Đợi đến khi Quỳ Mão thay quần áo mới, ăn điểm tâm xong xuôi, Kỳ Thí Phi vội vàng nói, “Nếu ngươi đã có sức mà tu tập võ nghệ, thì chúng ta tiếp tục tu luyện thôi.”
Quỳ Mão đang nhấm nháp vui vẻ chợt khựng lại, mém thì nghẹn chết.
“Khụ khụ ——” Hắn lặng lẽ vỗ ngực, hít sâu một hơi rồi bình tĩnh đáp lại, “Vâng.”
Người thanh niên chợt nhận ra hình như mình vừa tự chui đầu vào rọ.
Vốn tập võ là để giải tỏa cái phản ứng sinh lý đáng xấu hổ kia, ấy mà giờ lại thành như tự vác đá đập chân. Giờ hắn có nói thuộc hạ đang mệt lắm, không thể tu luyện lần nữa, thì có vẻ cũng không đáng tin lắm.
Quỳ Mão bi tráng theo chân Kỳ Thí Phi về Tử Hư Các. Lần này, hắn tự giác lên bảo tọa ngồi.
“Mời tôn thượng.” Quỳ Mão rủ mắt, khẽ mím môi, thoáng cúi lưng chìa tay mời ma tôn đại nhân ngồi xuống.
Kỳ Thí Phi có chút sửng sốt khi cậu chàng Lược Ảnh chủ động nhường vậy. Điều ấy khiến y vui sướng hơn nhiều. Y thong dong bước lại bên bảo tọa, hất vạt áo, ngồi đối diện với Quỳ Mão.
Quỳ Mão đã phải chuẩn bị tâm lý cả ngày trời mới gom đủ dũng cảm cho hiện tại.
Hắn nghĩ, tôn thượng đã vất vả vì mình, thì mình không thể phụ lòng ngài được, không thể bị động như trước.
Hắn phải càng thành kính hơn nữa, không được ù ì, hậu đậu, khiến ma tôn giận đến mức tự phá vỡ hình tượng.
Nếu muốn được nghĩ cho tôn thượng, lo toan cùng tôn thượng, thì trước hết phải trở thành một cận thị tri kỷ đã!
….Nhưng là, nếu những suy nghĩ này bị ngài ấy phát hiện, thì hậu quả thảm khốc mà hắn phải gánh chịu, hẳn không chỉ là vài cảm xúc buồn khổ thôi đâu.
“Bắt đầu thôi.” Quỳ Mão căng thẳng tựa vào lồng ngực Kỳ Thí Phi.
Hôm qua tôn thượng yêu cầu thế này, thì hắn cũng tin là thế này, chẳng hề hoài nghi ngài ấy lừa mình để được ‘gần gũi’!
Kỳ Thí Phi thoáng ngây ngẩn. Cái niềm vui bất ngờ rơi ụp xuống khiến ma tôn đại nhân khẽ đơ lại vì luống cuống.
Trong lòng y có chút mừng thầm. Biết sao được, y đã chai sạn với bao lần cậu chàng làm mình cụt hứng. Thế mà lần này lại đột nhiên được hưởng diễm phúc, cái cảm giác hạnh phúc này thực quá đỗi ngọt ngào.
Kỳ Thí Phi hưng phấn tới độ suýt không khống chế được vòng tay mình, chỉ muốn ôm chầm lấy Quỳ Mão ngay thôi.
Y lặng lẽ thở ra một hơi trên đỉnh đầu Quỳ Mão, rồi ráng tiết chế bản thân, chỉ siết nhẹ cánh tay hắn.
Hôm qua cố tình bày mưu để được thân mật với người ta, nào ngờ hôm nay lại có phúc lợi. Chỉnh lại cái vẻ mặt mất hình tượng về trạng thái bình thường, Kỳ Thí Phi đặt tay lên bụng Quỳ Mão.
Y cảm nhận được cơ thể người thanh niên thoáng run lên, cơ bụng nấp dưới lòng bàn tay cũng cứng lại.
Kỳ Thí Phi mừng thầm. Phản ứng này cho thấy sách lược của y đã đi đúng hướng. Quả nhiên là cứ gần gũi như vầy thì cậu chàng Lược Ảnh sẽ không thể thờ ơ nổi nữa.
Theo đà này, sớm muộn rồi cũng tới ngày tình cảm của Quỳ Mão dành cho mình sẽ thăng hoa, và hắn sẽ đem lòng yêu mình thôi nhỉ?
Ma tôn đại nhân chìm trong viễn tưởng về một tương lai tươi sáng, suýt thì không dứt ra nổi.
“Tôn thượng?” Giọng nói ngặt ngặt nơi cổ họng của Quỳ Mão vang lên. Hắn không ngẩng đầu được, ngẩng lên sẽ cọ vào mặt tôn thượng.
Kỳ Thí Phi ẹ hèm một cái, bày vẻ nghiêm túc rồi chuyển chân nguyên vào người Quỳ Mão.
Lần này Quỳ Mão thực chủ động. Chân nguyên của Kỳ Thí Phi vừa đi vào, hắn liền dùng công pháp Kiếp Lược, kéo nó lại đan điền mình.
Phải chủ động! Quỳ Mão tự nhủ. Phải thế thì mới không thất thố như hôm qua.
Người thanh niên tự thấy may mắn khi tôn thượng không ở bên trong lúc cơ thể hắn xuất hiện những phản ứng sinh lý đáng xấu hổ đó. Vậy nên, hiện tại, hắn nhất quyết phải lưu ý ba từ: nhanh chóng, ổn định, chuẩn xác. Nhất định không được thất thố trước mặt tôn thượng.
Với quyết tâm ấy, dù dòng chân nguyên chảy trong cơ thể khiến hắn sảng khoái như được tắm trong cam lộ, thì Quỳ Mão cũng tuyệt không mê đắm.
Hắn tập trung tuyệt đối vào việc chuyển hóa, tư thế ngồi lúc này còn nghiêm túc hơn cả khi nhập định.
Mồ hôi vã ra như tắm. Lần này, bộ đồ Kỳ Thí Phi tặng được dịp thể hiện, nó giúp cơ thể Quỳ Mão không sũng mồ hôi như hôm qua nữa.
Tuy lần này không còn quá ngây ngất như lần trước, nhưng khi đan điền được hút no chân nguyên, tay chân Quỳ Mão cũng mềm oặt như cọng bún đến nơi.
Người thanh niên định thần lại. Ngón tay Kỳ Thí Phi vẫn lơ đãng lướt trên bụng hắn, khiến hắn có chút ngứa.
“Tôn thượng, xong rồi.” Giọng Quỳ Mão có chút thều thào.
Kỳ Thí Phi cố tình cọ cọ nốt, rồi bình tĩnh nói, “Không tồi, hôm nay ngươi tiến bộ rất nhanh, đã nắm vững được tinh túy rồi.”
“Đa tạ tôn thượng.” Quỳ Mão cung kính cảm ơn,.
Không đợi Kỳ Thí Phi nói thêm, hắn chống mình thoát khỏi vòng tay của ngài ấy. Lúc đặt chân xuống sàn, còn suýt ngã vì chân vẫn chưa trở về trạng thái bình thường hẳn.
“Ngươi làm gì thế?” Kỳ Thí Phi vừa cảm thấy khó hiểu, vừa cảm thấy khó lòng vui nổi.
Y còn chưa nói gì, cũng chưa cất tiếng đuổi, ấy thế mà cậu chàng Lược Ảnh cứ thế vội vàng đứng dậy như sợ hãi lắm.
Quỳ Mão nhận ra sự không hài lòng ẩn trong giọng của tôn thượng, nhưng hắn không thể giả vờ bình tĩnh được thêm nữa.
“Mong tôn thượng thứ tội. Dù bộ đồ ngài tặng đã thấm bớt phần lớn mồ hôi, nhưng áo lót của thuộc hạ chỉ là đồ thường, trên người còn ô uế. Thuộc hạ sợ mùi vị bất nhã của mình sẽ khiến ngài khó chịu.” Quỳ Mão đứng vững, cúi đầu, nhẹ giọng giải thích.
“…” Kỳ Thí Phi im lặng không biết đáp sao.
Y không thể phản bác lại sự lo lắng của hắn. Nếu ma tôn đại nhân chỉ coi cậu chàng Lược Ảnh là một thứ đồ thú vị để mua vui như hồi mới gặp, thì chắc chắn y sẽ khen hắn thực biết điều. Nhưng giờ tình cảm dành cho hắn đã sâu nặng tới nhường này, nên hành động ấy lại khiến lòng y buồn bã và đau đớn.
Y không phiền, không hề phiền một chút nào nếu như mùi hương cơ thể của Quỳ Mão phảng phất trên người mình.
“Xin cho thuộc hạ cáo lui.” Quỳ Mão cúi mình thưa lời.
Kỳ Thí Phi im lặng. Y tiến lại gần, nhìn chăm chăm vào bờ lưng của Quỳ Mão. Bộ đồ xám mềm mại, thoáng đãng, ôm khít lấy đường cong hoàn mỹ được tạo thành từ những thớ cơ trên lưng người thanh niên.
Hiện ma tôn đại nhân chẳng còn tâm trạng để ngắm nhìn người thương nữa. Y không nói, Quỳ Mão không dám cử động.
Cuối cùng, Kỳ Thí Phi đành thỏa hiệp, cho phép cái người quá đỗi ngu đần trong chuyện tình cảm này lui ra.
“Đi ra đi.” Kỳ Thí Phi thản nhiên nói.
“Vâng.”
Quỳ Mão cung kính hành lễ, đi lùi về phía cửa rồi mới vụt xoay người mở cửa bước ra.
Kỳ Thí Phi nằm chán ngán trên bảo tọa. Mọi thứ đang rất suôn sẻ, chẳng hiểu sao lại ra nông nỗi này. Hành vi của Quỳ Mão thực quái lạ, quá là quái lạ!
Y chần chừ một chút, cuối cùng vẫn dùng thần niệm lén lút theo chân hắn.
Quỳ Mão bước nhanh về Phi Tiêu Lâu. Hắn không về phòng rồi mới đi múc nước tắm, mà vội vã cởi áo, rồi nhảy thẳng vào cái ao trước lâu.
Dòng nước lạnh lẽo bắn lên tung tóe. Quỳ Mão gấp gáp té từng tảng từng tảng nước lên người mình.
Không chỉ cọ rửa thân thể, hắn còn vục cả đầu xuống ao, mãi một lúc lâu sau mới vụt ngẩng lên.
Hắn đưa tay vuốt tóc, những giọt nước lăn dài trên gương mặt. Biết rằng ấy chỉ là những giọt nước bình thường, nhưng không hiểu sao Kỳ Thí Phi cứ ngỡ đó là nước mắt. Quỳ Mão nhíu chặt mày, nhắm nghiền mắt lại, gương mặt lộ vẻ thống khổ và kìm nén.
Trái tim Kỳ Thí Phi như bị ai bóp nghẹt. Y đứng ngồi không yên, chỉ muốn bay về Phi Tiêu Lâu.
Quỳ Mão lê bước lên bờ. Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm gối co ro, thoạt nhìn vừa cô độc vừa đáng thương.
Đúng lúc ma tôn đại nhân định lao qua thì Quỳ Mão đột nhiên ngẩng cổ, rống lên một tiếng như muốn trút hết ruột gan.
Kỳ Thí Phi khựng lại.
Vẻ mặt Quỳ Mão đầy tức giận và bất cam, như đang phải đối chọi với thứ gì, hắn đập đầu thùm thụp xuống đất, đập ra hẳn một hố to ngay trước Phi Tiêu Lâu.
Quỳ Mão quỳ rạp xuống, thở hồng hộc. Từng giọt từng giọt, không biết là nước mắt hay mồ hôi, rơi xuống nền đất nơi hắn rủ đầu.
Kỳ Thí Phi dừng bước, trái tim nặng nề và đau đớn. Vào lúc này, hẳn hắn không mong có người xuất hiện. Bất kỳ ai cũng không được.
Có chuyện gì xảy ra với hắn vậy?
Kỳ Thí Phi nhìn chăm chú vào gương mặt như – chẳng – có – gì – xảy – ra của Quỳ Mão. Khi đứng trước mặt y, người thanh niên luôn trưng ra cái vẻ bình thản ấy, chưa từng để lộ chút cảm xúc cá nhân nào.
Bấy giờ, ma tôn đại nhân mới sực nhớ ra, ngoại trừ cái lần cả hai rơi vào ảo cảnh, y chưa từng hiểu rõ những suy nghĩ của Quỳ Mão.
Nỗi bất an mơ hồ chợt trào lên. Y nhận ra rằng nếu cứ thế này, chẳng mấy mà cậu chàng Lược Ảnh sẽ hoàn toàn dứt ra những suy tính của y. Y sẽ mất đi hắn.
Phải thay đổi cái tình hình này!
Hôm sau, sau khi tu luyện xong, Quỳ Mão xin phép được bế quan.
Kỳ Thí Phi chẳng thể dị nghị. Trải qua ba ngày tu luyện, Quỳ Mão đã tính đủ chân nguyên để thăng lên Quy Nguyên.
Y chỉ đành gật đầu đồng ý.
Lần tấn chức này, cả hai đều chẳng còn tâm trạng để vui sướng. Sau khi nói lời từ biệt với nỗi lòng trĩu nặng, Quỳ Mão tự giam mình trong Phi Tiêu Lâu.
Kỳ Thí Phi buồn bực không thôi.
Y không biết làm thế nào để thay đổi tình hình. Cái cảm giác nặng nề này y chưa từng trải nghiệm.
Kỳ Thí Phi nín nhịn đến sắp điên luôn rồi. Y cần làm gì đó để trút hết những bực dọc này.
Nhưng Quỳ Mão đang bế quan, giận thế nào thì y cũng chẳng thể trút xuống nơi này được.
Lòng Kỳ Thí Phi bức bối không thôi. Y định đợi Quỳ Mão tấn chức thành công rồi mới rời đi, nhưng nỗi bực dọc kia càng lúc càng mãnh liệt, khiến y chẳng thể đè nén nổi nữa.
Bất đắc dĩ, Kỳ Thí Phi đành phải tạm thời rời khỏi nơi này. Trước khi đi, y giăng kết giới cực mạnh quanh đây để cấm chỉ bất kỳ kẻ nào tới gần. Xong xuôi rồi, y bay vút lên, lao điên cuồng về một hướng vô định nào đó, định dùng cách này để xả bớt những cảm xúc mãnh liệt trong lòng.
_________________________________________________
Ngáo:
Mệt tâm với hai thanh niên này quá =)))) Chẳng ai hành, tự hành nhau =)))