Thời điểm ngủ trưa,
trong Nghênh Xuân viện, một phụ nhân có dáng người yểu điệu tựa trên
ghế, một bên là một nha hoàn mười ba mười bốn tuổi cầm lấy cây quạt
quạt, một bên khác là một bà tử mang theo một cái tiểu cô nương đứng ở
đó.
"Quan má má, ngươi nói muốn đem cháu gái ngươi lưu lại
trong Nghênh Xuân viện?" Tiền di nương mở mắt ra, khóe mắt mang theo một tia quyến rũ diệu nhân.
"Dạ... Di nương làm ơn làm phước,
Thanh Nha trong phòng phu nhân mang Cúc Tú tới đây nói nàng không chiếu
cố cốt Thất tiểu thư." Quan má má đem Cúc Tú kéo đến,
"Đứa
nhỏ này từ nhỏ đã mất cha mẹ nên theo nô tỳ từ nhỏ, tuổi nàng còn nhỏ mà phải đi làm nha hoàn giặt quần áo thì người làm bác như nô tỳ thật
không chịu nổi."
" Tiểu nha đầu này da thịt mềm mịn để làm
nha hoàn thật uổng phí. Vậy Quan ma ma ngươi mang theo bên người nuôi
dạy cho tốt chờ hai năm sau, chờ Ngâm Sương đính hôn, để cho nàng đi
theo làm nha hoàn hồi môn đi."
Tiền di nương nhìn Cúc Tú
đứng bên cạnh Quan má má, nha đầu kia, thật sự là so với một năm trước
càng thêm mượt mà không ít, nếu cứ như thế thì không biết lúc trưởng
thành có thể xinh đẹp như thế nào đây.
"Ngươi còn không mau
quỳ xuống cám ơn." Quan má má đẩy vai Cúc Tú , Cúc Tú nhanh chóng quỳ
xuống dập đầu, "Đa tạ nhị phu nhân, đa tạ... Không, đa tạ di nương, đa
tạ di nương."
Quan má má bởi vì nàng nói sai doạ nàng sợ một
trận, xưng hô nhị phu nhân này chính là kiêng kị trong Tam phòng này,
nha đầu kia thật đúng là thường ngày ăn nhiều hơn nói, đầu óc bị hồ đồ
rồi!
Tiền di nương che miệng cười, liếc mắt nhìn Cúc Tú dập
đầu cám ơn, một tiếng nhị phu nhân này, thật đúng là khiến nàng thư
thái...
Ngâm Hoan lắc lắc cái cổ, lại cúi đầu lần nữa thêu
tiếp, bức thêu hạc ngắm lan đã bắt đầu ra hình ra dạng rồi, đây là khối
dải lụa thứ ba mà nàng thêu, đưa lên trước ánh sáng nhìn nhìn, lúc này
mới hài lòng để xuống, trời bên ngoài đã tối, trong hành lang đã sớm đốt đèn lồng rồi.
Nghỉ ngơi nửa tháng, Ngâm Hoan may mắn chính
mình bị thương có thể không cần phải trực tiếp đối diện với Cố phủ ngay
sau khi sống lại. May là ở lại chính nơi mình ở trong quá khứ Ngâm Hoan
không cần tốn nhiều thời gian đi thích ứng, không ngừng mà tự nói với
mình quá khứ đã là quá khứ, bản thân sẽ không lại dẫm lên vết xe đổ nữa.
"Tiểu thư, ngày mai ngài sẽ phải đi thỉnh an, ngài nên nghỉ ngơi sớm." Hai
ngày trước sau khi đến xem tổn thương của nàng Trần đại phu nói toàn bộ
tổn thương đã tốt nhiều rồi, Ngâm Hoan gật gật đầu, để Nhĩ Đông cất đồ
thêu lại, rửa mặt rồi lên giường ngủ sớm.
Sáng sớm trong Lan
Tâm viện, Ngâm Hoan tới không sớm cũng không muộn, hướng Phương thị đang ngồi trên ghế thỉnh an, một lát sau, Cố Ngâm Họa cùng Cố Ngâm Phương
cùng nhau tới đây, cuối cùng mới là Cố Dật Triết. Dường như là đêm qua
ngủ muộn, Cố Dật Triết lúc tiến vào còn ngáp, ngoan ngoãn quỳ xuống
thỉnh an rồi đi thẳng đến bên cạnh Phương thị, hô một tiếng mẫu thân.
Ngâm Hoan nhìn Cố Dật Triết ngồi bên cạnh Phương thị, ngồi vào chỗ của mình
mà còn ngáp, so với các nàng nhìn không có quy củ, lại nhìn Cố Ngâm
Sương hướng đối diện chỉ thấy khóe môi nàng nhếch lên một cái cười yếu
ớt, yên lặng nhìn xem.
"Ngâm Hoan vết thương đã tốt lên rồi,
hôm nay có thể đi nữ đường Ngâm Sương ngươi làm tỷ tỷ, nhiều chiếu cố
nàng một chút." Phương thị nhìn bảy nữ nhi này, vẻ mặt lạnh nhạt nói,
"Ba ngày sau phụ thân các ngươi sẽ trở về, đến lúc đó muốn kiểm tra học
vấn của các ngươi, các ngươi phải nghe giảng cho tốt."
Nghe
được Cố Vũ Thừa sẽ trở về, phản ứng của các nàng không giống nhau, trên
mặt Cố Ngâm Sương thoáng hiện lên vẻ vui mừng nhưng cũng thu lại rất
nhanh, thuận theo gật đầu nói, "Mẫu thân yên tâm, con sẽ chiếu cố Ngâm
Hoan thật tốt."
Phương thị gật gật đầu, "Tốt lắm, đều trở về
đi." Tầm mắt rơi vào người Ngâm Hoan, so với quá khứ xác thực trầm ổn
hơn, bất quá rốt cuộc như thế nào còn phải nhìn lần nữa mới xác định
được.
Đem Cố Dật Triết ôm vào trong lòng, Phương thị lúc này mới lộ ra một nét thư thái cười, "Nương nghe Dung má má nói, tối hôm
qua ngươi làm cái gì mà ngủ muộn vậy?"
Cố Dật Triết bĩu môi
còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn đang mơ mơ màng màng còn muốn nói chuyện với Thất tỷ, kết quả chỉ vừa chớp mắt, các nàng đều đã đi rồi, ủy khuất
nhìn Phương thị nói, "Mẫu thân không phải là nói, phụ thân muốn trở về
sao, cho nên con đang chuẩn bị bài cho phụ thân kiểm tra."
"Nương còn tưởng con không nhớ rõ lời nói của phụ thân chứ, lần tới ít chơi
cùng Ngũ ca thôi, con có nghe không hả?" Phương thị nghe hắn nói như vậy hài lòng một chút, Cố Dật Triết gật gật đầu, lại hỏi, "Vậy con có thể
đi tìm chơi Thất tỷ hay không?"
Phương thị nhìn vẻ mặt hồn
nhiên của con trai thở dài một hơi, nàng cả đời này không thuận lợi nhất chính là gả vào Cố phủ, thật vất vả mới có thể sinh được một đứa con
trai nữa. Trong năm năm này, bụng không có một chút động tĩnh, nếu
không phải có nhà mẹ đẻ chống lưng, không chừng chính mẹ chồng hắn còn
có thể hướng hậu viện hắn nhét nhiều di nương hơn nhưng đáng tiếc chính
là không như mong muốn của bà, không có một đứa cháu trai nào, các di
nương chỉ sinh toàn là nữ nhi.
"Về sau nương sẽ nói rõ, chờ
con lớn thêm một chút nữa đi." Cố Dật Triết nghe Phương thị nói đáp án
khuôn mặt ngơ ngác cái hiểu cái không, Phương thị vỗ vỗ đầu của hắn,
"Nhanh đi thư đường đi, hết giờ học lại đến này, nương sẽ nói cho ngươi
biết."...