoảng loạn mở miệng, Phương thị ngoắc Thanh Nha
đi đến, trong tay bưng một chén thuốc, Phương thị sai người bưng đến
trước mặt Cúc Hương, "Ta đem thuốc mà ngươi bỏ vào nấu lên, nếu là để
dùng bồi bổ thân thể vậy chén thuốc này thưởng cho ngươi."
Dứt lời liền có hai bà tử đi đến chế ngự thân thể mập mạp của Cúc Hương,
một nha hoàn khác đi lên giữ chặt cằm của nàng để nàng không thể khép
chặt lại, cầm chén thuốc đổ xuống, Cúc Hương một mặt uống một mặt ói,
chờ bà tử buông tay ra, Cúc Hương liều mạng móc cổ họng, cố gắng ói ra
chén thuốc kia.
Trong nháy mắt khắp phòng liền toả đầy mùi
thuốc, Phương thị nhìn Cúc Hương đang cố gắng nôn ra thuốc mà mặt mày đỏ bừng, nghiêm nghị nói ra, "Ngươi thật to gan, là thuốc bổ tại sao ngươi còn phun ra, người đâu, thỉnh Trần đại phu tiến vào để xem những thứ
này rốt cuộc là cái gì."
Trần đại phu thuận thanh tiến đến,
lại lần nữa nói đáp án giống hệt những gì Ngâm Hoan đã nói trước đó, Cúc Hương giờ phút này ngồi sững trên đất, đang nghĩ ngợi không biết là
mình rốt cuộc đã uống bao nhiêu thuốc.
"Hạ ma ma, thật không
may là trong phòng của ngươi tìm ra không ít dược như vậy." Một bao đồ
ném vào trước mặt Hạ ma ma, bịch đồ lỏng lẻo, những đoạn thuốc ngắn màu
vàng đậm rơi đầy ngoài đất, Hạ ma ma sắc mặt trắng nhợt, tay run run quỳ gối ở đó, "Phu nhân, lão nô không biết tại sao những thứ này có trong
phòng của lão nô."
"A, vậy ta lấy được một trăm lượng bạc
được cất dưới tủ đồ của ngươi ra, chắc là ngươi cũng không biết vì sao
nó có trong phòng ngươi đi”. Phương thị nhìn chằm chằm vào Hạ ma ma,
"Nói, làm ai sai khiến ngươi bảo Cúc Hương đi đến hiệu thuốc mua những
thứ thuốc này để hại Thất tiểu thư!"
Hạ ma ma cúi đầu thoáng
liếc về phía Tiền di nương, những đoạn dược ngắn rơi đầy đất kia đã
khiến bà không thể phản bạc, Cúc Hương lại bị bắt tại chỗ, mình là
người của Tiền di nương Cố phủ cao thấp ai cũng biết, phu nhân nhất
định là đã biết ai chỉ điểm mới có thể để mình đứng ra chỉ điểm và xác
nhận.
Trong lòng Hạ ma ma trải qua một phen đấu tranh kịch
liệt, rốt cục, bà ngẩng đầu lên chỉ vào Tiền di nương nói, "Phu nhân, là Tiền di nương sai sử lão nô, thuốc cũng là do nàng cho."
"Oan uổng a phu nhân, nô tỳ làm sao có thể sai sử Hạ ma ma đi làm một chuyện tang tận lương tâm như vậy." Tiền di nương nhu nhu nhược nhược quỳ gối ở đó, trên người chỉ có một chiếc áo đơn, đúng lúc Cố Vũ Thừa đi đến,
chứng kiến cả phòng đầy người, trên tay cầm thêm áo choàng cho Tiền di
nương, khoé mắt lại mang theo trách cứ liếc nhanh Phương thị.
"Đến tốt cùng đã xảy ra chuyện gì." Loại hành vi che chở thiếp thất của Cố
Vũ Thừa làm Cố lão phu nhân thập phần chói mắt, "Vũ Thừa, nếu đã đến đây liền đến ngồi bên cạnh vợ của ngươi đi."
"Lão phu nhân, tột
cùng là đã xảy ra chuyện gì." Cố Vũ Thừa còn muốn đặt câu hỏi, Cố lão
phu nhân đã chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Phương thị, "Ngươi ngồi xuống."
Hắn mới vừa vặn ngồi xuống, Tam lão phu nhân Dương thị cũng bị mời đi theo, bà đang nằm ngủ lại bị đánh thức, dưới quầng mắt còn vết thâm đây,
Dương thị nhìn cả phòng đều là người của Tam phòng, con trai con dâu đều ở đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a.
"Tam đệ muội, tới đây
ngồi." Cố lão phu nhân chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình, Dương thị đi tới,
vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn là ngồi xuống nhìn.
"Lan Tâm a, con tiếp tục." Cố lão phu nhân đưa mắt ra hiệu cho Phương thị
tiếp tục, Phương thị lúc này mới nhìn về phía Tiền di nương, "Ngươi đã
nói không phải ngươi sai xử Hạ ma ma, như vậy Hạ ma ma cùng Cúc Hương
hai người có ý đồ mưu hại Thất tiểu thư Cố gia, chúng ta liền trực tiếp
đưa người đến cho quan phủ điều tra."
Hạ má má toàn thân run
lên, giao cho quan phủ, đây chính là muốn nàng bị nhốt tù sao, mưu hại
con dâu tương lai của Bát vương phi, chẳng lẽ Bát vương phủ sẽ bỏ qua
chuyện này sao.
"Phu nhân minh giám, xác thực là Tiền di
nương sai sử lão nô giao cho Cúc Hương đi làm, lão nô cùng Thất tiểu thư không thù không oán, vì sao lão nô phải sai Cúc Hương đi hại Thất tiểu
thư chứ, lão nô có chứng cứ, lão nô có chứng cứ!" Hạ má má cấp vội mở
miệng nói, "Tiền di nương còn cho lão nô vài món đồ trang sức làm thù
lao, lão nô vẫn còn giữ."
"Ở đâu?"
"Lão nô giấu
dưới giường." Hạ má má hận không thể đem những chứng cứ bà còn nhớ trong đầu nói ra hết, "Còn có còn có, Tiền di nương còn nói cấp cho lão nô
một cái bông sen đúc bằng vàng ròng, nói là lão gia đã hứa cho nàng, nếu lão nô làm xong chuyện này nàng liền đem cái này tặng cho lão nô để tạ
ơn."
Nha hoàn tiến vào sân Hạ ma ma lục soát một hồi, quả nhiên phát hiện một cái hộp phía dưới giường bà, Phương thị mở ra nhìn vào phòng, đồ vật trong này quả thật là quen mắt, đây chính là thứ mà Cố Vũ Thừa muốn nàng đưa cho Tiền di nương.
Phương thị nhàn nhạt liếc Cố Vũ Thừa một cái, khiến hắn lúng túng quay mặt đi.
Tiền di nương giờ phút tinh thần vẫn còn ổn định, nói với Phương thị, "Phu nhân, trước đó nô tỳ có bị mất mấy món đồ trang sức, nô tỳ có sai nha hoàn tìm trong phòng nhưng không thấy, không ngờ là Hạ ma ma lấy trộm, Hạ ma ma tại sao ngươi lại dám ngậm máy phun người như vậy, dám ly gián tình cảm của phu nhân cùng lão gia, cái bông sen vàng ròng kia là lão gia nói với ta và ngươi là lão gia sẽ tặng nó vào ngày sinh nhật của phu nhân mà." Tiền di nương một mặt lã chã chực khóc trước mặt Cố Vũ Thừa, một mặt lên án tố cáo Hạ ma ma.
Ánh mắt hàm thu điềm đạm làm Cố Vũ Thừa nổi lên tâm bảo vệ, "Lan Tâm, Tiền di nương không phải là người dám làm những chuyện như vậy, nàng oan uổng nàng ấy rồi."
"Oan uổng sao, kể cả chuyện đánh tráo đứa nhỏ nàng còn dám làm thì chuyện gì nàng ta không dám làm nữa." Phương thị nhìn Tiền di nương, "Hôm nay ta cho gọi các ngươi tới đây không phải để kêu oan hay gì hết, chỉ là để cho các ngươi biết rằng những chuyện các ngươi đã làm đừng tưởng người khác không biết gì, Hạ má má, ngươi phải suy nghĩ cho thật kũ, Tiền di nương còn sai ngươi làm gì nữa."
Hạ má má vừa nghe đến chuyện trộm đổi đứa nhỏ thì liền muốn khai hết rồi, tất cả mọi chuyện bà đều có phần trong đó nếu iền di nương kiên quyết phủ nhận thì cuối cùng người bị đưa đến quan phủ chính là bà và Cúc Hương, ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa.
"Đúng vậy, phu nhân, sáu năm trước Tiền di nương sau khi mang thai thì sinh được một cái thai chết nhưng là một tiểu thư, về sau Tiền di nương mới đổi con trai của em trai mình vào nhưng sau chuyện đầy tháng của tiểu thiếu gia, hắn không lọt vào mắt của lão phu nhân và lão gia nên nàng để hắn bị phong hàn mà chết."
Lời này vừa nói ra, trong phòng người bất ngờ nhất là Dương thị cùng Cố Vũ Thừa, sinh được một đứa bé gái chết, còn tráo đổi thành con trai, sau đó Tiền di nương còn làm hắn bị phong hàn chết, huỷ thi diệt tích.
"Hạ má má, trong ngày thường ta đối đãi với ngươi không tệ, ngươi tại sao ngậm máu phun người như thế!" Tiền di nương dường như không thể tin mà nhìn Hạ má má, trên mặt tràn đầy nét bi thương, chỉ có đôi bàn tay dưới tay áo đang run rẩy không thôi.
Hạ má má trực tiếp nhìn về phía Phương thị, "Lúc ấy Tiền di nương cho đệ đệ của nàng năm trăm lượng bạc để hắn xử lí cái thai chết kia, thời điểm đón Thất thiếu gia vào phủ là do nô tỳ tiếp nhận, lúc đó còn có một bà mụ khác trong phòng sinh cũng thấy, mà Nhị tiểu thư cũng ở trong phòng sinh, thỉnh phu nhân minh xét, lão nô nếu có nửa câu lời nói dối, bị thiên lôi đánh chết."
Ngâm Hoan ngẩng đầu nhìn Hạ má má, lúc này xem lời cần nói cũng đã nói hết, Hạ má má dứt khoát nói thống khoái, từ chuyện giúp Tiền di nương hạ thuốc các di nương khác, đến chuyệnn mấy phen hại Ngâm Hoan, rồi đến chuyện Nhị tiểu thư gặp chuyện không may cũng là bà giúp đỡ Lục gia công tử tiến vào Cố phủ, cứ mỗi một việc được khai ra thì Cố lão phu nhân lại lắc đầu một lần, đây là hậu quả của việc cưng chiều di nương, hại con trai con gái của mình.
Tiền di nương không thừa nhận chuyện nào cả, ánh mắt càng ngày càng ủy khuất, phảng phất như người Hạ má má nói căn bản không phải nàng, khó trách Nhị tỷ về sau rất được Lục Trùng Nham thích, chân truyền từ Tiền di nương thì làm sao có thể thất bại được, kể cả với độ tuổi bây giờ của nàng vẫn còn hấp dẫn Tứ thúc.
"Dẫn người đi đi." Phương thị mệt mỏi không hỏi lại có phải Tiền di nương làm hay không, nàng nhìn thoáng qua Cố Vũ Thừa bên cạnh, trực tiếp sai người gọi em trai cùng với em dâu Tiền di nương còn có hàng xóm phụ cận cửa hàng của họ cũng gọi đi lên.
Một cái hộp đựng thức ăn được ném tới trước mặt Tiền di nương, Phương thị lạnh lùng nói ra, "Cảm thấy quen mắt không, này cái hộp là bên người em dâu ngươi tìm được đó, ngày đó ngươi chính là dùng này cái hộp này mang cái thai chết ra bên ngoài a, không cần ngụy biện, chính là nhờ em dâu ngươi còn tiếc cái hộp tốt này mà giữ bên mình không nỡ vứt đi đấy."
Bên trong rơi ra một khối vải quen thuộc, em dâu Tiền di nương đem nó giặt sạch dùng lót bên trong cái hộp gỗ kia, đấy không phải là miếng vải gấm dùng để bọc tử thai hay sao, Tiền di nương thấy toàn thân run lên, nàng không tự chủ muốn rời xa cái hộp kia.
"Ngươi không thừa nhận cũng được, đem kia tử thai cùng hài cốt của Thất thiếu gia móc ra, trích máu nhận thân một chút liền biết được rốt cuộc đứa nhỏ nào là cốt nhục liền." Phương thị căn bản không để cho nàng có cơ hội ngụy biện, khí định hơi nhàn nói ra, "Ngày đó ngân phiếu ngươi gia cho đệ đệ ngươi chính là của tiền trang Cố phủ chúng ta, cũng chính là lão gia đưa cho ngươi, đệ đệ ngươi cầm lấy kia năm trăm lượng bạc kia chơi gái đánh bạc uống rượu không bao lâu liền hết sạch, sau có phải sau đó thường xuyên đến đây vòi tiền ngươi, cho nên ngươi lại nói với lão gia trong nhà có chuyện, phải dùng bạc gấp, muốn xin ba trăm lượng hay không."
Cố Vũ Thừa giờ phút này sắc mặt đã đen như đít nồi, hắn có thể dễ dàng tha thứ rất nhiều chuyện, thậm chí có thể dễ dàng tha thứ chuyện Tiền di nương làm thương tổn các di nương khác làm thương tổn những đứa con gái dòng thứ kia, nhưng hắn tuyệt đối không có thể dung nhẫn chuyện hài tử bị thay đổi, ôm một đứa nhỏ không phải là con của hắn đến Cố phủ để hắn nuôi, đây là chuyện phản bội trần trụi.
"Tiền di nương, ngươi còn cảm thấy ta oan uổng ngươi sao?" Phương thị cúi đầu nhìn nàng, lúc Tiền di nương nghe chuyện đào cốt nghiệm thân đã chán nản, nàng rốt cục cũng ý thức được, Phương thị khí thế bắt nàng tới đây căn bản không phải để hỏi nàng đã có làm hay không, mà là đã sớm biết nàng đã làm gì, tới đây vốn để định tội mà thôi.
"Vậy ngươi bắt chúng ta tới làm cái gì, chuyện này cùng chúng ta có quan hệ gì." Em dâu Tiền di nương thấy tình hình có vẻ bất ổn, lớn giọng hét lên, "Nàng nói muốn mua con ta, ta đã bán cho nàng, hôm nay các ngươi gọi chúng ta đến đây để trả tiền lại cho các ngươi sao, không có đâu!"
Cố Vũ Thừa lập tức đứng lên vọt tới bên cạnh Tiền di nương, lắc lắc bả vai của nàng, "Ngươi nói a, ngươi nói a, chuyện các nàng nói có phải thật vậy hay không."
Tiền di nương bị hắn lắc mạnh nhưng một chút cũng không có cảm giác, Cố Vũ Thừa hung hăng tát nàng một cái thật mạnh, "Tiện nhân!"
Tiền di nương lập tức nằm trên đất, khóe miệng tràn tơ máu, nàng ha ha phá lên cười, trên mặt tràn đầy vẻ dữ tợn "Là ta làm thì thế nào, là ta làm chủ cho Hạ má má đi hại Thất tiểu thư, là ta làm chủ Cúc Hương không để cho Thất tiểu thư sống khá giả, cũng là ta làm chủ các nàng ngáng chân Thất tiểu thư thì làm sao, ta chính là không ưa nàng, chính là không thích nàng, chính là muốn không để cho nàng sống tốt, cũng là ta trộm đổi hài tử, đều là ta làm, thì như thế nào."
Ngâm Hoan nhìn nàng cười như điên như dại, khóe mắt lại không ngừng chảy xuống nước mắt, nàng xem như đã tận.
Tam lão phu nhân Dương thị đã sớm bị tức không thở được đã được nha hoàn dìu đi nghỉ, trong đại sảnh chỉ có Tiền di nương không ngừng lặp lại những lời kia.
Manh mối đã tra xong.
Tiền di nương bị giam trong nhà củi, chờ hôm sau trực tiếp mang tới quan phủ.
Sáng sớm hôm sau, lúc bà tử đưa cơm đến phát hiện Tiền di nương treo cổ ngược trong phòng chứa củi, chết đã lâu...