Đối với các Lược Ảnh Vệ, xóa tên khỏi tổ chức là việc đại sự. Vậy nên, Thiên Càn triệu tập tất cả các Lược Ảnh Vệ đang có mặt ở tông môn tới.
Ông đưa ánh mắt chất chứa nhiều ý nghĩ phức tạp nhìn về phía Quỳ Mão – người thanh niên vẫn chưa biết gì cả. Thiên Càn cảm thấy con người Quỳ Mão rất ổn, rất thích hợp để bồi dưỡng thành quản sự, thậm chí có thể thành tổng lĩnh kế nhiệm.
Vừa nghĩ tới chuyện người thanh niên sẽ bị xóa tên, ông lại tiếc nuối. Nhưng lời tôn thượng nói rất có lý, hơn nữa, Thiên Càn cũng chẳng dám bất tuân.
Không biết tôn thượng đã có tính toán gì cho Quỳ Mão chưa, để hắn làm một đệ tử bình thường thì có chút đáng tiếc.
Lược Ảnh Vệ cảm thấy kỳ quái, bình thường Thiên Càn có gì nói nấy, chứ hiếm khi nào lại im lặng thế này. Vậy nên, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Thiên Càn bất giác nghĩ hơi xa, đợi đến khi hoàn hồn lại mới thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình với vẻ nghiêm trọng.
Ông bật cười, “Được rồi, thoải mái tinh thần đi. Lần này gọi mọi người tới không phải do có chuyện xấu gì, mà ngược lại, đó là chuyện đáng để ăn mừng, đáng để mọi Lược Ảnh Vệ vui sướng.”
Bấy giờ chúng Lược Ảnh Vệ mới thở phào, vẻ mặt cũng không còn căng thẳng như ban nãy. Nghe được có chuyện tốt, họ đưa mắt nhìn Thiên Càn với vẻ mong đợi.
Vẻ mặt Thiên Càn trở nên nghiêm túc, ông bảo với người thanh niên, “Quỳ Mão, tiến lên một bước.”
Quỳ Mão thoáng ngạc nhiên, hắn bước lên vài bước, đứng trước các Lược Ảnh Vệ khác.
Thiên Càn dùng pháp thuật để khuếch đại giọng của mình, nói với điệu hưng phấn:
“Lược Ảnh Vệ Quỳ Mão, thành tích xuất chúng, đạo đức tốt đẹp. Khi tại nhiệm luôn hoàn thành công việc với hiệu suất cao nhất, được đa số các đồng nghiệp và thủ trưởng tán thưởng. Hắn trung thành với tông môn và tôn thượng, nhiều lần có công lớn, cũng được ngợi khen một lần. Nay, trong lúc hộ tống tôn thượng, hắn anh dũng cứu chủ, dù ma chủng bị diệt, nhưng lại bảo vệ được tính mạng của ngài. Tôn thượng vô cùng coi trọng và thưởng thức, ban thưởng cho Phục Sinh Đan giúp cải thiện thể chất, khiến hắn từ phàm tu, đạt được thiên phú tu hành, từ nay về sau bước lên con đường tu chân! Việc vui nhường vậy là niềm vinh dự của hết thảy Lược Ảnh Vệ, mọi người hãy cùng ăn mừng vì Quỳ Mão!”
Cải thiện thể chất, thiên phú tu hành, tu chân!
Những từ khóa ấy khiến mọi Lược Ảnh Vệ trở nên hưng phấn, bọn họ nhìn chăm chú vào Quỳ Mão với ánh nhìn sững sờ, vui sướng, nóng bỏng.
Tính kỷ luật của Lược Ảnh Vệ rất tốt. Họ chỉ biểu hiện sự hưng phấn của mình qua ánh mắt, không một ai phát ra tiếng động hay dịch chuyển chút nào.
Nhưng chỉ những ánh mắt đó thôi cũng đủ khiến lưng Quỳ Mão nóng rần rần, như thể nó sắp bị khoét một lỗ to rồi.
Người thanh niên không ngờ rằng Thiên Càn lại nói ra chuyện này một cách công khai như vậy, điều ấy khiến hắn ngơ khác không biết phải làm sao.
Quỳ Mão không giỏi ăn nói, chỉ biết nâng mắt nhìn Thiên Càn, môi mấp máy rồi thưa, “Đây là điều thuộc hạ nên làm. Được tôn thượng coi trọng, thuộc hạ vô cùng kính sợ và cảm kích.”
Đúng vậy, mãi cho tới giờ, khi nhớ lại tình cảm của Kỳ Thí Phi dành cho mình, Quỳ Mão vẫn cảm thấy như một giấc mộng không chân thực, hắn vẫn luôn kính sợ và cảm kích vô cùng.
Thiên Càn gật đầu, “Lập công sẽ được phần thưởng xứng đáng. Đây không chỉ là phần thưởng cho riêng Quỳ Mão, mà còn là phần thưởng của tất cả Lược Ảnh Vệ! Từ nay về sau, Phục Sinh Đan sẽ được cho vào danh sách các phần thưởng được đổi bằng công huân. Những ai quan tâm có thể theo dõi thông tin chi tiết sau.”
Lời này như giọt nước mưa rơi vào vạc dầu nóng, khiến mọi thứ sôi trào. Dù Lược Ảnh Vệ có tính kỷ luật cao thế nào cũng không khỏi xôn xao.
Thiên Càn không hề giận dữ. Lần nào nghe được tin này, ông cũng chẳng bình tĩnh hơn các thuộc hạ là bao. Ông không thể không hô lớn, “Im lặng!”. Bấy giờ, chúng Lược Ảnh Vệ mới quay về trạng thái trật tự.
Thiên Càn đưa mắt nhìn người thanh niên đáng đứng với dáng thẳng băng như một cây thương, ông đi lên, vỗ nhẹ vào vai hắn, “Ngoài ra, để thưởng cho ngươi, từ giờ trở đi, ngươi không còn là Lược Ảnh Vệ nữa.”
Gì cơ?! Quỳ Mão trợn tròn mắt, miệng hé hé, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
Mậu Thần đứng ở hàng của các tiểu đầu mục, nghe thấy vậy cũng ngạc nhiên. Đây thực sự là phần thưởng chứ không phải xử phạt sao?!
Thiên Càn gật đầu, “Đây là quyết định của tôn thượng. Nếu ngươi đã là tu sĩ thì không cần phải trang bị ma chủng nữa, cũng không thể làm Lược Ảnh Vệ nữa. Tôn thượng sẽ có những tính toán khác.”
Ông quay lại nhìn chúng Lược Ảnh Vệ, thấy họ cũng đang bất ngờ bèn bảo, “Các trường hợp có được Phục Sinh Đan sau này lấy đây làm ví dụ. Các ngươi sẽ rời khỏi vị trí Lược Ảnh Vệ, trở thành đệ tử tông môn, phân phối lại dựa trên cảnh giới.”
Chúng Lược Ảnh Vệ dù ngạc nhiên nhưng lại thấy hợp tình hợp lý. Họ nhìn Quỳ Mão với ánh mắt chất chứa nhiều suy nghĩ phức tạp, mấy người ban nãy còn thấy hắn may mắn giờ không biết phải miêu tả cảm xúc của mình ra sao.
Họ đều là cô nhi, thậm chí chỉ có danh hiệu chứ không có tên. Sau khi bị tước mất thân phận của một Lược Ảnh Vệ, họ như cây bèo trôi dạt, không có bến bờ.
Cảm giác sợ hãi và mờ mịt khi mất đi nơi nương tựa khiến những hưng phấn về Phục Sinh Đan giảm bớt.
Sau khi chúng Lược Ảnh Vệ rời đi, Thiên Càn giữ Quỳ Mão lại, bảo, “Dù ngươi không còn là Lược Ảnh Vệ, nhưng danh hiệu của ngươi sẽ được giữ lại. Ta sẽ lược cái tên Quỳ Mão khỏi danh sách danh hiệu, trường hợp của ngươi sẽ được ghi nhớ để giáo dục cho các hậu bối.”
Lòng Quỳ Mão trống trải không thôi, hắn ngơ ngác nhìn Thiên Càn, giọng buồn buồn, “Đa tạ…”
Hắn không còn là Lược Ảnh Vệ nữa, không thể dùng danh hiệu này để làm tên nữa. Dù Thiên Càn tốt bụng, giữ lại cái tên ấy cho hắn, sau này sẽ không có Quỳ Mão nào khác, nhưng người thanh niên vẫn buồn bã lắm.
Mất đi vai trò Lược Ảnh Vệ, không còn tư cách sử dụng danh hiệu ấy. Sau khi bị xóa tên, nỗi lòng Quỳ Mão chỉ còn lại hoang mang.
Thiên Càn hiểu rõ nội tâm của các Lược Ảnh Vệ, ông lấy một ngọc giản ra, đưa cho Quỳ Mão, “Trong đây ghi lại nơi sinh, tên họ và thân thế đại khái của ngươi.”
Là một tổ chức bí mật, khi chọn lựa cô nhi để dạy dỗ, họ đương nhiên sẽ điều tra cặn kẽ. Vậy nên, thân phận của Quỳ Mão không phải không có thông tin gì như hắn vẫn tưởng.
Ánh mắt người thanh niên lóe lên một chút, hắn cúi xuống nhìn ngọc giản.
Thiên Càn cũng nhìn ngọc giản ấy, nhẹ nhàng bảo, “Nếu ngươi muốn, có thể bỏ danh hiệu đi và dùng tên thật của mình, ta nhớ tên ngươi là A Duyệt.”
A Duyệt.
Nghe thấy tên ấy, ký ức của Quỳ Mão như thức tỉnh, hắn dường như nhớ tới điều gì.
Người thanh niên siết chặt ngọc giản, rời khỏi Tiểu Bàng Phong như kẻ mất hồn. Hắn vừa bước vừa ngoái đầu lại, lòng lưu luyến khôn nguôi. Sau này, hắn không còn được tới đây nữa đúng không?
Mậu Thần siết chặt nguyệt lệ mà mình tích góp được trong khoảng thời gian này, nhìn bóng Quỳ Mão rời đi, thầm hít sâu một hơi.
Gã đứng đó một chốc rồi mới nhấc chân đi về nơi ở của mình.
Một người sắc mặt cau có đứng trước mặt gã. Mậu Thần chau mày, không thèm nhìn Hạ Hạc đang sụ mặt ở đó, cứ thế đi qua.
“Đứng lại!” Hạ Hạc hô khẽ.
Mậu Thần không biết hắn định làm gì, gắng mà quay đầu lại. Hiện gã chỉ thấy buồn lây sau khi biết tin Quỳ Mão bị xóa tên, chỉ muốn ở một mình yên lặng.
Hạ Hạc siết chặt tay thành hai nắm đấm, giọng nói ẩn chứa sự tức giận vang lên, “Sao ngươi không bảo cho ta ngươi là Lược Ảnh Vệ?”
Gương mặt khó chịu của Mậu Thần ngơ ra. Gã nháy nháy mắt mấy cái, rồi mới hiểu rằng: chắc là Hạ Hạc trộm theo sau mình và thấy được mọi chuyện diễn ra ban nãy.
Hạ Hạc là tu sĩ Đại Thừa, nếu hắn đã muốn che dấu hành tung thì những mật thám tinh thông ẩn nấp như bọn họ cũng chẳng thể nào nhận ra được.
Mậu Thần nhìn hắn với gương mặt không biểu tình, “Ngươi cũng biết rồi.”
Hơi thở của Hạ Hạc thoáng dồn dập, hắn gật mạnh một cái.
Mậu Thần cũng gật đầu theo. Gã là phàm tu. Điều này khiến cho tuổi thọ của Hạ Hạc – người cùng chung sinh mệnh với gã – sẽ bị giảm một nửa. Gã đã chuẩn bị tinh thần từ trước, đợi đến ngày Hạ Hạc biết chuyện thì có thể sẵn sàng đối mặt với lửa giận của hắn.
Mậu Thần tự nhủ rằng chuyện này chẳng có gì quan trọng cả, đây là điều mình hiển nhiên phải nhận lấy, gã nhắm mắt, bảo, “Ngươi muốn nói gì thì nói đi.”
Một lát sau, gã không đợi được những chỉ trích và giận dữ của Hạ Hạc, mà chỉ đợi được một người lao tới ôm ghì lấy mình.
Mậu Thần mở mắt ra đầy ngạc nhiên. Hạ Hạc ôm gã. Thoạt trông, hắn còn bức bối hơn cả mình.
“Ta không hề biết rằng ngươi không thể tu chân. Ngươi thực đáng thương….” Cặp mắt hoa đào trên gương mặt tuấn tú của Hạ Hạc đã rơm rớm, hắn nhìn Mậu Thần với vẻ thương tiếc, nghĩ bụng gã này đúng là người đáng thương nhất trần đời.
Mậu Thần đơ ra. Đợi đến khi gã hiểu rõ Hạ Hạc đang nói gì thì lại dở khóc dở cười.
Gì thế này?! Nhưng điều khiến Mậu Thần thở phào chính là Hạ Hạc không hề giận chuyện gã khiến tuổi thọ của hắn giảm đi phân nửa.
Khóe miệng của gã nhếch lên, gã vỗ nhẹ lên gáy Hạ Hạc, “Ngươi không cần thương hại! Ta may mắn hơn những người suốt đời không thể tu chân nhiều, ít nhất thì ta có ma chủng, nó giúp ta có được tu vi của một tu sĩ Quy Nguyên.”
Hạ Hạc buông Mậu Thần ra, hàng lông mày nhíu chặt, “Sao có thể giống nhau chứ, thứ đó dù sao cũng chỉ là vật ngoài thân, không bằng sức mạnh thật sự của mình được.”
Hai tay hắn đặt lên vai Mậu Thần, mắt sáng lấp lánh, “Ngươi yên tâm! Ta nhất định sẽ kiếm viên Phục Sinh Đan ấy cho ngươi, giúp ngươi có thể tu chân như Quỳ Mão!”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mậu Thần, hầu kết của gã khẽ trượt xuống, cổ họng như có gì nghẹn lại.
Gã gượng nhếch lên khóe môi, dằn xuống nước mắt chực trào ra, giọng thoáng run rẩy, “Ấy không phải chuyện dễ đâu, cần rất nhiều công huân để đổi.”
Hạ Hạc nhìn gã đầy nghiêm túc, rồi nghiêng đầu hỏi, “Đúng rồi, Lược Ảnh Vệ các ngươi làm gì? Làm cách nào để có công huân?”
Bao cảm động trong lòng Mậu Thần tan biến, gã liếc Hạ Hạc một cái, giận dữ bảo, “Ngươi không biết cần làm gì mà dám mạnh mồm thế hả?!”
Hạ Hạc vênh mặt cợt nhả, “Gì mà căng thế, cùng lắm thì ta đi nài Kỳ Thí Phi….à không, tôn thượng, để ngài ấy cho ta một viên.”
Mậu Thần tránh tay hắn ra, đi về nơi ở của mình. Gã thấy cái suy nghĩ đó của Hạ Hạc đúng là hão huyền, tôn thượng chắc chắn sẽ không ban thuốc nếu hắn đi xin.
Khả năng cao hơn là: ngài ấy sẽ sai phái Hạ Hạc làm này làm nọ.