Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Hiền Thê

Chương 22: Tiểu thư nhà nào (1)




Hừ, lớn lên là cái dạng gì còn không dám lộ diện, huống chi nàng ta đi tham gia hạng mục vẽ tranh phần đông là nam tử, sao có thể dễ dàng thắng được. Khóe miệng lập tức lộ ra một nụ cười có chút trào phúng. Nếu muốn thắng qua nàng tuyệt không có khả năng.

Nàng lập tức hướng đi đến ngồi trước cầm án. Dáng vẻ ung dung ngồi xuống, tư thái tuyệt đẹp nhu hòa. Đầu ngẩng cao như khổng tước, cái loại tư thái này làm cho những người tham gia chung hạng mục với nàng nhất thời có chút khẩn trương.

“Là Thẩm Tích Thư, mấy năm trước đầu bảng, muốn thắng rất khó khăn.” Mấy nữ hài tử đang vui vẻ trò chuyện bên cạnh thấy bộ dáng Thẩm Tích Thư ngồi ngay ngắn ở trước cầm án, len lén nghị luận, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Chí ít nàng ta mấy năm trước cũng là đầu bảng, nếu có thua cũng không phải chuyện đáng xấu hổ gì.”

“Có gì đặc biệt hơn người, nàng ta còn không phải cũng phải gả cho Tam vương gia đó sao. Ha ha, nàng ta đắc ý không được bao lâu nữa đâu. Đến lúc đó sẽ không có cơ hội tham gia, nếu nàng ta không chịu thua kém cũng sẽ sinh một nữ nhi không chừng còn có thể cho nữ nhi tham gia, bất quá tình huống Vương gia như thế sao có thể, ha ha” Nghe được lời các nàng nói, Thẩm Tích Thư giận đến nghiến răng, bất quá, lần này gả cũng không phải là Thẩm Tích Thư nàng, mà là Thẩm Tích Họa yếu đuối kia, nghĩ đến đây nàng lại không giận nữa.

Đến hội hoa đào sang năm các nàng ta khi thấy được nàng không biết lại có vẻ mặt như thế nào. Nghĩ đến đây trong lòng lại vui sướng. Bỏ qua chuyện bị các nàng nói xấu.

“Ngươi là ai? Kéo ta làm cái gì?” Đông Mạt đang cao hứng nhìn tiểu thư nhà mình đang vẽ tranh, lúc đang mê mẩn xem, đột nhiên cánh tay của nàng bị một bàn tay bắt được, tùy tiện kéo nàng đi ra ngoài. “Cứu...”

“Câm miệng.”

Mặc quần áo hắc y, cùng với biển hoa đào hoàn toàn không hợp nhau. Ánh mắt hung ác nhìn nàng chằm chằm, khiển trách nói. Lập tức lấy tay bưng kín nàng miệng.

Trong mắt Đông Mạt lộ ra sợ hãi, tên nam nhân hắc y này đến cùng muốn làm gì? “Tiểu thư nhà ngươi là tiểu thư nhà ai.” Đông Mạt nhìn hắn, thấy hắn không có ác ý, bộ dạng rất đẹp mắt, chỉ là trương ra vẻ mặt lạnh lẽo như nàng nợ bạc hắn vậy.

Nghĩ đến hắn không có ác ý, Đông Mạt cũng liền để xuống lo lắng. Chính là vẻ mặt phòng bị nhìn hắn, “Ngươi hỏi tiểu thư nhà ta làm gì?”

“Nói.” Hắn lạnh lùng phun ra một chữ, giống như người khác đang thiếu hắn bạc vậy. “Dựa vào cái gì ta phải nói cho ngươi?” Nàng mất hứng, nàng lại không biết hắn, dựa vào cái gì nàng phải nói. Ánh mắt nàng luôn luôn thắc thỏm nhìn tiểu thư nhà mình, rất muốn tìm nàng cầu cứu, nhưng lại sợ đến lúc đó tiểu thư thua thì làm sao bây giờ?

Nghĩ đến đây, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm tên nam tử hắc y.

“Nói, bằng không ta giết ngươi.” Khi hắn đến gần nàng, hàn khí chung quanh càng tăng. Sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo.

Ánh mắt Đông Mạt vô tội lại sợ hãi nhìn hắn, tròng mắt xoay tròn càng phát ra linh hoạt đáng yêu, khi gần nàng, từ trên người nàng tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, thanh tịnh nhưng không ngấy, hắn thế nhưng lại có ý nghĩ muốn ôm lấy nàng, muốn ngửi hương vị trên người nàng.

Nhưng hắn lại kiềm chế động tác của bản thân. “Đông thành Triệu gia tam tiểu thư Triệu Tiêu Tiêu.” Nói xong lập tức chạy vào đám người. thời điểm lúc hắn gần nàng, tim nàng lại nhảy thình thịch không ngừng. Giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, làm nàng sợ hãi. Mà mặt nàng lại đỏ giống như quả táo.

Nàng đành phải tùy tiện nói đại cái tên. Nàng căn bản là không biết đông thành có Triệu gia nào đó hay không. Những lời đó là vô căn cứ. Nói xong lập tức bỏ chạy.

Thanh Phong nhìn Đông Mạt trốn nhanh như bay, có chút nghi hoặc, bộ dạng của hắn đáng sợ vậy sao? Nhìn bóng dáng nàng chạy đi, cho đến khi biến mất trong đám người, hắn mới đi đến bên người chủ tử.

“Chủ tử, đã tìm được.”

“Tiểu thư nhà nào?” Thanh âm nam tử mang nhiều mạnh mẽ, mang theo thích thú hỏi Thanh Phong, mà đôi mắt thâm thúy mê người lại đang nhìn chăm chú Thẩm Tích Họa ở trận đấu đàng kia.