Tiểu Song đẩy tỷ tỷ
một chút, Đại Song lúc này mới mở miệng, "Tiểu thư, nô tỳ nghe người
phòng bếp nói, sau khi hai vị ma ma của Bát vương phủ đi đã cho Quan má
má một khoảng ngân lượng, cứ mỗi mười ngày đến một tiệm thuốc được chỉ
định lấy thuốc về sắc cho nàng, hơn nữa muốn đúng hạn đưa thuốc cho
ngài, ngân lượng cũng không ít, Quan má má liền lập tức đáp ứng, rồi sau đó chuyện sắc thuốc liền giao cho một nha hoàn trông coi, Quan má má ở
trong phòng bếp bận rộn không giúp được, chuyện mỗi ngày thuốc có được
đưa đến đúng hạn không cũng không thể để ý được."
"Gói thuốc để ở nơi đâu?"
"Mỗi lần lấy thuốc về đều thống nhất đặt trong hiệu thuốc nhà giữa." Ngâm
Hoan gật gật đầu, "Hôm nay cách thời hạn mười ngày lấy thuốc cũng không
còn mấy ngày, Thanh Nha tỷ tỷ, tỷ đi xem Quan má má đi nơi nào hốt
thuốc, sau khi trở về giám sát thật kỹ nơi cất thuốc, ta muốn xem thử kẻ nào muốn gian lận ở đây."...
Trời tối, một bóng dáng lén lén lút lút đi đến hiệu thuốc nhà giữa, bà tử giữ cửa ngủ gật cũng không có phát hiện có người đột nhập, một lát sau, trong hiệu thuốc đột nhiên có ánh sáng, bóng dáng kia lục lọi trước ngăn tủ một lúc, rốt cục xác định được ngăn kéo trong đó bèn nhẹ nhàng kéo ra, bên trong là mười mấy gói
thuốc được đặt cẩn thận, người nọ đem hộp quẹt để ở một bên, từ trong
lòng ngực lấy ra một bọc giấy, mở các gói thuốc ra bỏ vào cái gì đó, cẩn thận lấy một ít ra rồi lại bỏ một ít lại, cứ làm hết mười mấy gói, sau
khi hoàn thành liền tắt diêm, trộm trộm đi ra.
Biết rõ bóng
dáng kia đi xa, lúc này ngoài cửa sổ hiệu thuốc mới lộ ra một cái đầu,
Tiểu Song len lén chạy vào, xuất ra một bao thuốc rất giống bao thuốc
kia bỏ vào, lại cầm ra một bao thuốc, tay chận mau lẹ chạy đi.
Bà tử giữ cửa ngủ như chết, không một chút phản ứng.
Trong Tử Kinh viện, Ngâm Hoan dán vài miếng dán thuốc theo phương thuốc của
Trần đại phu, nàng so sánh gói thuốc gốc và thuốc bị tráo đổi của Tiểu
Song cầm về, quả nhiên ở bên trong phát hiện thêm vài thứ, chỉ là không
phải màu đen, dược trước khi sắc có màu vàng đậm "Có biết được là ai
không?"
"Thấy rõ ràng, vóc người kia, tuyệt đối là Cúc Hương
không sai." Tiểu Song chắc chắc nói, Cố phủ cao thấp luận là vóc người
nha hoàn nào, Cúc Hương tuyệt đối là người đứng đầu.
"Nguyên
lai là nàng." Ngâm Hoan khẽ cười một cái, "Đem cái này cho Trần đại phu
xem một chút, có phải giống thứ đã tìm được trong bã thuốc lúc trước hay không."
Nếu là Cúc Hương, vậy cũng không cần đoán nữa, Hạ má má là cô cô của Cúc Hương, Hạ má má là người mà Tiền di nương tín nhiệm nhất, rốt cuộc người đứng sau lưng cuối cùng vẫn là một mình Nhị tỷ
thân yêu của nàng.
Tiền di nương a Tiền di nương, nếu là ngươi cố ý như thế, cũng đừng trách ta lôi chuyện cũ ra a.
"Thanh Nha tỷ tỷ, ngày mai còn muốn làm phiền tỷ xuất phủ một chuyến, đi Tiền
gia thăm em trai Tiền di nương một chút, vẫn là nên thay ta thắp một nén hương cho đứa em gái đáng thương của ta." Ngâm Hoan đáy mắt thoáng hiện lên tia tức giận, nàng ngược lại muốn bình bình an an mà sống nhưng
người khác lại cứ không muốn, vẫn cứ muốn tiếp tục tranh một mất một còn sao.
Lúc này Ngâm Hoan không có giấu giếm nữa, trực tiếp đem chuyện này nói với Cố lão phu nhân, mẫu thân cùng với tứ thẩm đã biết
rồi, đặt hai gói thuốc kia ở trên bàn, còn có phần phán đoán của đại
phu, đừng nói Cố lão phu nhân hay Phương thị, sắc mặt ai cũng cực kỳ khó coi, nói như thế nào Ngâm Hoan cũng là từ Tam phòng đi ra, cũng kêu
nàng mẫu thân vài năm, Tiền di nương cái người này, không phải quá dài
tay sao!
"Tứ thẩm, gần đây con còn nghe nói một chuyện rất
thú vị, là phụ cận của cửa hàng em trai Tiền di nương, nghe nói người em dâu này của Tiền di nương rất kỳ quái, sáu năm trước rõ ràng là thuận
lợi sinh hạ một đứa con trai, bọn họ không phải còn nghe được tiếng khóc sao, không biết tại sao, đứa nhỏ này thoáng cái thành tử thai, còn đem
chôn, sau này em trai Tiền di nương đột nhiên có rất nhiều tiền, cửa
hàng cũng đóng cửa, cả ngày chỉ đắm chìm trong tửu lâu phố bạc, hai phu
thê ầm ĩ lợi hại, có vài lần hàng xóm còn nghe được trong lúc bọn họ gây gỗ có cái gì mà đánh tráo, cái gì mà bé gái nữa." Ngâm Hoan nhìn Phương thị chậm rãi nói.
Chuyện bỏ thuốc này Tiền di nương không tự mình động thủ, đại khái có thể vu khống cho một mình Cúc Hương, Nhị tỷ
vẫn còn ở trong phủ tướng quân, nàng (ý chỉ Ngâm Hoan) một không có bị
thương hai không có trúng độc, Tứ thúc nhất định sẽ bảo vệ Tiền di
nương, bất quá nếu là chuyện trộm đổi hài tử, chuyện làm loạn huyết
thống này là chuyện mà Tam lão phu nhân cũng không thể nhịn.
Ngâm Hoan nhìn sắc mặt Tứ thẩm thay đổi, khóe miệng giương, Nhị tỷ, nếu là
ta chặt đứt móng vuốt của ngươi đang có trong Cố phủ, có phải ngươi có
bản lĩnh vươn tay đến Bát vương phủ nữa sao.