Chiếc áo bào tím bao phủ dáng người cao lớn, vừa thấy chính là thể hình thuộc loại soái ca, tuy dưới tình huống không nhìn rõ diện mạo của hắn.
Nói đi cũng phải nói lại, nàng cũng nghe một trường hợp, có nghe vài người nói qua, có một người vóc dáng phía sau lưng rất đẹp, đợi đến khi đối phương quay lưng lại, thì tuyệt đối có thể làm cho người đối diện có thể đem cơm tất niên năm trước nôn ra không còn thứ gì.
“Muốn hỏi danh tính thật của tiểu thư.” Trong giọng nói lười nhác còn mang theo một loại từ tính mê người, nữ tử nào nghe được thanh âm của hắn tuyệt đối sẽ bị mê hoặc.
“Không thể trả lời.” Nàng lại không biết hắn. Nhiều nhất là đã cứu hắn, việc đó cũng không có gì hay để nói.
Nói xong lại lôi kéo Đông Mạt rời khỏi, trước khi đi bỏ lại một câu, “Không cho đi theo ta.” Nói xong thoải mái rời khỏi, chờ cho bọn họ đi khuất tầm mắt hai người kia, lập tức nhanh chân bỏ chạy.
Nam tử mặt nạ còn muốn đuổi theo, nhưng vừa vặn nhận được bồ câu đưa tin, sắc mặt khẽ biến lập tức rời khỏi.
Triệu Tiêu Tiêu, chúng ta còn có thể gặp lại.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch, nhìn phương hướng nàng biến mất thầm nói trong lòng.
Thời điểm các nàng về nhà, đại phu nhân cùng Thẩm Tích Thư cũng đã trở về. Chỉ là không có đi tìm Thẩm Tích Họa mà thôi.
Xuân hương nhìn thấy các nàng đã trở lại cũng không khỏi thở phảo nhẹ nhõm, thực sợ đến lúc đại phu nhân cùng tam tiểu thư trở về, lại đến đây lúc đó nàng không biết phải nói làm sao.
“Chúng ta đi thay quần áo trước.” Thẩm Tích Họa mang theo Đông Mạt vào bên trong đem quần áo thay đổi, nếu để cho Thẩm Tích Thư cùng đại phu nhân thấy được tất nhiên sẽ sinh nghi, tuy nàng cũng không tin tưởng Xuân Hương, chẳng qua, nàng ta hiện nay cũng coi như là người của nàng, cho nên cũng sẽ vì nàng ta mà chu toàn mọi chuyện.
“Dạ.” Xuân hương gật gật đầu. Tiếp tục đợi ở bên ngoài, nàng ở Họa cư so với đại phu nhân bên kia thoải mái hơn, dù sao ngũ tiểu thư cũng không bảo nàng làm chuyện gì, lại chỉ có một mình Đông Mạt, không có thêm ai khác, cũng sẽ không có ai sai sử nàng làm cái này cái kia.
Hơn nữa cơm nước vẫn do ngũ tiểu thư nấu. So với đầu bếp ở phòng bếp nấu còn ngon hơn.
Ngẫm lại mấy ngày này nàng cũng thoải mái thanh nhàn, chỉ là không thể mua phấn son, nàng cũng muốn trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực a.
Nàng ảo tưởng có lẽ đến phủ Vương gia sẽ khác. Nếu là có thể được Vương gia sủng hạnh, cuộc sống của nàng sẽ càng tốt hơn.
“Xuân Hương, ngươi đang cười cái gì thế? Ngũ tiểu thư đâu?” Là đại phu nhân mang theo nha hoàn Tử Lê đến Họa cư nhìn thấy Xuân Hương đang đứng trong phòng khách ngây ngô cười, làm bà không khỏi giận dữ, bà an bày ả ta đến đây là trông chừng Thẩm Tích Họa, ả dám ở trong này nhàn hạ, “Ngươi ở nơi này thoải mái quá nhỉ?”
“Ngũ tiểu thư đang ở trong phòng.” Thấy đại phu nhân đang nhìn nàng, nàng không khỏi run lên một chút, ánh mắt của bà rất làm cho người ta sợ hãi. Đầu của nàng càng cúi thấp hơn, trong lòng sốt ruột. Lo lắng nếu hai người kia không đổi quần áo cho khéo, nếu bị phát hiện thì nàng liền thảm. “Đại phu nhân, nô tì đi gọi ngũ tiểu thư, nàng đang ngủ trưa.”
Nàng lập tức liền quỳ xuống, có chút run run nói.
Đại phu nhân thấy bộ dáng Xuân Hương run rẩy, bà biến sắc, chẳng lẽ con kia chạy trốn? Đúng lúc này một giọng nói vang lên làm bà nhẹ nhõm thở dài một hơi.
“Nương đến à? Xuân Hương sao không gọi ta? Nếu không phải Đông Mạt nghe tiếng của nương mà đánh thức ta, ta còn không biết nương đến đâu.” Thẩm Tích Họa có chút lười nhác do vừa tỉnh ngủ trách cứ Xuân Hương. Còn không quên ngáp vài cái.
“Nương thứ lỗi, con có chút buồn ngủ, cho nên có nghỉ ngơi một lát. Sơ suất nương mong nương thứ lỗi.” Bộ dáng rất có giáo dưỡng nhìn đại phu nhân, đi đến bên cạnh đại phu nhân, hơi cúi đầu, tư thái thật sự giống như là mới vừa tỉnh ngủ nên cảm thấy có chút có lỗi.
Trong đôi mắt là sự khôn khéo mà lại cao quý, đầu hơi cúi, cho nên đại phu nhân vẫn không thấy được điều ấy.
Đại phu nhân cũng tương đối vừa lòng, ngủ, ả thích ngủ thì cứ ngủ, chỉ cần không ra ngoài là được, chỉ cần không biết tình huống của lục Vương gia là được. “Không sao. Họa nhi đã buồn ngủ như thế, nương sao không biết xấu hổ mà lại quấy rầy.”
“Nương, sao người lại nói thế. Nương đến, Họa nhi vui mừng còn không kịp nữa đấy.” Thẩm Tích Họa nhìn đại phu nhân, vẻ mặt tươi cười phi thường rực rỡ, giống như thật sự hi vọng bà đến.
“Họa nhi của nương đúng là tri kỷ.” Đại phu nhân nhìn bộ dáng vui vẻ của Thẩm Tích Họa, làm bà vui mừng không thôi. Ở trong mắt của bà Thẩm Tích Họa chính là người bị người ta bán còn giúp người ta điếm tiền. Bà tất nhiên là vui mừng thật lòng. Chờ đợi nàng vì nữ nhi của bà xuất giá.
Tuy rằng hôm nay nữ nhi của bà bại bởi cái tên Triệu Tiêu Tiêu kia làm tâm tình của bà có chút không tốt, nhưng khi nhìn Thẩm Tích Họa như thế, bà vẫn là cao hứng.
“Người đâu, đem mấy thứ kia vào đây.” Đại phu nhân ung dung hướng ra ngoài hô.