Suốt mấy ngày nay, ma tôn đại nhân và cậu chàng Lược Ảnh vẫn bên nhau nửa bước không rời. Thế nên, giờ Kỳ Thí Phi sao có thể chịu được cảnh đôi bên chia cắt.
Vừa may thế nào, trong đám nô bộc có kẻ mang dáng dấp hao hao Quỳ Mão. Chẳng cần tốn công lựa chọn đã có ngay người để thế chỗ.
Màn đêm buông xuống, Kỳ Thí Phi lặng lẽ trở về Thanh Diên Các, đón Quỳ Mão tới phi đảo Bạch Ông.
“Tôn thượng, để Bạch Dương Phàm ở lại một mình có sao không? Sẽ không lộ chứ?” Quỳ Mão ngoái đầu lại, đưa mắt nhìn những phi đảo sin sít trong đêm với vẻ lo lắng. Hắn không tài nào tin Bạch Dương Phàm cho nổi, dù là kẻ còn sống trước đây, hay là cái thân xác vô hồn của hiện tại.
“Chỉ tạm thời thế thôi, đợi ta làm nốt vài chuyện thì sẽ rời Ngự Linh Tông.” Kỳ Thí Phi trấn an cậu chàng lúc nào cũng nghĩ nhiều của mình. Khác với y, thần hồn của Bạch Dương Phàm đã hoàn toàn tan biến, giờ hắn chỉ là một con rối: “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ trở lại trước khi Phùng Tùng Đức tới. Hơn nữa, ta đã giăng phép ở nơi cách phi điện Thanh Tước của Chu Bích không xa, gã rời đi là ta biết ngay.”
Ngoại trừ những lần du lịch thì đa phần các tu sĩ, đặc biệt là tu sĩ cao giai đều thích ru rú trong động phủ để tu luyện hoặc luyện đan.
Vụ mất trộm ở Ngũ Linh Các làm mẻ thuốc luyện dở của Chu Bích hỏng toàn tập, hiện gã đang chuẩn bị luyện mẻ mới.
Dù có điều tra ra kẻ gây án hay không thì Chu Bích cũng không thể khiến Tàng Thất Đan rỗng tuếch. Gã đã ra lệnh cho hết thảy luyện dược sư của Ngự Linh Tông phải dốc toàn lực luyện đan để bù vào số đã tổn thất.
Cùng lúc đó, vụ án mất trộm vẫn sẽ được điều tra.
Trong Ngự Linh Tông này, Chu Bích chỉ tin tưởng vài nhân vật có vai vế như mình và những đệ tử trực hệ của họ. Vậy nên, sự việc này được giao cho nhóm đó.
Đối tượng bị tra xét đều là trưởng lão và phe cánh của từng người. Trong số đó, có vị mang vai vế xưa hơn cả Chu Bích, có vị lại là tán tu nương tựa vào Ngự Linh Tông.
Tại tông môn hiện giờ, nhìn thì gió yên bể lặng, nhưng thực chất ngấm ngầm bao cơn sóng cuộn biển gầm. Bầu không khí giữa thế lực các trưởng lão và thế lực tông chủ dần trở nên căng thẳng.
Kỳ Thí Phi nắm bắt được điều ấy qua những tin tức góp nhặt được trong quá trình sưu hồn gã nô bộc có dáng dấp giống Quỳ Mão, kết hợp với phán đoán của mình.
Đợi khi tới Bạch Ông Đình, và để Quỳ Mão thay đồ rồi, Kỳ Thí Phi mới nói chuyện này cho hắn nghe.
Y muốn kéo gần khoảng cách giữa đôi bên, muốn hắn quen với việc cả hai cùng san sẻ, chứ không đơn thuần là chỉ có hắn đơn phương báo cáo hết thảy.
Quỳ Mão không quen với việc Kỳ Thí Phi đem chuyện cơ mật kể với mình, nhưng bản năng của Lược Ảnh khiến hắn bắt đầu tự động phân tích.
“Tôn thượng muốn khơi dậy mâu thuẫn giữa chúng sao?” Quỳ Mão hỏi.
“Phải.” Kỳ Thí Phi nhìn người thanh niên với ánh mắt khen ngợi, “Chu Bích lòng muông dạ thú, chắc chắn là gã muốn chiếm lấy Đông Độ Châu. Theo trí nhớ của ngươi, vài năm nữa, gã sẽ cầm đầu chúng đạo tu, tấn công phe ta. Chuyện này không thể dựng lên trong một sớm một chiều, hẳn đã phải rục rịch chuẩn bị từ lâu.”
Quỳ Mão trầm tư một chốc, rồi lắc đầu với vẻ áy náy: “Khi ấy thuộc hạ ở trong lăng mộ, không rõ thế giới bên ngoài thế nào, không thể cung cấp nhiều tin tức hơn cho tôn thượng.”
Kỳ Thí Phi an ủi: “Không sao, dù là vậy, bằng những gì ta đã biết cũng đủ để đoán trước bao tính toán của Chu Bích. Vậy nên, ta định quấy rối kế hoạch của gã, trước hết là phải khiến gã không rảnh tay đã.”
Từ trước tới nay, Ngự Linh Tông chưa từng có mâu thuẫn nào lớn tới độ không dàn xếp nổi. Nhưng vụ án mất trộm xảy đến khiến mỗi trưởng lão đều bị nghi ngờ. Dù có cây ngay không sợ chết đứng, thì cái cảm giác bị người đời dùng ánh mắt nghi kị nhìn vào cũng đủ khiến mình bực bội.
Giờ, Kỳ Thí Phi chỉ cần quẹt mồi lửa cho mâu thuẫn bùng lên, chia rẽ nội bộ Ngự Linh Tông.
Bạch Dương Phàm là đệ tử được tông chủ yêu quý nhất, có địa vị rất cao. Người nào không thân cận với tông chủ thì dù vai vế thuộc hàng trên cũng sẽ phải nhún nhường trước hắn.
Trong vụ việc tại Ngũ Linh Các, vốn Phùng Tùng Đức là người đại diện cho tông chủ, nhưng giờ Bạch Dương Phàm trở lại khiến không biết bao nhiêu con mắt đổ dồn vào hóng chuyện.
Phùng Tùng Đức rơi vào tình cảnh vô cùng tréo ngoe.
Bao lần rồi, người phải cun cút làm việc luôn là hắn, nhưng kẻ phụ trách phần gặt hái uy vọng đều là Bạch Dương Phàm.
Như việc điều tra lần này, Bạch Dương Phàm tới thì Phùng Tùng Đức nên đi, hay nên ở?
Kỳ Thí Phi không cho hắn cơ hội đắn đo, chèn ép thẳng tay chẳng cần nể mặt.
“Phùng sư đệ, nghe nói sư tôn giao nhiệm vụ tiếp đãi khách quý của Thanh Diên Các cho đệ mà? Việc này cứ để cho huynh. Đệ bận bịu quá lại trễ nải khách quý, e là không ổn.” Gương mặt Kỳ Thí Phi vẽ ra một nụ cười giả tạo, nhìn thì gần gũi thân thiện, nhưng ngữ điệu chẳng khác gì đang gây hấn.
Vẻ mặt Phùng Tùng Đức thoáng méo đi, nhưng dù sao cũng là kẻ khôn ngoan nên hắn không hề thất thố, chỉ cười đáp lại: “Nếu thế thì đành phiền sư huynh vậy. Cũng đúng lúc đệ đang muộn phiền chuyện không có đủ thời gian tu luyện.”
Kỳ Thí Phi hất hàm, ra vẻ như khinh thường. Trông thế, người tốt tính mấy cũng phải giận điên, huống chi là kẻ đã ấm ức từ lâu.
Phùng Tùng Đức siết chặt nắm tay. Phía sau, vài người nhìn theo bóng hắn với vẻ lo lắng.
Mối quan hệ giữa Phùng Tùng Đức và những tu sĩ khác không tệ, hắn cũng có hai, ba người bạn thân. Đợi Bạch Dương Phàm đi rồi, mấy người đó mới chạy tới chỉ trích một phen, thậm chí còn đề nghị là phải tố cáo với tông chủ.
“Thôi, sư tôn không đứng về phía ta đâu.” Ánh mắt Phùng Tùng Đức thoáng hiện vẻ âm u.
Sự thiên vị của Chu Bích quá đỗi hiển nhiên, Phùng Tùng Đức sao có cửa thắng Bạch Dương Phàm.
Đương lúc ngọn lửa hận bắt đầu dấy lên trong lòng Phùng Tùng Đức, Kỳ Thí Phi bắt đầu núp bóng Chu Bích để điều tra và chèn ép phe cánh các trưởng lão. Y ra vẻ lịch sự lễ độ, nhưng lại tỏ ý nghi ngờ quá rõ ràng, khiến bầu không khí giữa phái trưởng lão và phái tông chủ càng trở nên căng thẳng.
Cứ thế cho đến vài ngày sau, cuối cùng cũng có đệ tử thuộc hai phe phái đánh nhau.
Mấy người bạn thân của Phùng Tùng Đức thấy vậy thì sung sướng lắm: “Cơ hội đến rồi. Bạch Dương Phàm làm việc không ổn thỏa, khiến đôi bên nội đấu. Tông chủ nhất định sẽ phạt gã!”
Phùng Tùng Đức cũng cho rằng đã đến lúc mình được thể hiện. Nào ngờ đâu Chu Bích lại giội thẳng một gáo nước lạnh lên đầu hắn.
“Con ở ngoài sáng, sư huynh ở trong tối?” Phùng Tùng Đức gượng gạo lặp lại những điều Chu Bích vừa nói.
Chu Bích nghiêm nghị gật đầu: “Đúng thế. Trong sự việc này, Bạch Dương Phàm đã tiến hành điều tra vô cùng cẩn thận. Chẳng qua là phương thức còn có chút thiếu sót. Vậy nên, Phùng Đức, con cứ nghe lệnh Dương Phàm. Nó chỉ huy, con ở bên giúp sức.”
Nhìn vẻ đắc ý của Bạch Dương Phàm, Phùng Tùng Đức giận sôi lên, móng tay găm chặt vào thịt.
Thấy nét mặt Bạch Dương Phàm như vậy, hắn biết chắc y sẽ không hối cải. Sư tôn nói thế này, chẳng phải đang bảo hắn đi làm mấy chuyện mất lòng người khác, tránh cho Bạch Dương Phàm dính thị phi sao?!
Lòng Phùng Tùng Đức không khỏi chua xót. Trong mắt sư tôn, hắn là gì, chứ đâu phải đệ tử của ngài? Đến một cái ngón tay của Bạch Dương Phàm cũng không bằng.
Hắn thất vọng vì Chu Bích đến tột cùng. Hắn hận.
Đã thế thì chẳng cần màng đến tình nghĩa thầy trò chi nữa!
Phùng Tùng Đức vờ làm theo chỉ thị của Bạch Dương Phàm, rồi lén lút liên hệ với bè cánh trưởng lão, tỏ ý muốn phản chiến.
Hình tượng và danh tiếng của hắn trước giờ rất tốt, chỉ cần làm bộ như không đồng ý với quyết định của Chu Bích liền có rất nhiều người tin tưởng.
Dưới sự thao túng của hắn, đệ tử của thuộc bè phái trưởng lão bắt đầu xao động, tỏ ý bất mãn với Phùng Tùng Đức và Bạch Dương Phàm. Đương nhiên, họ chủ yếu nhằm vào Bạch Dương Phàm.
Giữa lúc tình thế như vậy, trong một cuộc xô xát, Kỳ Thí Phi cố tình giết người.
Chết người. Trong khi đôi bên còn đang tranh chấp. Mọi chuyện bắt đầu nghiêm trọng.
Bạch Dương Phàm là đệ tử của tông chủ. Việc hắn làm khiến mọi người ồ lê.
Một phần là do sự kích động của Phùng Tùng Đức. Một phần là bởi hệ lụy của việc sụp đổ hình tượng.
Quỳ Mão lo lắm. Kỳ Thí Phi mỉm cười, xoa đầu hắn: “Thấy chưa, chỉ một đốm lửa cũng đủ thổi bùng cả trận hỏa hoạn.”
Khi bị gọi tới hỏi chuyện, Kỳ Thí Phi còn giả bộ tủi thân mà giải thích: “Con chỉ làm theo lệnh sư tôn thôi mà. Vốn con cũng ngoan ngoãn không tự mình ra trận, ấy vậy mà họ cứ bám riết không thôi. Làm như vậy, nếu không phải coi thường uy nghiêm của ngài, thì cũng là chột dạ.”
Chu Bích cũng thấy chuyện này có chút kỳ quái. Lại thêm gã vốn chiều Bạch Dương Phàm như thế, sao có thể vì tí việc mà xử phạt hắn. Chẳng qua là trách cứ và câu cho có, rồi để im cho cứ thế chìm xuống.
Nếu không có người phá bĩnh, hẳn hình – phạt này đã được mọi người chấp thuận. Nhưng Phùng Tùng Đức mang tham vọng làm lung lay địa vị của Bạch Dương Phàm, sao có thể dễ dàng cho qua.
Hắn muốn dấy lên mâu thuẫn giữa Bạch Dương Phàm và các vị trưởng lão chiếm cứ một phần năm thế lực trong tông môn. Nếu lan sang cả đệ tử của mấy vị này thì tốt hơn cả. Phùng Tùng Đức đâu có ngờ Kỳ Thí Phi cũng đang mong mình làm thế. Cái vỏ bọc Bạch Dương Phàm đúng là khiến mọi chuyện suôn sẻ hơn nhiều, vụ việc càng lúc càng đi xa.
Phùng Tùng Đức chỉ chăm chăm ngáng chân Bạch Dương Phàm, để Chu Bích thấy rõ tên đệ tử cưng này là kẻ thế nào, từ ấy sẽ coi trọng mình hơn ; chưa từng nghĩ rằng, nếu mọi chuyện vượt tầm kiểm soát thì phải chấm dứt ra sao.
Đợi đến khi mối quan hệ giữa bè phái trưởng lão và tông chủ trở nên thực sự căng thẳng, Phùng Tùng Đức cũng không còn đủ khả năng kiểm soát mọi việc, Kỳ Thí Phi làm một chuyện khiến mâu thuẫn bùng nổ.
Y ám sát một vị trưởng lão đức cao vọng trọng, còn vét sạch gia tài của lão.
Cả Ngự Linh Tông ồ lên.
Chu Bích không ngồi yên nổi nữa, gã tự mình tới hiện trường điều tra. Vừa nhìn, gã đã biết hung thủ là Bạch Dương Phàm. Thứ chân nguyên còn vương lại quá mức tinh khiết, chỉ thuần linh thể mới có được loại chân nguyên đó.
Vừa hoang mang vừa giận dữ, nhưng Chu Bích không thể giữ lại chứng cứ gây bất lợi cho Bạch Dương Phàm. Gã giúp đồ đệ xóa sạch dấu vết, rồi bay tới Bạch Ông Đình để chất vấn.Ngáo:
Sau kỳ nghỉ dài, yêu cái cảm giác được lười quá nên mãi mới có chương mới. Nhìn số bình luận cũng khỏi dám rep luôn. =))