Sau khi trở về từ khu vực vòi rồng, Quỳ Mão cứ đờ người ra. Tâm trí hắn bồng bềnh như trong mộng, không ngừng nhớ lại, nhấm nháp những chuyện ban nãy.
“Có chuyện gì thế?” Chuyện gì mà khiến ngươi xốn xang như vậy?
Mậu Thần bước tới nhìn Quỳ Mão với vẻ tò mò. Gã đứng ngay trước mặt đây rồi mà người thanh niên còn cười ngơ ngác.
Quỳ Mão giật mình, hắn giật giật khóe môi với vẻ gượng gạo, đáp, “Không có gì…”. Mậu Thần trưng cái vẻ mặt không tin, Quỳ Mão đành phải nói, “Không phải là ta không muốn kể cho ngươi….” Lúc ấy, nghe tôn thượng nói vậy, hắn cho rằng đây là chuyện hạnh phúc nhất trần đời, nhưng giờ bảo phải kể ra thì mất mặt lắm.
Mậu Thần chép miệng, gật đầu, “Ta hiểu rồi, chuyện của ngươi và tôn thượng chứ gì, thế thì không cần kể đâu.” Quan sát suốt dọc đường, hắn tỏ hết rồi, tỏ trước cả cái tên suốt ngày lo này lo nọ như Quỳ Mão đây nữa.
“Nếu tôn thượng đã có ý với ngươi thì ngươi cứ nhận đi. Nhưng đừng đòi những thứ ngài ấy không cho, biết chưa?” Mậu Thần không dằn lòng được, mở miệng khuyên cậu đồng nghiệp của mình.
Trong bụng hắn nghĩ, thân phận, rồi tu vi của hai người này đều có sự chênh lệch quá lớn. Trong cái thế giới mà tu vi quyết định mọi thứ này, nếu thực lực của đôi bên không tương xứng thì khó mà ngang hàng được.
Mậu Thần không biết Quỳ Mão được trùng sinh. Hết thảy những chuyện hắn từng trải qua, khiến mối quan hệ giữa hắn và tôn thượng không đơn thuần là thủ trưởng và thuộc hạ nữa. Việc phá vỡ ranh giới này cũng đơn giản hơn Mậu Thần nghĩ rất nhiều.
Nhưng trước mặt Kỳ Thí Phi, Quỳ Mão quá tự ti, hắn chỉ biết có sao nhận vậy, chứ không dám đòi hỏi gì. Lời Mậu Thần nói trùng hợp thế nào lại găm trúng cái tâm lý này của Quỳ Mão. Người thanh niên gật đầu với vẻ trịnh trọng.
Quỳ Mão tỉnh táo lại, hỏi, “Hạ Hạc đang làm gì thế?”
Hạ Hạc là con ngựa bất tuân, Mậu Thần là dây cương của hắn. Giờ Mậu Thần ở đây, không có ai canh chừng Hạ Hạc, chẳng biết cái gã đó lại lên cơn gì.
Mậu Thần nhìn Quỳ Mão với vẻ bất đắc dĩ, “Nãy Hạ Hạc và tôn thượng vừa ra ngoài. Ngươi đứng ngơ ra đó bao lâu rồi thế hả!”
Gương mặt lạnh te của Quỳ Mão đơ ra, rồi hắn nhanh chóng lảng sang chuyện khác, “Ta và tôn thượng ngồi trong vùng linh khí ấy bao lâu?”
Lần tu luyện này khác với những lần trước, từ lúc đi vào đến lúc đi ra, Quỳ Mão chẳng có chút khái niệm thời gian nào.
Mậu Thần đáp, “Hai người vào đó hơn ba mươi canh giờ, chừng ba ngày.”
Quỳ Mão gật đầu.
Mậu Thần chần chừ một chút, hỏi, “Ma chủng của ngươi đâu?”
Ma chủng của Quỳ Mão, một cái tự phát nổ, một cái thì bị tôn thượng bóp nát. Nguyên nhân khiến hai viên ma chủng bị phá hủy vô cùng phức tạp, không thể nói rõ với Mậu Thần ngay được.
“Hỏng rồi.” Quỳ Mão nói giản lược đi.
Mậu Thần nhíu mày. Ma chủng là một bảo vật vô cùng quan trọng. Đối với chúng Lược Ảnh, nó còn hơn cả sinh mệnh của mình. Thứ ấy cứng vô cùng, trừ phi là tự nổ, không thì cũng phải tu sĩ Hóa Thần trở lên mới phá được.
Xem chừng đi cùng tôn thượng thế này, Quỳ Mão đã trải qua nhiều hiểm quy.
“Vậy chân nguyên hiện giờ của ngươi được cái gì cung cấp?”.
Quỳ Mão nhìn Mậu Thần, đáp, “Tôn thượng ban cho ta một viên Phục Sinh Đan, ăn vào sẽ trùng tố thể chất tu chân, ta có thể tu luyện.”
Trên đường đi, Kỳ Thí Phi từng truyền âm bảo người thanh niên lựa thời cơ kể về Phục Sinh Đan cho Mậu Thần.
Dù Lược Ảnh đều là những kẻ trung thành, đáng để tin tưởng. Nhưng có Hạ Hạc ở đây, ai biết chừng sẽ xảy ra biến cố gì. Vậy nên, để cam đoan cái lòng trung thành ấy, Phục Sinh Đan chính là một mồi dụ ngon lành.
“Phục Sinh Đan giúp những kẻ như chúng ta có thể tu luyện sao?!” Mậu Thân la lên hoảng hốt.
“Đúng thế. Ta chẳng phải là ví dụ đây sao? Hơn nữa, với cảnh giới sẵn có mà ma chủng đưa cho, sau khi cải tạo, chúng ta sẽ có thể chất của tu sĩ Quy Nguyên luôn, cũng sớm tu lên Quy Nguyên hơn tu sĩ bình thường. Việc tấn chức sau này cũng không khác những tu sĩ khác, cũng cần thể ngộ và đột phá.”
Lòng Mậu Thần trào lên sóng cuộn biển gầm, hiệu quả của Phục Sinh Đan nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Mậu Thần thành Lược Ảnh Vệ sớm hơn Quỳ Mão. Gã đã cặm cụi phụng sự Ngục Thiên Tông hơn hai trăm năm, còn phải tích thêm chút công huân nữa mới đủ để đổi một viên Đoạt Thiên Đan.
Tại đại thế giới La Viên này, không ai không muốn làm tu sĩ. Lược Ảnh Vệ được hưởng qua trải nghiệm về sức mạnh, đương nhiên cũng muốn được mạnh hơn, sống lâu hơn.
Không nằm ngoài dự đoán, Phục Sinh Đan quả nhiên khiến Mậu Thần khao khát.
Mà cái kẻ đã dự tính hết thảy – Kỳ Thí Phi, thì đang rời khỏi khu vực vòi rồng cùng Hạ Hạc, di chuyển về nơi những cột linh khí không va chạm mạnh vào nhau.
Ra khỏi vùng trung tâm, địa hình khúc khuỷu chặn bớt luồng linh khí tàn bạo, vậy nên, lẩn giữa những khe vách, hang động có vô vàn sinh vật biển. Khu vực này gần như là tập hợp toàn bộ những giống loài sống dưới biển. Đám sinh vật này thuộc cùng một hải vực, nhưng chẳng hề thân thiện với nhau.
Chúng được trời sinh biển dưỡng, không biết cách tu luyện, sống dựa hoàn toàn vào bản năng. Dưới sự thúc đẩy của bản năng, chúng tuân theo quy luật sinh tồn của tự nhiên, thỏa thuê săn bắn những giống loài nằm trong thực đơn của mình.
Có loài cỡ nhỏ, lớn cũng chậm, nên kỹ năng sinh tồn buộc phải nhuần nhuyễn hơn.
Dưới đáy biển có một giống cá tên là Thanh La Hồng, đỉnh đầu nó có một mảng xanh, từ cổ chạy xuống đuôi thì đỏ rực. Giống cả này nhỏ mình, có vô số thiên địch, nhưng lại có phươg pháp lẩn trốn vô cùng độc đáo. Chính là nhả tơ. Chúng tự dệt một chiếc túi tơ, ngủ thì chui vào đó, ngủ xong xé túi chui ra.
Loại tơ này là nguyên liệu luyện chế cao cấp nhất. Áo choàng Thiền Tuyết của Kỳ Thí Phi chính được dệt nên từ nó. Lần này, Kỳ Thí Phi muốn thu thập loại tơ ấy để làm bộ ngoại trang mới cho Quỳ Mão.
Do kích thước của giống cá này rất nhỏ, nên mỗi túi tơ đều không nhiều. Tuy nhiên, mỗi lần đi ngủ, chúng đều dệt túi mới, vứt túi cũ đi. Có thể nói, mấy đứa này là bọn ăn hoang phá hoại, có mới nới cũ nhất trần đời.
Lần đặt chân trước, Kỳ Thí Phi vét sạch đống túi tơ mới dệt được một chiếc áo choàng hoàn chỉnh. Từ đó đến giờ đã gần hai trăm năm, chắc cũng tích được nhiều nhiều rồi.
Kỳ Thí Phi truyền âm cho Hạ Hạc, “Ta tìm bên trái, ngươi tìm bên phải.” Y chỉ vào những vệt lấm tấm lờ mờ trong khe nứt bé xíu, “Thấy không? Chúng ta cần tìm đám túi tơ như thế. Nếu bên trong có cá thì thả chúng đi là được. Chỉ lấy túi, không giết cá.”
Lúc này, Hạ Hạc đã ngoan ngoãn, không tự lao đầu vào chỗ chết như trước nữa. Hắn nhận lệnh xong bèn đi sang mạn rãnh biển bên phải để tìm kiếm.
Vùng thung lũng hình thành từ rãnh biển này vô cùng rộng lớn. Có Thanh La Hồng làm tổ ở kẽ đá, có con lại ngụ ở kẽ nham thạch. Nói chung là cứ chỗ nào kín thì chúng nó trốn, khó tìm cực.
Tìm suốt một ngày, cả Kỳ Thí Phi lẫn Hạ Hạc cộng lại mới được chừng hơn bốn trăm cái.
Trong đám túi ấy, túi thì trắng xám, túi thì trắng thuần. Không phải túi nào cũng được dệt từ tơ thượng phẩm. Phải trắng thuần mới tốt, trắng xám vẫn kém hơn một bậc.
Trên đường quay về hang, y phân rõ hai loại chất liệu này. Số tơ trắng tinh chỉ đủ làm một cái áo.
Kỳ Thí Phi nhìn đám tơ trắng thuần trong tay với vẻ không hài lòng. Dưới ảnh hưởng của pháp thuật, những sợi tơ không ngừng biến hóa, chuyển thành một tấm lụa trắng như tuyết.
Từ khi biết đám tơ này là nguyên liệu thượng đẳng, Hạ Hạc đứng bên đã thèm lắm rồi.
Hắn ghé miệng qua hỏi, “Tôn thượng, ngài chỉ cần tơ trắng thuần, số trắng xám còn thừa ra có thể làm chiếc nữa cho ta không?”
Kỳ Thí Phi liếc hắn một cái. Theo lý thuyết thì việc nâng cấp trang bị cho thuộc hạ là trách nhiệm của thủ trưởng, nhưng không hiểu sao y vô cùng ngứa mắt cái bộ mặt thư sinh cợt nhả của Hạ Hạc, chẳng muốn khiến hắn vừa ý chút nào.
“Đương nhiên là sẽ không lãng phí số tơ trắng xám này,… ” Hạ Hạc mừng ra mặt. Bấy giờ, Kỳ Thí Phi mới nói nốt đoạn nội dung sau khúc ngân vừa rồi, “Nhưng sản phẩm thì phải đưa cho người đang cần nhất. Ngươi thấy giữa mình và Mậu Dịch, ai cần một tấm ngoại y phòng ngự hơn?”
Kỳ Thí Phi cụp mi nhìn Hạ Hạc.
Sắc mặt Hạ Hạc lúc trắng bệch, khi lại tái mét. Mặt hắn dày lắm. Nếu Mậu Thần không trói hắn bằng thề hồn, thì hắn chắc chắn sẽ bảo rằng mình mới là người cần hơn!
“Ngươi đừng buồn.” Kỳ Thí Phi nói với điệu hài lòng, vừa đấm xong phải xoa một cái, “Chỉ cần ngươi chịu khó tìm đủ nguyên liệu, đừng nói là ngoại y, ngoại sam cũng có.”
Nghe vậy, Hạc Hạc hớn hở lắm, cứ thế mà đi vào bẫy của Kỳ Thí Phi.
Mục đích chính khi đến đây của Kỳ Thí Phi là để tu hành, nhưng việc tìm tơ cũng không thể không làm. Để tiết kiệm thời gian và công sức của mình, y đành tận dụng thanh niên Hạ Hạc.
Vốn Kỳ Thí Phi chỉ cần tơ trắng thuần, không cần trắng xám, lần trước, đám trắng xám đều bị y quẳng đi hết. Giờ, để gom đủ tơ trắng thuần thì số trắng xám dư ra chắc chắn sẽ đủ làm hai chiếc ngoại y.
Kỳ Thí Phi vừa tung mồi, Hạ Hạc liền đớp lấy, cần cù chịu khó đi lùng sục khắp thâm uyên.
Nhờ vậy, Kỳ Thí Phi được rảnh tay để có thể dắt cậu chàng Lược Ảnh của mình đi tu luyện.