Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Chương 9




Linh thú, linh thảo được ưu tiên sử dụng cho việc tu luyện, vì vậy, chúng tu sĩ đạo tu từ bỏ ham mê ăn uống. Lỡ có ai tỏ ra ham thích điều gì, sẽ bị người đời cười nhạo tâm chí không kiên, lục căn chưa tịnh (1).

Mọi người xung quanh đều chủ động hoặc bị động thanh tâm quả dục nên việc này trở thành bình thường. Đã ích cốc (2), hơn nữa, những thức đồ phàm tục sao có thể xứng với khẩu vị, nên dù không ăn uống cũng chẳng phải vấn đề gì.

Nhưng nếu một người đã thanh đạm suốt mấy trăm năm, đột nhiên được nếm thứ rượu ngon cực phẩm, thì đạo tâm kiên định đến mấy cũng sẽ phải dao động. Huống chi, Bạch Dương Phàm chỉ là một tu sĩ chưa tới trăm tuổi, đạo tâm nào đã vững như bàn thạch.

Ra, không phải đồ không ngon, rượu không đáng uống, mà vì không dùng đúng nguyên liệu!

Sư tôn có ở đây, chắc hẳn cũng không nỡ bỏ phí số thịt Phức Lộ nghìn tuổi và rượu nguyên chất nhưỡng từ ngọc hoan Trường Hoan ngàn năm này? Bạch Dương Phàm tự nhủ xong, tâm lý thả lỏng, ăn uống cũng thoải mái hơn.

Thấy hắn sảng khoái, chủ tiệc Kỳ Thí Phi đương nhiên là vô cùng vui vẻ. Khách chủ cùng vui, huynh đệ chén tạc chén thù nơi Bạch Lộ thai, say sưa không dứt.

Tiệc đã quá bán, Bạch Dương Phàm cảm khái, hôm nay hắn quả đã hưởng hết lộc ăn. Nghĩ tới mai này phải quay về Tây Tứ châu lại không khỏi nuối tiếc, sợ rằng chẳng còn cơ hội nhấm nháp cao lương mĩ vị.

Chung quy, hắn vẫn phải trở lại tông môn. Trong một thoáng, ý nghĩ tham lam hiện lên trong tâm trí, giá như hắn có thể sống tại Đông Độ châu, thỏa thuê tận hưởng sự phồn hoa của chốn này. Ngoài cơ man linh thảo, còn có thể nhắm rượu hưởng thịt những loài linh cầm linh thú mà chúng đạo tu thi nhau tranh đoạt.

Tuy có tâm tưởng như thế, nhưng Bạch Dương Phàm là một kẻ hoài cựu. Hắn không nỡ rũ bỏ tông môn, sư tôn, và chúng sư đệ, sư muội.

Đương nhiên, nếu có ngày, cả Ngự Linh tông đều dời đến Đông Độ châu thì tốt biết mấy, vẹn toàn đôi bên!

Cả một vò Bạn Trường Hoan đều cho Bạch Dương Phàm hưởng dụng. Rượu này tràn ngập linh lực, hắn thậm chí không kịp hấp thu hết linh khí, khiến chúng tản ra, tan mất. Nhưng, hiện Bạch Dương Phàm không quan tâm chuyện có lãng phí linh khí hay không, y chỉ mải mê chìm đắm trong hương rượu ngọt lành.

Hiếm khi uống rượu nên Bạch Dương Phàm đã quên cảm giác say rượu là như thế nào. Bạn Trường Hoan có tác dụng vô cùng mạnh, Kỳ Thí Phi cũng đã hây hây, mắt mơ màng, bờ môi ướt át ửng lên. Y tựa vào thành ghế phía sau, khép hờ mi mắt, không biết là say hay tỉnh.

Thấy ma tôn có chút mê đi như thế, Quỳ Mão không khỏi lo lắng, hắn chợt ngộ ra.

Quỳ Mão từng nghi hoặc, tôn thượng đã đạt cảnh giới Đại thừa, mà Bạch Dương Phàm dù sao cũng đã lên tới Ngưng hồn, đâu dễ bị ám toán, thế nhưng sao kiếp trước hắn vẫn bị trúng độc. Ám sát ngay trước mặt Nam cảnh ma tôn, chuyện này thật không thể tin nổi!

Người thanh niên vốn ẩn núp tại nơi hạ đẳng, chỉ được tiếp xúc với những tên ma tu ở tầng dưới chót. Hắn không biết, trên đời lại có loại linh rượu khiến tu sĩ say.

Đương lúc hắn ngơ ngẩn khi khám phá ra một chân trời mới, dị biến xảy ra!

Nhị trù đứng cạnh Tiền Tứ Bình, đương giúp gã bày số đồ ăn nóng hổi mới tắt lửa lên khay bỗng nhiên hất phăng bếp.

Tiền Tứ Bình hét lên một tiếng. Bao năm nấu nướng, mang trong lòng tình yêu mãnh liệt đối với mỹ thực, thành ra phản ứng đầu tiên của gã là: không thể để cái nồi thơm phức này rơi xuống đất được. Cơ thể tự động phóng theo chiếc nồi, đợi đến khi gã tỉnh táo lại, nhị trù đã vọt qua chỗ Bạch Dương Phàm đòi giết.

Ám sát?!

Tiền Tứ Bình sửng sốt, toàn thân run lên. Gã gào lớn: “Có thích khách!” Chỉ thế, và gã đứng ngơ ra đó, ngóng trông người khác cứu giá, bởi cái nồi vẫn còn trong tay không nỡ ném.

Quỳ Mào rủa một tiếng: “Vô dụng!” Vẻ mặt hắn nghiêm nghị, nhào theo sau nhị trù.

Chỉ trong nháy mắt, nhị trù đã vút tới Bạch Lộ thai, gã ta rút ra thứ gì đó ánh xanh sắc lẻm đâm về phía Bạch Dương Phàm.

Có lẽ Kỳ Thí Phi say thật, đầu gật gù, ánh mắt mê say. Thấy tình cảnh này, y sực tỉnh. Ngón tay khẽ nâng, rung rất nhẹ, tựa hồ cũng không kịp đỡ lấy chiêu này.

“Ngươi dám!!”

Người thanh niên giận dữ, gầm lên một tiếng, chân nguyên tích tụ suốt mấy ngày nay trong ma chủng bùng nổ, linh khí cuộn trào xáo động, xé rách, đảo ngược không khí. Một cơn lốc đột nhiên xuất hiện, cát bụi mịt mù tạm thời che kín tầm mắt.

Đoản kiếm phát ra ánh sáng xanh nhạt, vọt tới, bắn về phía lưng nhị trù.

“Đáng chết!”

Nếu quyết tâm, kẻ ám sát vẫn có thể lao tới tóm Bạch Dương Phàm, chẳng qua là phải trả giá bằng tánh mạng của mình. Kết cuộc ngọc thạch câu phần (3) như thế, nhị trù không cam tâm. Gã chật vật né sang một bên, đoản kiếm vồ hụt, bắn vào không trung. Không ngờ rằng, ngay sau đó, kẻ ám sát bỏ mặc Bạch Dương Phàm, lao xuống vực sâu phía dướng Bạch Lộ thai.

Người thanh niên không kịp nghĩ nhiều, thả mình nhảy xuống vách núi.

Giây phút đó, ánh trăng chiếu xiên, rọi qua thân hình hắn, cắt nên bóng hình phiên nhược kinh hồng (4). Gương mặt hắn chỉ lộ ra một mé nghiêng, nghiêm nghị mà kiên định, toát ra khí thế bất khuất. Giây phút đó, khắc sâu vào tâm tưởng Kỳ Thí Phi.

Một lúc lâu sau, tâm trí trì trệ, bị cồn làm tê liệt của Bạch Dương Phàm mới mơ màng hồi tỉnh.

“Có chuyện gì thế?” Hắn đã say như chết, chống cánh tay, lảo đảo định đứng lên: “Ai à?”

Ánh mắt Kỳ Thí Phi chợt thanh tỉnh, y xoay người, búng tay một cái. Quầng sáng trắng chưa kịp bắn tới gáy Bạch Dương Phàm, hắn đã gục xuống. Tiếng ngáy dậy lên.

Dòng linh lực mãnh liệt tán đi, Kỳ Thí Phi đứng dậy, gió đêm hây hẩy, áo choàng của y chấp chới tung bay. Y nhìn xuống khu bếp được Thiện Thực đường dựng tạm dưới phần đất trống.

Ánh mắt băng hàn găm thẳng vào Tiền Thứ Bình, nụ cười lạnh lẽo vang lên bốn phía: “Xem ra, trong mắt ngươi, bản tôn không sánh bằng Phức Lộ…”

Tiền Tứ Bình run rẩy, bấy giờ gã mới nhận ra, khi nãy mình mắc vào một sai lầm chết người.

Tuy ma đạo lấy thực lực vi tôn, ai lo thân người nấy. Nhưng điều này có nghĩa rằng, tại vụ ám sát này, gã dửng dưng thì ma tôn mới không chướng mắt.

Trong tình thế nguy ngập như vậy, Tiền Tứ Bình chỉ hô một tiếng, rồi bưng nồi không chịu buông, ý trốn tránh đã lồ lộ. Quả là tự dí dao vào cổ.

Chiếc nồi trên tay Tiền Tứ Bình bỗng bị quẳng sang bên, gã quỳ thụp xuống, cúi rạp người, dập đầu côm cốp xuống sàn: “Tôn thượng! Tiểu nhân biết sai, xin ngài tha cho tiểu nhân một mạng!!”

Kỳ Thí Phi ngẩng đầu nhìn vầng trăng vằng vặc, thản nhiên nói: “Nếu ngươi đã thích Phức Lộ như thế, chi bằng bản tôn đưa ngươi đi làm bạn với nó.”

Tiền Tứ Bình ngẩng đầu lên đầy kinh hãi, gã đột khựng lại như đá, rồi vỡ vụn thành bột mịn. Một cơn gió thổi qua, thế gian này không còn lưu lại chút dấu vết nào về sự tồn tại của người này.

Kỳ Thí Phi phóng một lá bùa đưa tin, triệu gọi tổng lĩnh của Lược Ảnh vệ – Thiên Càn.

Y chậm rãi đi đến cạnh Bạch Lộ thai, ánh mắt trở nên trống rỗng, dùng thần niệm (5) tìm kiếm bóng dáng người kia.

Người thanh niên vẫn đương chiến đấu kịch liệt với kẻ ám sát, tên đó tu luyện theo phương pháp hồn tế. Bóng dáng hai người liên tục di chuyển, chiêu chiêu tàn nhẫn, thức thức xảo quyệt, pháp thuật và pháp khí va đụng khiến đất đá vỡ toang, vô cùng kịch liệt.

Kỳ Thí Phi hừ lạnh một tiếng.

Bạch Dương Phàm có thể chất thuần linh hiếm có, không chỉ nhạy bén với linh lực mà thần hồn cũng vô cùng thuần túy. Điều này đương nhiên khiến những tu sĩ hồn tế khao khát, dù phải liều mạng cũng phải thử một phen.

Một Lược Ảnh vệ ẩn giấu ma chủng tiếp cận đã khiến y cảm thấy bất thường, lại thêm Kỳ Thí Phi từng chú ý tới người thanh niên này; vậy nên, Quỳ Mão vừa xuất hiện, y liền biết đêm nay sẽ có chuyện xảy ra.

Quả nhiên, một tên đầu bếp nhân lúc y có chút ngây ngất lao đến đánh lén, mà người thanh niên đó, ra tay chặn lại vô cùng quyết đoán.

Tuy sự xuất hiện này khiến kế hoạch của y thoáng hỗn loạn, nhưng thực chất lại không hề gì.

Kỳ Thí Phi còn đang thưởng thức trận chém giết tàn nhẫn của người thanh niên, thì tổng lĩnh Thiên Càn của Lược Ảnh vệ đến.

“Thuộc hạ – tổng lĩnh Thiên Càn của Lược Ảnh vệ – khấu kiến tôn thượng.”

Kỳ Thí Phi không quay đầu lại, nói: “Ba người của Thiện Thực đường hành sự thất nghi (6), đã bị bản tôn xử trí, ngươi đi lan truyền chuyện này ra ngoài.”

“?” Thiên Càn ngơ ngác ngẩng đầu dậy, không rõ ma tôn gọi ông tới, nói câu này là có ý gì.

“Ngươi cứ lan truyền như thế là được.”

“Thuộc hạ cẩn tuân chỉ dụ, sẽ làm ngay lập tức.”

Kỳ Thí Phi đứng vững ở đó, Thiên Càn tại bên kính cẩn đợi lệnh.

Một lát sau, ánh mắt Kỳ Thí Phi lóe lên vẻ hứng thú, khóe môi y khẽ nhếch, ngón tay nhẹ gõ.

Người thanh niên liều chết giết được kẻ ám sát kia. Nhưng hắn bị thương nặng, máu nhuộm đẫm toàn thân, khiến người ta không khỏi lưu mắt. Hắn lết cơ thể chồng chéo vết thương, lảo đảo gục xuống đất, nghỉ ngơi hồi lâu mới đứng dậy dọn dẹp hiện trường sạch sẽ, rồi chậm rãi bước vào chủ phong (7).

Đợi đến khi người thanh niên hoàn toàn khuất khỏi phạm vi thần niệm, Kỳ Thí Phi mới nhớ tới Thiên Càn vẫn đang đợi lệnh, y xoay người bước xuống Bạch Lộ thai, nói: “Mang bảng thứ hạng công huân sắp tới của Lược Ảnh vệ lên Cửu Cực phong.”

Phân phó xong, Kỳ Thí Phi bay vút đi. Về phần Bạch Dương Phàm, cứ để y ngủ lại nơi này cho đến lúc tỉnh.

Để không có vụ ám sát thứ hai xảy đến, Kỳ Thí Phi còn cố ý lập cấm chế.

Thiên Càn giao bảng thứ hạng công huân cho Kỳ Thí Phi, trong lòng đầy nghi hoặc. Không hiểu sao bỗng nhiên ma tôn lại có ý xem danh sách này, bình thường chỉ cần đưa tới cho ma quân là được.

Thân là cường giả tối cao của Ngục Thiên tông, Kỳ Thí Phi không thèm để tâm tới việc quản lý sự vụ.

Vì thế nên hiện giờ, Ngục Thiên tông không có tông chủ chính thức, chỉ có một vị “ma quân thay quyền”  ra mặt quản lý.

Gọi là “thay quyền” nhưng không có thực quyền, lại phải xử lý bao chuyện vụn vặt, không thể chăm chú tu luyện. Vậy nên, các ma quân chỉ muốn né tránh không làm. Cuối cùng, họ đành phải luân phiên đảm nhận cái chức “thay quyền” đó.

Kỳ Thí Phi ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế chủ vị xa hoa, ngón tay lướt qua một loạt danh hiệu trên bảng thứ hạng.

Y không rõ người thanh niên đó tên gì. Nhưng Kỳ Thí Phi biết chắc chắn, Lược Ảnh vệ diệt trừ được nhiều gian tế nhất, chính là hắn.

Đôi mắt hổ phách khẽ chớp một cái, đầu ngón tay chỉ đúng vào danh xưng Quỳ Mão. Bờ môi thì thầm: “Đây là ngươi sao?”

__________________

Ngáo:

(1) lục căn chưa tịnh: theo Phật giáo, lục căn gồm có : tai, mắt, mũi, lưỡi, thân thể, ý thức. Lục căn chưa tịnh đại khái là tu chưa thành, vẫn còn lưu luyến trần thế, còn ham muốn.

(2) ích cốc: người tu chân khi ích cốc sẽ không cần ăn uống mà vẫn sống được.

(3) ngọc thạch câu phần: cả ngọc và đá đều bị đốt cháy, hủy diệt. Gần nghĩa với “đồng quy vu tận”

(4) Phiên nhược kinh hồng (翩若惊鸿): Thực ra, trong raw nó là : kinh nhược phiên hồng, nhưng mình tra thì không có thành ngữ này, chỉ có phiên nhược kinh hồng thôi.

[Lạc thần phú] của Tào Thực có câu: “Uyên nhược du long, phiên nhược kinh hồng” để miêu tả dáng vẻ của Lạc thần. Người đời sau dùng câu này để gợi dáng người uyển chuyển, mềm nhẹ như chim nhạn của nữ tử.

Chữ ‘kinh hồng’ trong trường hợp này không được hiểu là ‘con chim nhạn bị chấn kinh’, mà là phong thái nhẹ nhàng phiêu dật, dung mạo giai mỹ của nữ tử. ‘Kinh hồng nhất miết’ (QT: kinh hồng thoáng nhìn) là liếc mắt nhìn tư thái tuyệt giai của mỹ nữ.

(5) thần niệm: (hiểu đại khái) ý thức, sức mạnh tinh thần của người tu chân.

(6) hành sự thất nghi: làm việc trái với phép tắc/ nghi lễ

(7) chủ phong: tòa núi chính/ cao nhất (ở những chương trước mình nhầm với: ngọn núi cao nhất, sẽ sửa lại)

Chúc mừng Quỳ Mão đã được nam thần phát hiện và biết tên =))