Kỳ Thí Phi bật cười giận dữ, y nhìn về phía Hạ Hạc, khóe môi nhếch lên. Hạ Hạc đùng đùng phi về thì thấy một nam tử đẹp choáng ngợp nhìn mình cười bèn ngơ ra một thoáng.
Nào ngờ nhịp lỡ này lại hại hắn.
Kỳ Thí Phi phóng người lên, túm lấy áo Hạ Hạc, cuộn chân nguyên quanh nắm đấm rồi giáng đòn liên tục vào kẻ nọ.
Không phải đấu pháp, cũng chẳng đọ sức qua pháp bảo, mà dùng thẳng nắm đấm luôn! Những tu sĩ cao giai của đại thế giới La Viên chưa từng đánh lộn trắng trợn như vậy. Đây đúng là cảnh tượng trước giờ chưa từng xảy ra.
Lực đấm của Kỳ Thí Phi mạnh vô cùng, còn quấn chân nguyên, thành thử, y đánh cho Hạ Hạc phải gào khóc thảm thiết.
Hạ Hạc choáng váng, chẳng biết làm gì ngoài la thét.
Hắn chưa từng gặp Kỳ Thí Phi, nhưng nếu có thể túm chặt hắn chỉ bằng một tay thì tu vi của kẻ này chí ít cũng bằng mình.
Kỳ Thí Phi cứ nhằm vào mặt mà đánh, chẳng mấy chốc, mặt Hạ Hạc đã sưng vù lên, tới độ mẹ cha cũng không nhận ra.
Kỳ Thí Phi không chỉ dùng chân nguyên đánh vào thể xác Hạ Hạc, mà còn dùng thần niệm để siết chặt thần hồn của hắn. Thần hồn là nguồn cội của Hồn Tế, tấn công vào thần hồn khiến Hạ Hạc bị thương nặng hơn mấy vết bầm tím trên mặt nhiều.
Đừng nói tới chuyện phản kháng, đến trốn đi Hạ Hạc cũng chẳng trốn nổi. Hắn không chỉ đau mặt choáng đầu, mà từng cơn đau truyền tới từ thần hồn mới là điều khiến Hạ Hạc sợ hãi.
Chẳng mấy chốc, Hạ Hạc đã co vòi, hắn biết điều mà hô lên: “Xin hãy nương tay! Xin nương tay!”
Kỳ Thí Phi không thèm để tâm tới, hiếm hoi lắm mới gặp được một bao cát bền bỉ thế này, sao có thể dễ dàng dừng lại.
Thấy cầu xin không được, Hạ Hạc bèn hô lên: “Xin hãy tha mạng! Ôi —- nội đạo tu đáng kính ơi!!! Chỉ cần ngài tha mạng cho ta, ta nhất định sẽ dâng hết những pháp bảo, linh thạch đang có!!!” Hắn không biết phải xưng hô thế nào, chẳng để ý đến chuyện mất mặt hay không, gọi thẳng người ta là “nội”.
Kỳ Thí Phi nhíu mày, rồi quăng một cái bạt tai trời giáng vào Hạ Hạc, khiến hắn tru lên thảm thiết.
“Thấy người sang bắt quàng làm họ!” Quỳ Mão đứng cạnh quát lên giận dữ, “Vị này chính là Nam Cảnh ma tôn, Kỳ Thí Phi.”
Kỳ Thí Phi có địa vị rất cao, chỉ cần có chút xíu quan hệ với y thôi cũng đã được nương nhờ ô dù rồi. Quỳ Mão nhất quyết không để gã Hạ Hạc này được đà dựa hơi!
Hạ Hạc nghe vậy, lòng hốt hoảng sợ hãi.
Hắn được tán tu nuôi dạy, bản thân cũng chẳng có thế lực nào chống lưng. Tu luyện tới cảnh giới Hóa Thần như hiện tại, một là nhờ thiên phú xuất chúng, hai là do bản tính láu cá. Lại thêm trước giờ Hạ Hạc cũng khá may mắn, chỉ cần không tự đâm đầu vào chỗ chết thì mọi chuyện đều xuôi chèo mát mái.
Hạ Hạc chưa từng chủ động chọc vào kẻ có tu vi cao hơn mình, dù đưa Bạch Dương Phàm vào tầm ngắm thì cũng chỉ dám nhân lúc con mồi rời xa tông môn để ra tay.
Giờ rơi thẳng vào tay Nam Cảnh ma tôn, bao ý nghĩ “Thôi xong đời!”, “Chết thật rồi!”, “Gã này chui ra từ đâu thế” bay vèo vèo qua tâm trí.
Bậc chí tôn của Ngục Thiên Tông đương nhiên không thèm để mắt tới chút của cái của hắn, giết một tên tán tu như hắn là chuyện nhẹ nhàng như bóp nghiến một con kiến. Căng thẳng dồn dén, nỗi sợ hãi khiến Hạ Hạc thiếu điều lắp bắp.
“Không dám, tiểu nhân không dám bắt quàng với ma tôn.”
Hắn nở nụ cười lấy lòng với Kỳ Thí Phi. Tiếc rằng, cái gương mặt ấy đang bầm dập te tue, sắc mặt lúc này lúc nọ như bảng pha màu, nụ cười méo xệch còn thê thảm hơn cả khóc.
Kỳ Thí Phi nhìn mà thấy gớm, bèn quăng hắn đi như quăng thứ đồ bẩn thỉu.
Sau khi lôi Hạ Hạc ra đánh như bao cát, bao bực dọc trong lòng Kỳ Thí Phi tan đi nhiều, đến dòng chảy của chân nguyên cũng thuận hơn. Y quay nhìn về phía Quỳ Mão, ánh mắt đang đằng đằng sát khí trở nên dịu dàng, “Ngươi muốn xử trí hắn sao đây?”
Quỳ Mão bỗng có cái cảm giác như thể chỉ cần hắn nói bất cứ điều gì, tôn thượng sẽ làm theo y như vậy. Nghĩ tới đó, người thanh niên nở nụ cười tự giễu, dạo này, mình đúng là càng lúc càng mơ hão…Lòng hắn nặng trịch, sắc mặt cũng chẳng nhẹ nhàng được gì, “Nghe theo ý tôn thượng.”
Hắn không có ý kiến gì, cũng không được vượt quyền, can thiệp vào quyết định của tôn thượng.
Kỳ Thí Phi bẽ mặt, vẻ mặt thoáng sượng sùng. Lúc quay đầu lại, sắc mặt lại càng u ám.
Bấy giờ, y nhìn cái tên đầu têu kia lại càng thấy ghét. Giết đi thôi! Ai bảo hắn xuất hiện đúng lúc này chứ, coi như là xui xẻo!
Cái sát khí ngập trời ấy khiến Hạ Hạc thét lên thê lương: “Đừng giết ta, ta có ích lắm! Ta ta ta có thể làm đầy tớ cho ngài, làm chó săn của ngài! Ngài sai ta thế nào ta làm thế đó!!”
Dự cảm chết chóc chưa từng siết chặt đến thế, Hạ Hạc vứt nốt chút tôn nghiêm còn lại, chỉ thiếu điều hóa thành chó để lấy lòng đấng tử thần trước mắt.
Kỳ Thí Phi cười lạnh. Những kẻ như Hạ Hạc y thấy nhiều rồi, hạng này lúc sợ vỡ mật thì nói ngọt lắm, nhưng nếu thả thật thì chúng chẳng hề biết ơn, mà chỉ muốn tìm cơ hội trả thù.
“Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?” Ánh nhìn của Kỳ Thí Phi sắc lẻm, ngoại sam chập chờn dù không có gió, khí thế tỏa ra bừng bừng. Luồng khí của vị ma tu chí tôn ép cho Hạ Hạc phải uốn lưng, bất giác cúi rạp đầu xuống đất.
Quỳ Mão nhìn góc nghiêng gãy gọn của Kỳ Thí Phi mà mê đắm. Đã lâu rồi hắn không được thấy một Kỳ Thí Phi như thế, một Kỳ Thí Phi lạnh lùng, uy nghiêm, sâu không lường được, mang sức mạnh tuyệt đối không thể lung lay!
Những toan tính của Hạ Hạc đã bị Kỳ Thí Phi nhìn thấy. Vốn hắn định thử vận, muốn lừa nhau cho qua cửa tử, rồi tìm cách chạy trốn. Còn vụ trả thù thì hắn không dám thật.
Tiếc rằng Kỳ Thí Phi trải đời đã nhiều, không chừa chút cơ hội nào cho hắn. Hạ Hạc hoàn toàn bất lực, hắn không muốn chết, không muốn chết.
“Phải làm thế nào ngài mới chịu tin? Tiểu nhân thực lòng muốn quy thuận ngài, nghe ngài sai phái! Chỉ cần ngài cho tiểu nhân một đường sống…” Hạ Hạc chần chừ một chút, rồi gượng sức nâng đầu nhìn Kỳ Thí Phi, “Nếu ngài không tin, tiểu nhân có thể thề hồn với ngài.” Sắc mặt Kỳ Thí Phi chao đi, Hạ Hạc thầm vui trong lòng, tưởng rằng đã có hi vọng bèn hô lên, “Ta, Hạ Hạc, nguyện….”
Chưa kịp nói xong, Kỳ Thí Phi liền tiền tới rồi thụi một cú còn dữ dội hơn ban nãy, đấm cho Hạ Hạc bay vút đi!
“??!!!”
Hạ Hạc hoảng sợ vô cùng, không biết mình chọc giận Kỳ Thí Phi chỗ nào mà vị Nam Cảnh ma tôn này lại đánh mình như vậy.
Cú đấm này suýt làm Hạ Hạc vút lên trời cao làm ngôi sao lấp lánh. Kỳ Thí Phi vẫn chưa hết giận, đuổi tiếp theo rồi đánh cho hắn bầm dập. Lần này, y đánh nặng tới nỗi thần hồn của Hạ Hạc cũng bị rạn.
Thần hồn rạn tức là sao? Thần hồn chính là nền móng của tu sĩ Hồn Tế, thần hồn nát, thì cũng giống như việc tu sĩ bị nghiền nát tu vi.
Hạ Hạc sợ vỡ mật, hắn kêu lên thê thiết: “Đừng đánh, đừng đánh nữa, thần hồn, xin cho ta giữ lại cái mạng đáng thương vô dụng này để phục vụ ngài…”
Tiếng kêu thảm thiết ấy của hắn khiến Quỳ Mão cũng không đành lòng.
Hồn thề là lời thề mạnh mẽ nhất, tàn nhẫn nhất của đại thế giới La Viên. Chịu dâng hồn thề mà còn bị đánh thành như vậy, Hạ Hạc đúng là xui xẻo.
“Tôn thượng, giữ hắn lại đi, chí ít cũng giúp sức được.” Quỳ Mão không dằn lòng được, mở miệng.
Kỳ Thí Phi tỏa ra khí thế lạnh lẽo đầy giận dữ.
Điều khiến y khó lòng tha thứ nhất chính là việc Hạ Hạc đòi thề hồn, hơn nữa còn thề hồn với mình.
Tử phủ của y đang có nửa thần hồn của Quỳ Mão, nếu Hạ Hạc vào đó thì có khác gì kẻ thứ ba choán chỗ không?!
Sao Kỳ Thí Phi chịu để kẻ khác phá hoại lời thế hồn song phương của mình và Quỳ Mão chứ. Chính vì thế mà y mới giận tím mặt.
Mấy ý đồ lãng mạn này, Quỳ Mão không hiểu.
Nhưng khó lắm cậu chàng Lược Ảnh mới yêu cầu y làm gì đó, dù giận mấy thì Kỳ Thí Phi cũng đã vơi đi được nửa.
Kỳ Thí Phi đứng chỉnh chỉnh ống tay áo với vẻ tao nhã. Hạ Hạc hấp hối nằm cạnh thì chẳng khác nào một đống bầy nhầy. Hình tượng của hai người hoàn toàn đối lập.
Kỳ Thí Phi thảy cho Hạ Hạc ánh nhìn dửng dưng và khinh ghét. Ngay khi Quỳ Mão vừa tới thì y lại dịu dàng ngay lập tức.
“Dù giữ hắn bên mình thì cái loại gian xảo thế này, chẳng biết lúc nào lại tìm cách trốn mất.” Kỳ Thí Phi nói với Quỳ Mão, “Vậy nên, lúc sai hắn phải thật cẩn thận.”
Quỳ Mão rủ mắt nhìn Hạ Hạc sắp co thành một cục, rồi ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Kỳ Thí Phi, “Tôn thượng, vì sao ngài không chấp thuận lời thề hồn của hắn?”
Mọi người đều biết thề hồn là lời thề bền bỉ nhất, trừ phi đồng quy vu tận, nếu không thì chẳng thể phá vỡ nó.
Kỳ Thí Phi khựng lại, rồi đành phải dệt vừa một lý do, “Thêm hắn nữa thì tử phủ chật lắm.”
Quỳ Mão ngơ ngác gật đầu. ngôn tình tổng tài
Phải tới cảnh giới Ngưng Hồn thì mới có tử phủ, thần niệm. Quỳ Mão còn một cảnh giới nữa mới thăng lên đó, nên hắn chẳng biết Kỳ Thí Phi đang nói thật hay giả.
Nhưng chỉ cần là lời của Kỳ Thí Phi, Quỳ Mão nhất định sẽ tin tưởng hoàn toàn. Vậy nên, hắn bỏ ngay cái ý nghĩ để Hạ Hạc thề hồn với mình. Điều này vô tình lại giúp Hạ Hạc tránh được một trận đòn tai vay vạ gió.
Quỳ Mão nhíu mày nhìn Hạ Hạc. Hắn giữ mạng của Hạ Hạc là để dành cho trận đại chiến ma – đạo sau này, có thêm một đồng minh Hóa Thần vẫn hơn.
Nhưng mà…
Ánh mắt hắn lóe lên vẻ tiếc nuối. Tôn thượng nói kẻ này gian xảo, phải tốn công sức vào việc giám sát. Nếu ở Đông Độ Châu thì không sao, nhưng giờ đang tại Tây Tứ Châu, họ không đủ sức làm thế, chi bằng kết liễu luôn cho đỡ rách việc.
Hạ Hạc run lẩy bẩy, hắn cảm nhận rõ lưỡi hái tử vong đang kề sát vào mình.
Nhưng Kỳ Thí Phi nghĩ một chút liền nảy ra một ý. Y cảm thấy ý này không tồi, bèn truyền âm cho Quỳ Mão: “Hắn không thể dâng thề hồn cho ta và ngươi, nhưng có thể để hắn thề với người khác, chỉ cần kẻ này trung thành tuyệt đối là được.” Quỳ Mão vò đầu bứt tai, ở Tây Tứ Châu này, ai đáng để mình tin tưởng tuyệt đối chứ? Kỳ Thí Phi bèn chìa tay về phía hắn, Quỳ Mão nhìn qua với vẻ khó hiểu, Kỳ Thí Phi nói với gương mặt lạnh te, “Đưa bùa đưa tin mà Mậu Thần đưa ngươi đây.”
Quỳ Mão ngạc nhiên, không hiểu sao tôn thượng lại biết chuyện này.
Chần chừ một chút, người thanh niên ngoan ngoãn lấy lá bùa đưa tin chuyên dụng của Lược Ảnh Vệ mà Mậu Thần đưa mình ra, giao cho Kỳ Thí Phi.
Còn sao Kỳ Thí Phi lại biết chuyện này, đương nhiên là bởi y dùng thần niệm theo dõi cậu chàng Lược Ảnh ngốc nghếch này.
================================
Ngáo:
Buồn ngủ quá nhiều =))) Thấy mình càng lúc càng chém và càng nhây:V
Bạn thần thì cứ chiều người ta trong âm thầm. Người ta thì cứ hâm mộ + thích thầm trong vô vọng. Tui cũng đến quỳ. Và khổ nhất thì là bạn Hạ Hạc. Đúng là trâu bò thích nhau, ruồi muỗi chết =)))