Kỳ Thí Phi không hề chủ quan, nếu giờ cứ giả vờ rằng mình là tu sĩ Ngưng Hồn thì không tài nào thoát thân được, đã tới lúc khiến cảnh giới của “Bạch Dương Phàm” tăng lên.
Cả Tây Tứ Châu này đều biết Bạch Dương Phàm là thiên tài. Hắn sở hữu thể chất thuần linh nên tốc độ tu luyện và thăng cấp rất nhanh, mới vừa đột phá Ngưng Hồn khiến mọi người trầm trồ, loáng cái đã thăng thành Hóa Thần. Điều này tuy khiến những đạo tu ngạc nhiên, nhưng không tới nỗi thái quá.
Các đạo tu phía dưới xôn xao rằng cái thể chất kia đúng là xuất chúng, còn lão tổ của Thiên Lâm Phái đang đối chiến với hắn thì chỉ biết than thầm.
Bạch Dương Phàm một mình nghênh chiến lão tổ kia, đồng bạn của hắn – Đường Thiên Phúc và con Phi Kiêu thì đối phó với các môn chúng.
Những người tới từ núi Đông Mang đều biết rõ con Phi Kiêu này lợi hại tới chừng nào, vậy nên, dù người của Thiên Lâm Phái có hô hào ra sao thì cũng chẳng ai chịu lên giúp.
“Cả đám người đánh hai người, Thiên Lâm Phái đúng là vô sỉ!”
Bấy giờ, một gã mặt mày đoan chính, tuấn tú bước lên, giở giọng trách cứ Thiên Lâm Phái rất đường đường chính chính.
Người xung quanh lấy làm kỳ quái, đúng là Thiên Lâm Phái đang lấy nhiều đánh ít, nhưng rõ ràng họ đang ở thế hạ phong, gã này bênh sai bên rồi chứ nhỉ?
Tiếp, người nọ nói một câu khiến ai nấy đều trố mắt, “Đừng lo, tôi qua giúp hai người!” Sau đó, gã đường hoàng mà xông vào, giúp Đường Thiên Phúc đánh người của Thiên Lâm Phái.
Những đạo tu đứng dưới thoáng chao đảo, ai nấy đều thấy tình thế xoay chuyển nhanh quá, đây là cách dựa hơi nịnh bợ mới à?
Đúng là xuất sắc.
Giờ Bạch Dương Phàm đang bị lên án, gã xông lên tỏ lòng trung thành như vậy rất dễ có được cảm tình. Tiếc rằng dù mọi người nghĩ vậy, nhưng không ai dám thử, dù sao thì họ cũng chỉ nghĩ theo tâm lý thường tình, ai cũng sợ bị chỉ trích.
Những người đó tưởng kẻ kia nịnh bợ, nhưng thực chất là Mậu Thần từ trong tối đi ra ngoài sáng mà thôi. Gã thu hút tầm mắt của những đạo tu ở đây, để Kỳ Thí Phi có thể nương vào đó dẫn vị lão tổ kia rời khỏi chiến trường, tới nơi mọi người không thấy được. Nơi đó có Hạ Hạc đang mai phục.
Mậu Thần, Quỳ Mão và Phi Kiêu phối hợp với nhau, khiến đám người của Thiên Lâm Phái rụng lả tả như sung. Cuối cùng, quân của Thiên Lâm Phái tới bắt người không thành, ngược lại còn bị giết sạch.
Về phần cuộc giao chiến giữa Bạch Dương Phàm và vị lão tổ kia, Bạch Dương Phàm quay trở lại với sát khí ngập trời, còn lão tổ thì không thấy bóng dáng, e rằng dữ nhiều lành ít.
Những đạo tu xung quanh hóng chuyện xong, đương định bỏ chạy thì bỗng Bạch Dương Phàm nở nụ cười, “Xem kịch nào có vui bằng tự mình lên diễn chứ? Nếu đã tới thì ở lại hết đi!”
Trong thoáng đó, ánh mắt Bạch Dương Phàm lóe lên thứ ánh sáng đáng sợ, khí thế bùng nổ mãnh liệt, đè ép hết thảy những đạo tu ở đây.
“Hắn, hắn ta tẩu hỏa nhập ma rồi sao? Đáng sợ quá.” Nhóm nữ tu của Thất Hà Môn trốn sau đám người, họ quay sang nói với Lưu Thư Dao bằng giọng run rẩy.
“Bạch Dương Phàm! Ngươi điên rồi à? Ngươi cho rằng có thể giết hết mọi người ở đây sao?” Đạo tu đứng trước cất giọng chất vấn với vẻ ngỡ ngàng, chân hắn bất giác lùi về sau một bước, để lộ nỗi sợ hãi trong lòng.
Sắc mặt Lưu Thư Dao trắng bệch, cô run rẩy cầm lấy tay của sư muội đứng bên, lắc đầu, “Đi mau, chúng ta đi mau!”
Cô bỗng có một cảm giác vô cùng đáng sợ, rằng kẻ này không phải Bạch Dương Phàm! Bạch Dương Phàm không phải người như thế!
Nhóm người của Thất Hà Môn đứng ở gần cuối nên có thể nhanh chóng rời khỏi khu vực này. Vẻ mặt của Lưu Thư Dao vô cùng hoảng hốt, cô nhanh chóng quyết định rằng phải dẫn chúng sư muội đi về nơi tổ chức đại hội minh ước.
Bấy giờ, nhóm đạo tu bị Bạch Dương Phàm khiêu khích do ỷ vào việc họ người đông thế này, hắn không dám chọc vào mà đang bị cuốn vào cuộc chém giết.
Cuộc chém giết này hoàn toàn nghiêng về một phía. Ban đầu, còn có những kẻ vì lòng căm phẫn mà muốn xông lên đấu với Bạch Dương Phàm, nhưng khi thực sự đối mặt rồi mới không khỏi chùn bước trước khí thế đáng sợ của hắn.
Rất nhiều người bắt đầu lui bước, bỏ chạy tán loạn. Kỳ Thí Phi đuổi theo ráo riết.
Ban đầu y không định đuổi cùng giết tận, vào cái tình thế vừa rồi, tốt nhất là đánh cho chúng tản ra, để có người lan truyền tin tức thì mới tốt cho mục đích của y. Nhưng tình cảnh này bỗng trùng hợp với những gì y trông thấy trong ảo cảnh của Quỳ Mão. Vậy nên, ma tôn đại nhân mới đùng đùng nổi giận, đuổi theo giết sạch bọn chúng cho hả giận.
Đuổi giết mê mải, đám người càng lúc càng tản ra, càng lúc càng ít đi. Kỳ Thí Phi quay lại nhìn Quỳ Mão vẫn một mực theo sau, trong lòng bỗng dịu hẳn.
Y lại gần hắn, vươn tay ôm hắn vào lòng.
“Tôn thượng?” Quỳ Mão không hiểu sao ngài ấy bỗng nhiên lại có hành động này, cất giọng hơi nghẹt nghẹt.
Giọng của cậu chàng Lược Ảnh thanh hơn y, tiếng nói rõ ràng, êm ái, ma tôn đại nhân thích nghe lắm. Y càng ôm siết lấy, cằm đặt lên vai Quỳ Mão, môi hôn lên cổ hắn.
Tiếng y khàn đục, “Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho những kẻ từng truy giết ngươi, từng khiến ngươi bị thương!”
Giọng nói của y vừa chất chứa nỗi tức giận, vừa lẩn khuất sự tàn nhẫn, thế nhưng Quỳ Mão lại thấy cảm động vô cùng, hai mắt hắn hoe hoe, hắn vươn tay ôm lấy ma tôn đại nhân.
“Đấy đều là chuyện trước khi trùng sinh rồi, giờ thuộc hạ đâu có bị thương đâu.”
“Không cần biết là có phải trước kia hay không, bị thương tức là bị thương.” Kỳ Thí Phi chỉ tay vào những vị trí đã từng có sẹo trên người cậu thanh niên.
Những vết thương cũ trên người Quỳ Mão vốn đã nhạt đi nhờ số thuốc mỡ mà Kỳ Thí Phi cho. Lại thêm việc sau khi thăng tới cảnh giới Thuế Phàm, cơ thể người thanh niên được linh khí bồi dưỡng nên làn da trở nên căng bóng, không còn chút sẹo nào.
“Tôn thượng.” Quỳ Mão gọi khẽ. Hắn siết chặt hai cánh tay để họ gần sát hơn. Tấm lòng thương yêu của người này khiến ngực Quỳ Mão nghẹn lại, nhưng không phải vì chua xót như trước nữa, mà bởi ngọt ngào và cảm động.
Kỳ Thí Phi luồn tay vào mái tóc người thanh niên, cúi xuống hôn lên môi hắn.
Vọng Trần bay vòng trên bầu trời, thấy họ không đi theo nên ngoặt lại về hướng đó. Mậu Thần đang ôm hai con chim non nghịch ngợm trong lòng, nhìn qua thấy hai người nọ đang dính lấy nhau bèn nhắc nhở, “Nếu mày không muốn bị đánh thì đừng có lại gần đấy lúc này!”
“Chi?” Vọng Trần nghiêng đầu, nhìn về hai người kia bằng cặp mắt to tròn, nó nhớ lại cảm giác khi bị Kỳ Thí Phi đấm vào đầu mà choáng váng, vội vàng vỗ cánh bay đi.
Có chuyện này làm bước đệm, giờ nhìn lại chẳng còn thấy bóng dáng của những tu sĩ đang chạy trốn đâu nữa.
Kỳ Thí Phi dắt tay Quỳ Mão bay theo hướng nhóm đạo tu tản mất, ung dung như đi dạo.
Y không biết Hạ Hạc đang lêu lổng ở chỗ nào, cũng lười dùng thần niệm để tìm. Việc đi dạo một cách vô định cùng Quỳ Mão bỗng khiến ma tôn đại nhân nảy sinh những cảm cảm giác lãng mạn, y rất hưởng thụ khoảng thời gian tay trong tay với cậu chàng Lược Ảnh.
Bỗng có một bóng người xuất hiện từ phía xa. Vẻ ngoài nhàn tản của Kỳ Thí Phi biến mất, chuyển sang chế độ Bạch Dương Phàm. Y bỏ tay Quỳ Mão ra, nhìn chằm chằm vào vị khách không mời với vẻ khó chịu.
Khí tức của kẻ này rất bình thường, nhưng lại khiến Kỳ Thí Phi không thể đoán nổi tu vi, điều này khiến y cảnh giác.
“Bạch Dương Phàm.” Người nọ cất giọng bình bình, lão nhìn Kỳ Thí Phi, thoáng chau mày như đang nghi hoặc, “Bạch Dương Phàm?”
“Đúng là Bạch mỗ.” Kỳ Thí Phi cảm thấy có gì đó là lạ, y lặng lẽ ra hiệu cho Quỳ Mão để người thanh niên khắc khắc đề phòng.
“Hừ.” Lão hừ lạnh một tiếng, gương mặt vốn không có gì xuất chúng bỗng tỏa ra nhuệ khí vô vàn, “Ngươi không phải Bạch Dương Phàm! Ngươi là ai?”
Trong khoảng thời gian giả làm Bạch Dương Phàm, mỗi lần gặp người lạ là mỗi lần Kỳ Thí Phi có nguy cơ bại lộ cao nhất.
Bởi những người đó biết Bạch Dương Phàm, nhưng Kỳ Thí Phi lại không biết thân phận của họ, lúc nói chuyện sẽ dễ lộ sơ hở. Chẳng qua là bởi Kỳ Thí Phi giỏi ăn nói, cũng giữ vững thái độ vô cùng cẩn thận nên khó ai phát hiện được sự bất thường.
Đôi khi cũng có mấy người cảm thấy là lạ, nhưng đều buông bỏ nghi ngờ khi nhận thấy thể chất thuần linh của y.
Mãi tới lúc này, mới có người phát hiện.
Kỳ Thí Phi nở nụ cường, chắp tay sau lưng rất đạo mạo, “Sao lão dám khẳng định ta không phải Bạch Dương Phàm?”
Người nọ nheo mắt lại, nói giọng lạnh nhạt, “Nếu là Bạch Dương Phàm, khi vừa thấy lão phu đã phải bước tới dập đầu rồi, nào dám nghênh ngang như thế.”
Kỳ Thí Phi thoáng đăm chiêu, rồi nở nụ cười, “Ra lão là Chung Huyễn.”
Ở Tây Tứ Châu này, người có thể khiến Bạch Dương Phàm phải quỳ gối dập đầu chỉ có chưởng môn của Thiên Lâm Phái và vị Bắc Hải Thiên Tôn – Chung Huyễn – này.Ngáo:
Mải mê đú đởn game gủng các kiểu quá nên giờ mới làm xong chương này =)) Vẫn đang cố gắng cân bằng thời gian =))