Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Chương 79




Quỳ Mão biết nhiệm vụ chính của mình khi đến đây là gì, nên sau khi Kỳ Thí Phi và Hạ Hạc rời khỏi, hắn liền quyết định sẽ thăng lên một tiểu cảnh giới để chuẩn bị cho quá trình tu luyện sau này. Mậu Thần đóng cửa cẩn thận, ngồi ở phòng khách hộ pháp cho người thanh niên. Qua một ngày sau, khi Kỳ Thí Phi và Hạ Hạc quay về thì Quỳ Mão cũng đã lên được Quy Nguyên cảnh cao giai.

Điều này khiến Hạ Hạc vô cùng ngạc nhiên. Dù có ngộ tính trời ban cũng không thể đột phá hai tiểu cảnh giới chỉ trong mấy ngày. Lằn ranh giữa các cảnh giới có phải giấy đâu mà chọc cái là rách được!.

||||| Truyện đề cử: Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài |||||

Hạ Hạc tò mò đến cào xé ruột gan, nhưng hắn vừa bị Kỳ Thí Phi nắn gân, nên giờ chẳng dám hỏi thẳng nữa, chỉ đành gạ Mậu Thần, mong gã sẽ giải đáp thắc mắc cho mình.

Mậu Thần biết chuyện, nhưng làm gì có chuyện gã tốt bụng kể cho Hạ Hạc nghe kỳ tích được kết hợp từ ma chủng và tái tạo đan.

Không khui được gì từ miệng Mậu Thần, Hạ Hạc cảm thấy vô cùng suy sụp, nếu không có lời hứa hẹn về chiếc ngoại y mới, chắc hắn thấy cuộc đời này chẳng còn gì đáng sống nữa.

So với vẻ uể oải của Hạ Hạc, Kỳ Thí Phi lại hạnh phúc hơn nhiều. Ngồi ngay chốn trung tâm của linh mạch, được linh khí gột rửa, thích hấp thu bao nhiêu thì hấp thu, chẳng cần kiêng dè. Lại còn có người thương để ôm vào lòng, thỏa thuê sờ sờ nắn nắn cơ thể mẫn cảm của hắn, rồi nhìn hắn bặm môi hoe mắt nín nhịn, thú vui đẹp nhất thế gian cũng chỉ đến thế mà thôi.

Kỳ Thí Phi cúi xuống, áp bờ môi mình lên môi Quỳ Mão, đưa lưỡi mơn man qua lại.

Quỳ Mão không kìm lòng được, túm chặt lấy ống tay Kỳ Thí Phi, hắn chưa dám chủ động, phải đợi đến khi Kỳ Thí Phi kéo tay hắn vòng lên cổ y, người thanh niên mới dám ôm siết lấy.

Kỳ Thí Phi dời môi, chuyển sang hôn má, hôn tai, hôn hầu kết, hôn xương đòn của người thanh niên. Gương mặt tuấn tú của Quỳ Mão ửng lên màu tình dục, gợi cảm và mời gọi, bờ môi hắn khẽ nhếch, cằm nâng lên để lộ khu vực yếu ớt trước mặt Kỳ Thí Phi.

Ma tôn đại nhân yêu nhất mỗi khi hắn phô trọn những gì mình có như vậy, khác hẳn cái vẻ nghiêm trang thường ngày. Cái dáng vẻ chỉ dành riêng cho y ấy khiến tôn thượng động lòng lắm.

Giữa cơn dư âm, Quỳ Mão run rẩy trong vòng tay y, bờ môi Kỳ Thí Phi lưu luyến nơi bờ môi hắn.

Tiếc rằng, nơi làn nước biển này, mọi thanh âm đều mơ hồ, nếu không thì y đã được nghe tiếng rên rỉ êm ái của người thanh niên rồi.

Đợi đến khi bao trào dâng nhạt xuống, sự e dè trong Quỳ Mão mới nổi lên, hăn vặn vẹo đầy ngượng ngùng, hòng quẫy khỏi lòng Kỳ Thí Phi.

Kỳ Thí Phi vốn đã bức bối, nay còn bị hắn cọ như vậy lại càng bứt dứt. Nhưng ý chí của ma tôn đại nhân mạnh vô cùng, y giữ vẻ mặt bình thản, nắm lấy cằm cậu chàng Lược Ảnh rồi nói bình thản, “Ngươi phải tự tin hơn. Là kẻ duy nhất được sánh vai với ta, ngươi hơn hết thảy những kẻ khác nhiều lắm.”

Nói lời này mà lòng tôn thượng chỉ thấy bất đắc dĩ. Ví như ban nãy, nếu y không kéo tay hắn, chắc tên ngốc này cũng chẳng biết lối mà ôm lấy y.

“Hiểu chưa. Phải khí thế như lúc ngươi chiến đấu vào, đừng có lúc nào cũng cúi đầu trước mặt ta, ta không thích việc không được nhìn gương mặt của ngươi.” Giọng điệu Kỳ Thí Phi có chút nghiêm túc, vẻ nghiêm túc ấy cũng khiến Quỳ Mão phải trịnh trọng theo.

“Thuộc hạ đã rõ.” Quỳ Mão gật đầu.

Kỳ Thí Phi nhéo chóp mũi người thanh niên với vẻ không hài lòng, “Đầu tiên phải bỏ cái tật đó đã! Đừng tự xưng là “thuộc hạ”, mà phải xưng là “ta”! Ta đâu có muốn ngươi làm cấp dưới của mình, ta muốn…” ma tôn đại nhân không nói nên lời, từ ngữ đảo quanh khóe môi mà chẳng thể thốt ra. Y bực lắm, “Dù sao thì ngươi phải nhớ rằng, ngươi là người vô cùng quan trọng!”

Quỳ Mão cũng không rõ Kỳ Thí Phi muốn nói gì, nhưng hắn biết mình có vai trò rất quan trọng đối với ngài ấy, bởi mình đang sở hữu lời thề hồn của tôn thượng mà. Suốt đời này hắn sẽ không quên, tôn thượng đã phải làm gì để giữ cái mạng này cho hắn.

Dù tình cảm đã biến chất, nhưng cái đặc tính fanboi vẫn không hề phai mờ. Mọi lời ma tôn đại nhân nói đều đúng, Quỳ Mão chỉ cần chấp hành vô điều kiện.

“Ta, ta rõ rồi.” Quỳ Mão nói với vẻ gượng gạo, hắn thấy việc tự xưng “ta” với tôn thượng có chút quái quái.

Kỳ Thí Phi xoa đầu hắn khen ngợi, hiển nhiên là y vô cùng hài lòng với sự ngoan ngoãn này. Dù sự đầu đất của cậu chàng Lược Ảnh đôi khi khiến y phát bực, nhưng điểm tốt của hắn chính là rất biết nghe lời.

Lần tu luyện này của hai người lâu hơn lần trước, tốn những năm ngày.

Lúc quay về hang, họ thấy Hạ Hạc đang kiểm lại số lượng túi tơ mà hắn tìm được. Không có người dạn dày kinh nghiệm như Kỳ Thí Phi giúp sức, mấy ngày qua, Hạ Hạc chỉ kiếm được hơn tám trăm. Trong khi ấy, ngày đầu, họ tìm được tận bốn trăm.

Không phải Hạ Hạc không chăm chỉ, mà bởi hôm đầu ấy, họ đã thu thập hết các túi tơ lộ ra ngoài, những túi còn lại núp rất kỹ. Hạ Hạc không kinh nghiệm được như Kỳ Thí Phi nên tìm càng khó. Cái số lượng tám trăm bây giờ cũng đã vượt ngoài dự đoán của Kỳ Thí Phi.

Hạ Hạc đã vất vả như vậy, Kỳ Thí Phi cũng không keo kiệt, y nói, “Dựa theo tỷ lệ của tơ trắng và tơ xám, ngoại trừ ngoại sam, ta có thể làm thêm trường khố cho ngươi, coi như là phần thưởng.”

Nghe thế, Hạ Hạc phấn khởi lắm, hắn lao vụt ra ngoài như cắn phải thuốc kích thích.

Nhìn bóng Hạ Hạc khuất sau lối đi, Kỳ Thí Phi nghĩ, dù người này có chút láu cá lưu manh, nhưng đã hiểu rồi thì cũng dễ sai khiến…Chỉ cần bỏ qua mấy hành vi không hợp hình tượng của một tu sĩ Hóa Thần, thì Hạ Hạc là một cấp dưới tốt.

Kỳ Thí Phi phân giải túi tơ, tách tơ trắng và tơ xám khỏi nhau, sau đó gộp với số tơ đã có mới được một mảnh lụa chừng bằng tay áo.

Xem ra y phải thân chinh đi tìm thêm, Kỳ Thí Phi thở dài. Sau khi dặn dò cậu chàng Lược Ảnh một tiếng, Kỳ Thí Phi rời hang. Y không đi theo hướng của Hạ Hạc, mà vòng đường ngược lại để thử vận may.

Trong hang chỉ còn hai người.

Mậu Thần lấy miếng thịt động vật biển mà Hạ Hạc săn được, định bụng nấu lên. Quỳ Mão nhìn vậy, hỏi, “Có phải mấy ngày nay Hạ Hạc chỉ đi tìm tơ, mà không đi săn thú nữa không?”

Mậu Thần gật đầu đáp, “Không sao, con hải tinh hắn săn được lúc trước lớn lắm, đủ cho ta ăn hồi lâu.”

Hải tinh?!

Quỳ Mão thoáng nghẹn họng. Hắn cũng không biết nên đánh giá Hạ Hạc như thế nào nữa, đành học tôn thượng, gọi hắn là “thằng ngốc” vậy.

Bao lương thực Quỳ Mão có đều cất hết ở đình vân biệt viện rồi, giờ muốn giúp Mậu Thần cũng chẳng được.

Nấu nướng xong, Mậu Thần mời Quỳ Mão ăn cùng. Người thanh niên nếm thử một miếng. Thịt của hải tinh được xếp hạng phẩm chất cao, quyện thêm mỡ, cắn vào có cảm giác sần sật, tanh tanh mà lại tươi.

Nói chung là không khó ăn. Quỳ Mão thở phào.

Nhưng dẫu sao họ cũng đã quen với những món trên đất bằng, thịt này thi thoảng ăn còn được, ăn thường xuyên không đủ chất dinh dưỡng, chẳng mấy chốc mà Mậu Thần sẽ suy yếu.

Quỳ Mão lục trong không gian chứa đồ của mình, lấy lương thực cấp cứu và con phượng đã nướng nhưng chưa ăn hết cho Mậu Thần.

“Ngươi giữ đi, giờ ta không cần chúng nữa.”

Mậu Thần nói tiếng cám ơn, rồi nhận lấy chẳng chút khách sáo.

Quỳ Mão ngẫm một chút, lát đợi ma tôn đại nhân về thì nhờ ngài ấy lấy đống nguyên liệu nấu ăn trong viện Đình Vân cho Mậu Thần vậy, không biết họ còn dừng chân ở đây trong bao lâu. Đợi đến khi hắn thăng tới Ngưng Hồn rồi, thời gian tu luyện sẽ còn lâu hơn nữa.

Đương nghĩ xem không biết bao giờ tôn thượng mới quay lại, thì phía cuối cửa hang chợt truyền đến luồng dao động pháp thuật.

Mỗi lần họ rời đi đều tạo ra dao động như vậy, Quỳ Mão còn tưởng tôn thượng trở lại, liền vui lắm. Cái cảm giác lãng mạn khi mà vừa nhớ người ta thì người ta đến thật này, ai đang yêu đương mà chẳng vui vẻ.

Nhưng rồi, Quỳ Mão nhận ra có điều gì không đúng, Kỳ Thí Phi mới vừa ra ngoài, sao có thể về nhanh như vậy.

Hắn rùng mình, chẳng thẳng từ trạng thái fanboi sang trạng thái Lược Ảnh vệ tinh anh. Người thanh niên đưa mắt nhìn cửa hang với vẻ cảnh giác, rồi hỏi Mậu Thần, “Bình thường Hạ Hạc đi bao lâu mới về?”

Bị cái vẻ căng thẳng đó của Quỳ Mão lan đến, Mậu Thần cũng buông đồ ăn, lấy vũ khí từ không gian của mình ra, đáp, “Không thống nhất, nhưng dao động của hắn không nhỏ thế này.”

Luồng pháp thuật dao động phía ngoài không phải của Kỳ Thí Phi, cũng chẳng phải của Hạ Hạc, vậy là của ai? Quỳ Mão và Mậu Thần nhìn nhau, lòng vừa nghi hoặc vừa nghiêm trọng.

Linh mạch này ở trong biển, chung quanh hẻo lánh, không ai biết đến sự hiện diện của nó. Kỳ Thí Phi cũng phải tình cờ mới phát hiện ra trong một lần đi tìm nguyên liệu.

Vậy nên, thứ ở ngoài chắc chắn không phải tu sĩ!

Quỳ Mão giật mình, hắn hít sâu một hơi, trầm giọng, “E rằng là sinh vật biển!”

Mậu Thần siết chặt con dao găm, ánh mắt lóe lên vẻ sợ hãi.

Chốn này thuộc vùng trung tâm của linh mạch, muốn vào phải băng qua những cột linh lực hỗn loạn phía ngoài. Nếu sinh vật này không đủ khổng lồ, không đủ mạnh thì chẳng thể vào được. Ma tôn đại nhân từng nói, nếu không có tu vi từ Ngưng Hồn trở nên, thì vào đây chỉ có nát bấy. Vậy nên, thứ sinh vật ngoài kia chí ít cũng từ Ngưng Hồn trở lên!

Ngoài cửa hang, con sinh vật lớn chừng bốn, năm mươi mét đang dùng cái miệng dài như trường thương của mình chọc vào trong thăm dò, hòng lôi cái thứ thơm lừng phía trong ra.

Nó là cá Kỳ Vương, vị giác rất tinh, món chính là thịt, thích nhất là cá, sò hến và các loại sinh vật thân mềm. Sống lâu trong này, khẩu vị của con cá Kỳ Vương này đã thay đổi nhiều, chỉ cần là thịt là nó đều muốn ăn hết.

Cửa hang không có cấm chế, chỉ có thuật tránh nước. Miệng của con cá Kỳ Vương này có sức công phá rất lớn, luồng pháp lực dao động kia chính do nó gây ra.

Quỳ Mão và Mậu Thần nín thở, đợi đến giây phút chiến đấu với con cá kia!