Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Chương 89




Kỳ Thí Phi và Quỳ Mão tới đây không phải để lịch lãm, mục đích chính của họ là tìm kiếm các đệ tử Thiên Lâm Phái hoặc đệ tử của các môn phái đạo tu khác để khơi mào tranh chấp. Không quan tâm tới những linh thú thường xuyên gặp phải, cả hai từ từ đi sâu vào vùng núi Đông Mang.

Kỳ Thí Phi giao cho Quỳ Mão một nhiệm vụ mới, bảo lát nữa hắn phải phối hợp mình để đi gây xích mích. Trước giờ Quỳ Mão chỉ quen với việc ra tay đánh lén sau lưng, vậy nên hắn đang u sầu lắm, không biết mình nên lấy cớ gì lúc gây mâu thuẫn cho nó hợp lý?

Hắn không làm theo cái cách Kỳ Thí Phi khơi khơi bảo Tam Phạm giao đồ ra được. Tu sĩ Hóa Thần rất ít khi tới núi Đông Mang, tu sĩ có cảnh giới cao nhất ở chốn này là Ngưng Hồn. Những tu sĩ bậc thấp gặp tu sĩ Ngưng Hồn là không dám chọc vào rồi, nên cố tình gây khó dễ chẳng phải chuyện đơn giản.

Thôi, tới đâu hay tới đó, Quỳ Mão thở dài, tạm buông xuôi.

Nhưng thời gian càng trôi qua, Quỳ Mão càng không thả lỏng được, ngược lại, hắn càng căng thẳng vì bối rối không biết nên chọc ngoáy kiểu gì.

Lo cái gì là y như rằng cái đó xảy ra. Phía trước bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng của trận đấu pháp, dần dần, tiếng linh thú gầm thét và tiếng người đánh nhau vang lên ầm ầm.

Tới khi gặp chuyện thật, lòng Quỳ Mão rung lên một cái rồi bình tĩnh lại.

Quỳ Mão đi theo sau Kỳ Thí Phi, hai người một trước một sau, xuất hiện trước mắt đám người nọ.

Kỳ Thí Phi dùng ngoại hình của Bạch Dương Phàm, khoác lên mình chiếc áo choàng Thiền Tuyết, nom như trích tiên. Gương mặt tuấn tú của Quỳ Mão thì lạnh như tiền, không chút biểu cảm, bộ đồ xanh nhạt phiêu dật làm mềm những đường nét lạnh lùng của hắn, đem tới cảm giác xuất trần.

Nói chung là, diện mạo vô cùng tuấn tú, vừa nhìn đã biết là người thuộc danh môn đại phái.

“Hai vị sư huynh….tiền bối!” Trông thấy hai người họ, ba tu sĩ Quy Nguyên không biết tự lượng sức mà dám chọc vào một con Hắc Bối Phi Dực Hổ cấp cao liền hô, “Chúng tôi là đệ tử của phái Quan Nhạc, đang định bắt một linh thú thì bất cẩn chọc vào con hổ này. Mong hai vị tiền bối ra tay trợ giúp!”

May mà người nọ là tu sĩ, chứ nếu không, đương lúc né đòn mà còn nói ra một câu dài như vậy thì chưa kịp thở đã bị con Hắc Bối Phi Dực Hổ cắn chết rồi.

Kỳ Thí Phi nở nụ cười ôn hòa, cất cao giọng đáp, “Các vị đạo hữu đừng hoảng, Bạch mỗ qua giúp một tay.”

Nói rồi, khi Quỳ Mão còn chưa kịp phản ứng, Kỳ Thí Phi đã gia tăng tốc độ, xông vào trận chiến.

Quỳ Mão nhất thời không biết phải làm sao, chẳng phải định khơi mào mâu thuẫn à, sao bỗng dưng lại tốt bụng đi cứu người khác vậy?

Kỳ Thí Phi tay cầm lá bùa, di chuyển tới bên nhóm người kia rất nhanh nhẹn, y nhân lúc con hổ há miệng chuẩn bị lao tới cắn thì quẳng lá bùa vào miệng nó, động tác này mạo hiểm cực kỳ.

Lá bùa rơi vào trong yết hầu của con thú. Ba tên đệ tử của Quan Nhạc Phái còn chưa kịp vui mừng thì đã có một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Từ phần ngực cho tới phần đầu của con Hắc Bối Phi Dực Hổ nát bét, máu, thịt nát và vụn xương bay thẳng về phía nhóm ba người.

Họ đứng ngây ra như phỗng, toàn thân dính đầy máu me, thịt vụn.

Người vừa hô lớn ban nãy tức tới nghẹt thở, “Sao, sao ngươi lại giết nó? Ngươi có biết chúng ta lần tìm con Phi Dực Hổ này suốt ba tháng rồi không? Ngươi cứ thế mà giết nó à!”

Sắc mặt Kỳ Thí Phi ban nãy còn hòa ái, nghe vậy liền sầm xuống. Y nhếch môi, bảo, “Sao? Chính tai ta nghe thấy ngươi nói rằng vô tình chọc phải con linh thú này mà, ta còn tưởng các ngươi muốn nhờ ta giúp sức để diệt trừ nó. Nếu lần tìm lâu vậy rồi, sao ban nãy còn giấu diếm làm gì, khiến người khác hiểu lầm là lỗi của các ngươi.”

Quỳ Mão lộ ra vẻ mặt không vui. Hắn chê mặt đất quá bẩn, không chịu đáp xuống. Bộ đồ mới này tôn thượng vừa đưa, Quỳ Mão trân trọng lắm, không muốn nó bị dơ.

Bộ đồ Quỳ Mão đang mặc có kiểu dáng mới mẻ, chất liệu lại tuyệt hảo, thoạt nhìn đã thấy giống đệ tử danh môn có xuất thân tốt rồi. Trong mắt mấy người kia, cái động tác nhíu mày, kéo tay áo lên để tránh vũng máu của Quỳ Mão tỏ rõ sự cao ngạo, khinh bỉ.

Một người khác hai mắt hoe hoe, cố gắng suốt ba tháng, chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể bắt con linh thú ấy được, vậy mà lại bị hai kẻ này phá hoại, lòng hắn buồn lắm, cũng không chấp nhận nổi mất mát này, hắn quay sang nói với Kỳ Thí Phi, “Chúng ta cố tình giấu diếm là bởi không muốn bị chê cười rằng không biết tự lượng sức. Rõ ràng đã nói trước là muốn bắt linh thú rồi, các ngươi có thể liên tưởng được con hổ đó là mục tiêu của bọn ta mà. Giờ ngươi giết con Phi Dực Hổ ấy rồi thì đền con khác đi.”

Bấy giờ, Quỳ Mão mới giận thật. Hắn lạnh giọng, “Các ngươi cũng hiểu rằng mình không biết lượng sức cơ đấy. Nếu không có ta và sư huynh, thì đừng nói tới chuyện bắt linh thú, bản thân các ngươi đã khó mà thoát thân được rồi! Giờ còn già mồm đòi bồi thường, đúng là không biết liêm sỉ!”

Người hô lớn ban nãy có vẻ như là đội trưởng của nhóm này. Dù hắn cũng đang đau xót lắm, nhưng lại tỏ ra bình tĩnh hơn người kia nhiều. Hắn cản kẻ vừa hạnh họe lại, không cho kẻ này nói tiếp, sau đó liền quay sang xin lỗi Kỳ Thí Phi, “Lỗi là do thằng nhóc sư điệt của tôi không biết đều. Chuyện này tôi làm không đúng, không nói rõ ràng. Đa tạ hai vị đã ra tay giúp đỡ, nếu không thì bọn tôi không chết cũng đã trọng thương. Xin hỏi, sư môn của hai vị là?”

“Ta là Bạch Dương Phàm của Ngự Linh Tông, hắn là sư đệ của ta, Đường Thiên Phúc.” Kỳ Thí Phi chỉ vào Quỳ Mão, giới thiệu.

Đường Thiên Phúc là tên giả của Mậu Thần, bị Quỳ Mão dùng tạm. Tên giả Triệu Tam Mãn của hắn đã bị Chu Bích biết, lão vừa nghe là sẽ thấy bất thường ngay.

“Ra là Bạch tiền bối của Ngự Linh Tông.” Nghe vậy, mấy người của Quan Nhạc Phái càng không dám tỏ ra giận dữ. Phái họ chỉ là một môn phái tu chân nhỏ nhoi, so với một Ngự Linh Tông đồ sộ thì đúng là một trời một vực, đừng nói là bắt mất con linh thú của họ, dù giết chết họ thì sư môn cũng không dám tìm Ngự Linh Tông đòi lý lẽ.

Sắc mặt Kỳ Thí Phi đã nguôi giận, y dịu giọng, “Nãy cũng do ta lỗ mãng, các ngươi vất vả suốt mấy tháng trời mà ta lại giết mất con hổ ấy. Thế này đi, giờ chúng ta đi cùng nhau, ta biết ở núi Đông Mang này có một con Phi Kiêu đốm chừng nghìn tuổi. Con Phi Kiêu đấy chắc là thay thế được Phi Dực Hổ chứ?”

Vị sư thúc của Quan Nhạc Phái không ngờ Bạch Dương Phàm lại đồng ý bồi thường, lại còn bồi thường con linh thú hơn nghìn tuổi. So với Phi Dực Hổ thì con thú kia quý báu hơn nhiều. Hắn vui mừng quá đỗi, cảm ơn liên tục, lòng lại có chút áy náy khi vừa rồi thoáng có vẻ khó chịu.

Kỳ Thí Phi không cần xác của Phi Dực Hổ nên mấy người của Quan Nhạc Phái được hưởng sái. Điều này khiến họ càng vui vẻ, Kỳ Thí Phi nói gì là nghe đấy, nói đi đâu là sẽ theo cùng.

Quỳ Mão cảm nhận được sự bồn chồn của Hạ Hạc đang lén lút phía sau, hắn lặng lẽ truyền âm cho Kỳ Thí Phi, “Sao chúng ta lại đi cùng ba người của Quan Nhạc Phái này, họ đâu phải người của Ngự Linh Tông.”

Kỳ Thí Phi đáp, “Ngươi có nhớ không? Tại thôn nhỏ ngoài lối vào, có người nói rằng: mấy phe nhóm của đạo tu tới núi Đông Mang để tìm con Phi Kiêu nghìn tuổi này. Dẫn theo ba người nọ là chúng ta có thể đường hoàng tham gia vào cuộc hỗn chiến đó.”

Bấy giờ Quỳ Mão mới hiểu ra, hắn gật đầu, ngừng một chút rồi bảo, “Thuộc hạ thấy để Mậu Thần đi cùng Hạ Hạc đúng là chính xác. Nếu không, chắc giờ hắn đã không kiềm lòng được, lao ra ăn sạch ba tên đạo tu Quy Nguyên này.”

Kỳ Thí Phi cười khẽ, rồi phóng thần niệm ra tìm kiếm.

Sau khi thăng tới cảnh giới Ngưng Hồn, tử phủ của tu sĩ được thành lập. Thần niệm của cảnh giới Hóa Thần có thể rời xa thể xác mấy chục dặm để dò la tin tức. Phạm vi di chuyển thần niệm của cảnh giới Đại Thừa thì gấp mười lần cảnh giới Hóa Thần. Vậy nên, từ rất xa, Kỳ Thí Phi đã biết phía trước có dấu chân hay không.

Y phát hiện, có rất nhiều người cùng đổ về một hướng, đoán chừng dù không phải do con Phi Kiêu, thì với số lượng tu sĩ đông như vậy, cũng có thể giúp y đạt được mục đích. Vì vậy, y dẫn theo những người khác đi về phía đó.

Ba tên tu sĩ Quy Nguyên này di chuyển chậm hơn họ nhiều lắm, ma tôn đại nhân cảm thấy mất kiên nhẫn, nhưng lại không muốn dắt chúng bay cùng. Mấy người nọ đâu phải cậu chàng Lược Ảnh đáng yêu của y, Kỳ Thí Phi đâu có tốt bụng đến thế.

Kỳ Thí Phi quẳng cho chúng vài lá bùa để gia tăng tốc độ. Cả nhóm chạy tới khu vực nhiều tu sĩ nhất.

Tin về con Phi Kiêu ngàn năm này mới được lộ ra dạo gần đây, khiến hầu hết những môn phái tu chân của Tây Tứ Châu đều hội tụ về. Đương nhiên, trong số đó không thể thiếu Thiên Lâm Phái và Ngự Linh Tông.

Thời điểm này, Thiên Lâm Phái vẫn chưa biết chuyện Tam Phạm đã chết. Sau khi nghe tin về con Thanh Đế Âu, Tam Phạm bí mật rời đi, nên người trong phái không biết lão ra ngoài vì lý do gì.

Nhóm người của Thiên Lâm Phái do một tu sĩ Ngưng Hồn cấp cao dẫn đầu, tên hắn là Lam Lĩnh Sơn. Bên cạnh người này có mấy tu sĩ Ngưng Hồn khác, còn lại là Quy Nguyên. Họ là nhóm tinh anh trẻ tuổi quan trọng nhất của Thiên Lâm Phái.

Phía bên Ngự Linh Tông cũng toàn là những thanh niên tài giỏi. Họ là những đệ tử của các trưởng lão bị nhằm tới trong cuộc nội loạn mà Kỳ Thí Phi châm ngòi tại Ngự Linh Tông. Những đệ tử dòng chính của Chu Bích đều được yêu cầu để chuẩn bị tham gia đại hội minh ước, họ thì bị xa lánh bên ngoài. Vậy nên, khi Bạch Dương Phàm xuất hiện, nhóm người này dù ngạc nhiên nhưng cũng không nhiệt tình cho lắm.

Nhóm nhiệt tình là chỗ mấy vị nữ tu đứng tụm vào nhau, họ ủn ra một cô nàng xinh đẹp đang ửng mặt ngượng ngùng.

“Bạch sư huynh, không ngờ lại có thể gặp huynh ở đây.” Đôi mắt to tròn của vị nữ tu ngập tràn tình ý, đượm vẻ ngượng ngùng, tiếng nói thánh thót dịu êm như hoàng oanh.

Kỳ Thí Phi đứng từ xa, nhìn cô nàng trơ trơ. Trông qua thì giống như Bạch Dương Phàm đang nhìn cô nàng ngơ ngẩn. Thực ra trong lòng ma tôn đại nhân đang nghĩ: ai đây?

Người trong Ngự Linh Tông y đã biết hết, có thể tự tin rằng không gọi sai tên của bất cứ ai. Gặp phải tông môn khác, y có thể giả vờ, tỏ vẻ lạnh lùng. Nhưng giọng điệu của cô nàng này thân thiết quá, nếu y vờ như mất trí nhớ thì hơi khác lạ.

“Bạch sư huynh?” Thấy Bạch Dương Phàm không đáp lại, cô nàng kia có vẻ sượng sùng, lại cảm thấy đôi chút khó hiểu.

Kỳ Thí Phi nghĩ tới điều gì, bèn nở nụ cười dịu dàng với nữ tu nọ, “Ra là sư muội, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây. Trước huynh không nghe được tin muội và các chị em cùng môn phái tới núi Đông Mang. Nếu biết, sư huynh đã đi đón rồi.”

Nữ tu kia nở nụ cười ngượng ngùng, mấy cô nàng đồng môn đứng xa ùa lên chòng ghẹo.

“Thế mà Dao sư tỷ bảo là mình không có gì với Bạch tiền bối. Giờ lộ rồi đúng không. Bạch tiền bối cũng nhớ sư tỷ kìa!” “Đúng vậy, nếu không nặng tình, sao có thể bảo sư tỷ đi gặp sư tôn của mình chứ. Nhất định là người ta có ý…” “Ôi chao, nhìn lại mới thấy Bạch tiền bối và Dao sư tỷ cũng xứng đôi thật đấy!”

Kỳ Thí Phi nở nụ cười thản thiên, nhưng trong lòng lại nghĩ ra được trò xấu. Y đã đoán được thân phận của nữ tu này và đám đang líu ríu sau lưng kia là ai.

Lưu Thi Dao, thủ tịch đại đệ tử của Thất Hà Môn. Bạch Dương Phàm từng vô tình gặp cô nàng ở thâm uyên, gửi cô nàng bùa đưa tin cho Chu Bích.

Kỳ Thí Phi bước về phía đám nữ tu của Thất Hà Môn rất đỗi tự nhiên, chẳng thèm để ý đến sự lạnh nhạt của nhóm đệ tử Ngự Linh Tông.

Quỳ Mão đi phía sau, nhìn ma tôn đại nhân đứng cùng với nàng nữ tu yểu điệu xinh đẹp, bỗng thấy nghèn nghẹn, bức bối và chua xót.

Quỳ Mão đặt tay lên nút không gian trên ngực, cảm thấy khó hiểu: mình sao thế này?Ngáo:

Mình ghen chứ sao =)))) Tuần vừa rồi bận quá, chẳng có thời gian edit nhiều, chỉ đành edit từng chút từng chút một XD~