Sau khi cả hai người đi ra, mặt Mậu Thần đen sì, Quỳ Mão không dám nhìn gã. Hạ Hạc thì bị đánh quen rồi, vẫn cứ mặt dày đi cạnh bên Mậu Thần với vẻ vô lại như không có chuyện gì xảy ra.
Trong bốn người ở đây, Hạ Hạc sống lâu nhất, hắn nhiều hơn Kỳ Thí Phi một trăm tuổi, tiếc là già đầu rồi mà không có hàm dưỡng.
Đứng thứ hai là Kỳ Thí Phi, trong tầng lớp tu sĩ Đại Thừa, y thuộc dạng trẻ tuổi, mới sống hơn nghìn năm, không chỉ có trí mưu và suy tính vô cùng xuất sắc, mà còn giảo hoạt, lắm chiêu nhiều trò.
Người phía sau có độ tuổi chênh lệch rất lớn, Mậu Thần mới sống chừng hai trăm năm, cũng được tính là chững chạc, biết nghĩ sâu xa, rất đáng tin cậy.
Người trẻ nhất chính là Quỳ Mão, hắn mới mấy chục tuổi, cách trăm tuổi còn có đôi chừng. Nhưng bản tính của hắn vốn kiệm lời, không cần ngụy trang đã tự mang cái vẻ ngốc ngốc đáng yêu. Tuy không hiểu biết nhiều, nhưng rất quy củ, sẵn sàng nghe theo ý kiến và chỉ thị của người khác.
Nếu xếp bốn người này theo thứ tự từ già tới trẻ, thì đúng là càng trẻ càng thánh thiện.
Việc im lặng di chuyển khi có đồng bạn xung quanh không phù hợp với cá tính của Hạ Hạc. Hắn không dám chọc Mậu Thần, mà cân nhắc giữa Kỳ Thí Phi và Quỳ Mão thì dựa vào kinh nghiệm của mấy lần xui xẻo, hắn quyết định lựa chọn ngài ma tôn đại nhân khiến mình rờn rợn.
“Tôn thượng, kế đó chúng ta định đi đâu?” Hạ Hạc hỏi. Chủ yếu là hắn muốn biết cần làm gì sắp tới.
Thần hồn của Tam Phạm không được thuần khiết cho lắm, nhưng rất mạnh, sau khi nuốt xong, ranh giới tấn chức của Hạ Hạc được nới lỏng. Điều này khiến hắn có chút rục rịch, muốn làm thêm vụ nữa.
Kỳ Thí Phi không quay đầu lại, nói, “Giờ chúng ta sẽ tới bãi săn lớn, chắc chắn ngươi có thể kiếm được nhiều thần hồn hơn nữa.”
Sau khi nghe nói phía đạo tu có đại hội minh ước, Kỳ Thí Phi cảm thấy lo lắng hơn nhiều. Y và Quỳ Mão cùng phân tích thì đưa ra kết luận: rất có thể ở lần đại hội này, Chu Bích sẽ hô hào các đạo tu, khơi mào chiến tranh với Đông Độ Châu.
Cuộc chiến đã gần kề lắm rồi. Kỳ Thí Phi dự tính ly gián được thì ly gián, không ly gián được thì phải gắng để phe mình mạnh hơn.
Nếu so về sức mạnh giữa các tông môn thì Kỳ Thí Phi không ngại. Ba đại tông môn của Đông Độ Châu dù không đoàn kết, nhưng nếu một lòng chống địch thì chẳng thua kém hai đại tông môn của Tây Tứ Châu chút nào.
Nhưng nếu so về vũ lực cấp cao thì phe ta có chút bất lợi.
Năm vị cường giả chí tôn của đại thế giới La Viên có ba vị là đạo tu, hai vị là ma tu. Vốn bên ma tu đã ít hơn đạo tu một tu sĩ Đại Thừa, giờ Kỳ Thí Phi còn giết mất Liệt Dập, khiến chênh lệch hai phe càng lớn.
Với tình thế này, trừ phi Kỳ Thí Phi thăng tới Đăng Vũ ngay lập tức, chứ một địch ba thì không thể thắng nổi.
Vậy nên, chỉ còn đường mau chóng giúp một tu sĩ Hóa Thần tăng lên Đại Thừa, để người này lấp chỗ trống. Sau khi suy tính, Kỳ Thí Phi lựa chọn Hạ Hạc.
Cũng bất đắc dĩ lắm mới lựa chọn hắn. Ngục Thiên Tông có mấy ma tu đã đạt cảnh giới Hóa Thần, nhưng Kỳ Thí Phi còn e ngại, không biết trong số chúng ai là kẻ thiên hướng Cát Nguyên Bách, thân quen với Thạch Tử Mặc.
Nếu mọi chuyện bình thường thì Kỳ Thí Phi không quan tâm có kẻ như vậy, bởi y tự tin rằng mình có thể đàn áp chúng.
Nhưng tình thế đang khẩn cấp, Kỳ Thí Phi không muốn kề vai sát cánh với nhân tố bất ổn, chỉ đành chọn lựa trong những kẻ tin được.
Chọn Hạ Hạc là vì không còn ai khác phù hợp. Chỉ có hắn đang kẹt lại ở rìa thăng chức, không cần tích góp chân nguyên, không cần ngộ đạo, chỉ cần có đủ thần hồn là có thể sinh ra một vị ma tôn Đại Thừa.
Vừa di chuyển, Kỳ Thí Phi vừa tính ra đủ thứ đường đi nước bước. Thoáng nhìn Quỳ Mão đang bay bên cạnh, y thầm thở dài.
Đôi bên được kéo về thế cân bằng thế này đều nhờ y lao tâm khổ tứ mà quấy rối Tây Tứ Châu.
Vậy thì kiếp trước, sau khi y chết, phe ma tu mất đi hai vị ma tôn, Ngục Thiên Tông không có kẻ kế nhiệm anh minh quyết đoán, nội loạn liên miên. Với tình hình ấy, cũng khó trách mà ma tu bị đạo tu đánh bại liên tiếp, đến khu lăng mộ cấm địa của Ngục Thiên Tông cũng bị Chu Bích xông vào.
Ánh mắt Kỳ Thí Phi trở nên sắc bén. Nếu thời gian của Quỳ Mão đã đảo ngược để y thoát chết, thì y tuyệt đối không để mọi chuyện diễn ra như ý muốn của Chu Bích và đạo tu!
Y sẽ phá hoại và thay đổi từng chút một, mãi đến khi sửa lại kết cục của cuộc chiến ma-đạo!
Bọn họ chạy men theo núi non, chạy tới phía Đông Bắc của Tây Tứ Châu. Hạ Hạc nhìn những cây đại thụ bạt ngàn dưới chân, rốt cục cũng biết điểm đến là nơi nào.
Khu lịch lãm của núi Đông Mang!
Núi Đông Mang là vùng núi lớn nhất, vùng rừng nguyên thủy rộng nhất Tây Tứ Châu. Sau khi nhóm tổ tiên từ Đông Độ Châu di dời tới Tây Tứ Châu, chúng khiến những sinh vật ở đây phải dần thoái lui, cuối cùng, phải chuyển vào vùng núi Đông Mang để sinh sống.
Để không khiến những sinh vật ấy tuyệt chủng, vùng núi Đông Mang đang phong tỏa, không cho phép bất kỳ môn phái tu chân nào đặt địa điểm ở đây, mọi người chỉ được tới để lịch lãm.
Toàn bộ khu vực bên ngoài của núi Đông Mang đều có pháp trận rất nghiêm ngặt, chỉ có một lối vào, cũng là khu an toàn duy nhất. Tại đó, mọi người có thể trao đổi tin tức và chiến lợi phẩm, cũng có những tu sĩ yếu và tu sĩ chỉ chuyên tu một nghề chế tạo đưa ra nhiệm vụ thu thập ở đây.
Vừa được lịch lãm, vừa có thể kết bạn với đạo hữu bốn phương, vừa có được chiến lợi phẩm phong phú, núi Đông Mang chính là địa điểm quan trọng mà các đạo tu của Tây Tứ Châu phải tới ít nhất một lần trong đời. Thế thôi cũng đủ hiểu nơi này hội tụ lượng đạo tu lớn thế nào.
Quả là khu vực săn dành riêng cho ma tu. Bảo sao Kỳ Thí Phi lại nói rằng họ sắp tới mội bãi săn lớn!
Tu sĩ Hóa Thần của Tây Tứ Châu nào có nhiều như lá mùa thu. Không dùng “chất” được thì Kỳ Thí Phi đành dùng “lượng” để giúp Hạ Hạc mau thăng cấp.
Cửa vào khu núi Đông Mang là một trấn nhỏ phồn hoa. Bởi mọi tu sĩ đều phải đi qua con đường này nên mới sinh ra một nơi như thế.
Hạ Hạc cũng từng tới nơi này như rất nhiều ma tu khác. Tiếc rằng, trông hắn quá đặc trưng nên không thể trà trộn vào được.
Những năm qua, không phải chưa từng có ma tu lẫn vào dòng người, nên việc kiểm tra của nơi này càng trở nên nghiêm ngặt.
Kỳ Thí Phi đưa minh bài của Bạch Dương Phàm cho Hạ Hạc, để hắn đi vào dưới lốt người của Ngự Linh Tông. Bản thân y thì dùng mặt của Bạch Dương Phàm. Mậu Thần và Quỳ Mão đóng giả thành hai sư huynh đệ tán tu.
Y cũng đã tính toán kỹ lưỡng, nếu Hạ Hạc bị cản lại thì cứ thế xông tới. Mấy người ở đây chắc chỉ biết nín giận chứ không dám làm gì.
Tiếc là Kỳ Thí Phi quá coi thường minh bài của Ngự Linh Tông. Có minh bài ấy chứng minh thân phận, dù những người kiểm tra có thoáng nghi ngờ thì cũng vẫn cho Hạ Hạc qua cửa. Truyện Huyền Huyễn
Việc này giúp họ tránh gây chú ý ngay từ đầu.
Bốn người đi qua vòng kiểm soát, tiến vào trong. Rặng núi này kéo dài ngàn dặm, có nhiều chi nhiều nhánh, ngọn to ngọn nhỏ nối nhau liên miên không dứt, địa thế hiểm trở, lắm vách cao, hang sâu.
Trời đang độ vào thu, trước khi đông tới, lũ động vật thường hoạt động tích cực. Động vật hoạt động nhiều nên dễ bắt linh thú hơn. Ở vùng núi Đông Mang có thể dễ dàng bắt gặp những loài vật có linh khí đi qua.
Chẳng qua, chúng đều là những linh thú tương đối nhỏ. Những linh thú cỡ lớn đã giấu mình sâu trong rừng, không thấy tung tích.
Trải qua mấy vạn năm phát triển, nhưng sinh vật ở đây rất cảnh giác với tu sĩ. Chỉ cần nhác thấy bóng người là những linh thú nhỏ yếu sẽ chạy ngay. Những con có sức mạnh to lớn thì không thèm để ý đến tu sĩ, thậm chí, với những con từng bị hãm hại, chúng sẽ thù dai và tấn công người tu chân.
Dù số đạo tu tới núi Đông Mang lịch lãm rất nhiều, nhưng vì nơi này quá rộng nên trong tầm mắt không thấy được bóng dáng ai khác, thi thoảng, phải đi vài ngày mới vô tình gặp nhau.
Hạ Hạc là người hào hứng nhất, hắn như một con sói được thả vào bầy cừu, sự hớn hở lộ hẳn ra ngoài.
Mậu Thần lặng lẽ trợn mắt khinh bỉ, rồi bước cách khỏi hắn một bước.
“Giờ chúng ta làm gì? Chia làm hai nhóm sao?” Quỳ Mão thoáng nhìn Hạ Hạc đang chìm trong hạnh phúc, nói với giọng lo lắng, “Nếu đi cùng Hạ Hạc, người nơi này chưa kịp xem minh bài đã xác định luôn hắn là ma tu.”
Kỳ Thí Phi ngẫm nghĩ một chút rồi bảo, “Chúng ta tách thành nhóm hai người, ta và ngươi ở ngoài sáng, Hạ Hạc và Mậu Thần ở trong tối.”
Quỳ Mão đã hiểu, “Giống như lần tấn công Tam Phạm trước đây, dùng vẻ ngoài của Bạch Dương Phàm để gây hấn, rồi thả cho nhân chứng chạy đi đúng không?”
Kỳ Thí Phi gật đầu, “Đúng vậy, nhưng lần chúng ta không cần phải rập khuôn như thế, có thể khơi ra mâu thuẫn rồi bỏ đi. Sau đó, Hạ Hạc lén lút ra tay, làm vẻ giá họa, để khiến mọi chuyện phức tạp hơn.”
Như được truyền cảm hứng, Kỳ Thí Phi cong khóe miệng nở môi cười, “Tốt nhất là tìm được thêm vài tên đệ tử của Ngự Linh Tông đi cùng, như vậy có thể thăng từ vấn đề cá nhân của Bạch Dương Phàm thành vấn đề chung của Ngự Linh Tông….”
Quỳ Mão nghe mà sững sờ, mắt chớp chớp. Kỳ Thí Phi rất hưởng thụ ánh nhìn ấy của Quỳ Mão, y ưỡn ngực, “Đến cuối, đương nhiên là để lại những bằng cớ vô cùng xác thực, không thể chối cãi, để Ngự Linh Tông bị cô lập triệt để!”
Đôi mắt hổ phách của ma tôn đại nhân lóe lên thứ ánh sáng sâu không lường được, nụ cười của y cũng càng trở nên tà ác.
Quỳ Mão gật đầu, không suy nghĩ nữa. Dù sao thì hắn chỉ cần làm theo những gì tôn thượng nói là được, mấy chuyện động não không phải tính đến.
Mậu Thần không muốn cùng nhóm với Hạ Hạc, nhưng một câu nói của Kỳ Thí Phi đã khiến gã đổi ý, “Nếu ngươi không muốn phải hốt hoảng sau đó, thì tốt nhất hãy giữ hắn trong tầm nhìn của mình.”
Mậu Thần nghĩ thấy cũng đúng, lỡ kẻ này nảy ra ý nghĩ kỳ lạ gì thì mình ở bên còn kịp ngăn cản.
Bốn người mới tách nhau không lâu, Kỳ Thí Phi liền lấy ra một bộ quần áo cho Quỳ Mão.
“Đã làm xong rồi sao?” Quỳ Mão mừng rỡ ôm lấy bộ đồ.
“Đúng vậy, thay cho ta xem.” Kỳ Thí Phi gật đầu dè dặt, y rất chờ mong để xem cậu chàng Lược Ảnh mặc vào trông thế nào.
Kỳ Thí Phi bện lông tơ của Thanh Đế Âu với tơ cá Thanh La Hồng để tạo thành tấm lụa mới, tấm lụa từ màu trắng như tuyết chuyển sang màu xanh nhạt nền nã. Lông tơ của Thanh Đế Âu rất nhiều, bên cạnh số được bện với tơ cá để làm áo choàng, y dùng số lông màu chàm còn lại kết hợp với nguyên liệu còn dư khi làm áo lót Ngự Phong để chế thành chiếc áo choàng không tay.
Chiếc áo nhẹ nhàng mềm mại, không gây khó khăn khi Quỳ Mão cử động, mặc vào rồi càng khiến hắn tuấn tú, xuất trần.
“Đẹp lắm!” Hai mắt Kỳ Thí Phi sáng rực, y tán thưởng không thôi.