Ninh Vân Tấn đi theo Lý Đức Minh vào thư phòng Càn Thanh cung, với phòng này hắn rất quen thuộc, thấy Văn Chân ý bảo hắn mài mực, liền đành phải ngoan ngoãn mà vén tay áo lên làm việc.
Khóe miệng Văn Chân hơi cong mà nhìn động tác của hắn, tuy rằng tiểu tử này che giấu rất tốt, nhưng mà khóe mắt khẽ giật lại nói rõ trong lòng cũng không bình tĩnh.
Chờ đến Lý Đức Minh đem giấy Tuyên Thành bày xong, Văn Chân vươn tay vớt bút lông, dính chút mực chuẩn bị hạ bút. Chữ hắn đoan kính hữu lực, sấu trường thanh kỳ, đem hai chữ Thanh Dương chữ to phóng khoáng viết đến cương nghị nồng đậm. Nhìn tên thức người, chỉ là chữ viết tay này thôi đã cùng tính tình khôn khéo bình thường của hắn hoàn toàn bất đồng.
Nhìn hắn cũng đã ở lạc khoản, chuẩn bị đóng ấn, Ninh Vân Tấn chỉ cảm thấy tiền đồ ảm đạm, nghĩ đến cái tên khủng này phải đi theo mình cả đời, hắn thật sự là nửa điểm cũng cao hứng không nổi.
Theo lý thuyến do Hoàng đế tự mình viết lưu niệm mệnh danh, với thần tử bình thường mà nói quả thật là vinh quang lớn lao, nhưng mà Văn Chân lại không nhìn ra Ninh Vân Tấn có bộ dáng vui mừng.
“Thế nào, không thích trẫm vì ngươi lấy tự sao?”
Nếu người khác gọi mình, thì nhịn không được nhớ tới dầu gội đầu, thử hỏi ai có thể thích?! Nhưng mà cố tình đây cũng là chuyện chỉ có một mình hắn biết khổ cực.
Ninh Vân Tấn đành phải lắc đầu nói, “Hoàng thượng tự mình ban tự cho vi thần nào lại không thích, nhưng mà nguyên bản gia gia đã vì vi thần nghĩ tự, nghĩ đến hắn phải uổng không bận việc một hồi, chung quy cảm thấy có chút ngại.”
“Ngươi đó, chính là nghĩ quá nhiều, nếu gia gia ngươi biết việc này, trong lòng chỉ có vui mừng, nào sẽ có ý nghĩ khác.” Văn Chân nhịn không được cười nói, bất quá hắn chính là thích Ninh Vân Tấn điểm với người nhà phá lệ khoan dung, tất nhiên cũng không đành lòng trách cứ.
Đó là không thích cũng phải vui mừng mà! Ninh Vân Tấn ở trong lòng oán thầm nói, bất quá trên mặt lại lộ ra một cái mỉm cười ngại ngùng.
Văn Chân lắc đầu, lại thưởng thức một lần chữ tự tay viết, càng xem càng cảm thấy viết đến không tệ, lúc này mới cầm lấy tư ấn của mình ấn lên.
Sau ấn, hắn mới mở miệng hỏi, “Ngày đầu tiên làm nhiệm vụ cảm giác thế nào?”
“Vẫn được, ứng phó được cả.” Ninh Vân Tấn vội vàng chấp tay nói, “Bất quá thật sự là ít nhiều Hoàng thượng ngài quan tâm với vi thần, nếu không…”
“Thôi đi, giữa hai ta hà tất nói khách khí như vậy, trẫm cũng không thích nghe.” Văn Chân cười cười, “Trẫm nghĩ ngươi cũng có thể ứng phó được. Bất quá làm sao lần này không nói cái gì vì trẫm muôn lần chết không từ máu chảy đầu rơi?”
Giữa hai ta có quan hệ gì sao?! Ninh Vân Tấn ở trong lòng yên lặng phun tào. Thấy Văn Chân tâm tình không tệ, hắn hì hì cười nói, “Học thành văn võ nghệ, hóa dữ đế vương gia, vi thần cũng đã bắt đầu làm quan vì Hoàng thượng làm việc, tự nhiên không cần lại chỉ khoe khoang ngoài miệng. Hoàng thượng ngày sau chỉ cần nhìn biểu hiện của vi thần là được.”
Lại nói tiếp Ninh Vân Tấn tương đối thưởng thức Văn Chân một chút chính là hắn sẽ không như thượng vị giả khác, khi tin người một bề hoàn toàn không để ý tới tình cảnh đối phương.
Với thần tử của mình Văn Chân cho tới bây giờ cũng sẽ không hướng về chết trong tán tụng, phải biết Hoàng đế đối với một thần tử rất đặc biệt cũng không phải là chuyện tốt gì, vô luận là không có tâm cũng là nâng sát, hai người nổi danh nhất bị nâng sát không có ai ngoài Niên Canh Nghiêu và Lý Vệ.
Văn Chân hiện tại với mình không tệ, nhưng cho dù thời điểm hắn ta biết mình đang bị thủ trưởng làm khó dễ, cũng sẽ không trực tiếp giáng tội cho người nọ, ngược lại tin mình có thể đủ xử lý tốt, nhiều nhất chỉ là thuận tay trợ giúp một phen mà thôi.
Ninh Vân Tấn đối với hắn ta cư nhiên là một người có tình vị như thế, vẫn cảm thấy tương đối bất khả tư nghị, người ngày IQ đã đủ cao, còn có EQ cao như vậy, thật sự là không có thiên lý.
Hắn nói chiếu cố, không chú ý ánh mắt Văn Chân trở nên thâm thúy. Trong chớp mắt Văn Chân nhịn không được tà ác —— thiên hạ này đều là của trẫm, chẳng qua muốn bắt một người mà thôi…
“Hoàng thượng cao quý cũng không nhất định vì chút việc nhỏ đó của vi thần quan tâm,” Ninh Vân Tấn tự cho là săn sóc nói, “Chuyện thương khố vô cùng khó giải quyết, không biết Hoàng thượng đã có sách lược vẹn toàn nào chưa?”
“Ngươi nhìn ra trẫm đây là muốn động vào kho?” Giống như một chậu nước lạnh tạt trên đầu, Văn Chân đem tư tưởng tà ác ở đáy lòng thu vào, ngạc nhiên hỏi.
Văn Chân cảm thấy tiểu tử Ninh Vân Tấn này quả thật là bất khả tư nghị, mình mới vừa mới mượn chuyện Binh bộ cần lương thanh tra quan thương, hắn cũng đã đoán được bước tiếp theo của mình. Nếu không phải xác định chuyện này mình cho tới bây giờ chưa cùng bất luận kẻ nào đề cập qua, hắn cũng muốn hoài nghi Ninh Vân Tấn có phải hay không có tai mắt ở bên cạnh mình.
Mà nếu như không phải hắn có loại năng lực có thể rung động tâm linh của mình này, mình tuyệt đối cũng không cần rối rắm như thế. Văn Chân là lập chí muốn làm một minh quân, Ninh Vân Tấn người có thể lĩnh ngộ tâm tư mình như vậy quả thật là lương thần trời sinh, nếu bị mình biến thành sủng ái nịnh hót…
Ninh Vân Tấn không hiểu sao mà nhìn Văn Chân cảm xúc từ hưng trí ngẩng cao đột nhiên trở nên suy sụp, đem bộ tự ban cho mình sau đó đã đuổi mình rời đi.
Nếu không phải mình vào thời điểm quỳ an, Văn Chân đặc biệt mà công đạo mình bí mật dâng lên một phần chiết tử về tình huống thương khố hiện tại và cải cách, chứng minh mình cũng không bị thất sủng, Ninh Vân Tấn nhịn không được dao động lo lắng vừa rồi có phải hay không trong lúc vô tình chỗ nào đắc tội hắn ta?!
Thật vất vả một ngày gây sức ép trở lại trong phủ, Ninh Vân Tấn nghĩ đến đám lão đại kia nói, hai bức vẽ Tôn Bản Thiện vẽ cho mình kia nghe nói vô cùng nổi danh.
Hắn có tâm muốn đi xem qua một chút, nhưng mà thật sự rút không được thời gian. Thứ nhất hắn là người mới vừa mới làm quan mà thôi, chung quy không nên lập tức xin nghỉ phép giao ban, thứ hai Văn Chân mới bố trí nhiệm vụ cho mình, tuy rằng chưa nói muốn lúc nào nộp lên, nhưng mà chuyển quan trong làm trước mới không luống cuống.
Chế độ cất kho chính là vô cùng phức tạp, cố tình lại liên quan dân sinh xã tắc và chiến tích đế vương, là chuyện mỗi người thống trị đương nhiệm đều hết sức coi trọng.
“Thâm oa động, quảng tích lương’ từ Lưu Bang năm ấy nói ra về sau thì vẫn luôn được toàn bộ bậc đế vương chú ý, các triều đại đều đem vấn đề tồn lương đặt ở vị trí đầu muốn trị quốc an bang, là một trong chiến lược tư tưởng quan trọng nhất của Đế vương.
Chế độ cất kho bắt đầu để bình ổn gia lương, điều tiết khống chế thị trường, giúp nạn thiên tai đề phòng mất mùa, an dân gia cố căn cơ, cung cấp nuôi dưỡng quân đội, chuẩn bị chiến tranh ứng chiến nhiều loại sử dụng, cố tình lại dễ dàng xảy ra vấn đề nhất, các đời lịch đại nổi danh đều có liên quan đến biến cách, ví dụ như Vương An Thạch, Chu Hi, rồi lại không thể không mất sạch mà về, có thể nói là một thanh kiếm hai lưỡi, xử lý không tốt cho dù là Hoàng đế cũng chiếm không được tiện nghi.
Đừng nhìn vào số lượng trên khoản của Hộ bộ còn có nhiều như vậy, nhưng mà có thể có một nửa lương thực đã tính không tồi rồi. Hiện giờ vấn đề thuế ruộng Đại Hạ hiếu hụt đã vô cùng nghiêm trọng, nếu không những năm trước đây Văn Chân bận rộn không xuất thủ, đã sớm xuống tay với nó!
Vì phần chiết tử này, Ninh Vân Tấn mỗi ngày phải chạy đến Hộ bộ chọn lựa tài liệu không ít tư liệu, dùng để làm số liệu phân tích, bận tối mặt tối mày.
Cũng may vài ngày gần đây Dương Nhượng Công tựa hồ nhận giáo huấn, không lại trực tiếp sinh sự, chỉ bất quá hắm giảm bớt thời gian ban ngày mang Ninh Vân Tấn vào trong cung, lấy Ninh Vân Tấn trẻ tuổi làm lí do khiến hắn trực ca đêm nhiều hơn.
Ninh Vân Tấn ngược lại cảm thấy không hề gì, ở trong cung trực đêm so ban ngày còn thoải mái hơn chút, chỉ cần không có Hoàng đế gọi đến, là có thể ở tại phòng nghỉ tự mình sắp xếp, chịu đựng đến hừng đông là có thể về nhà nghỉ ngơi cả ngày.
Khiến Ninh Vân Tấn tương đối kỳ quái chính là, không biết Văn Chân biết mình đang bận rộn, hay là nguyên nhân khác, Văn Chân mấy ngày nay đều không đặc biệt mà gọi hắn đến, khiến hắn sinh ra một loại cảm giác nguy cơ khó hiểu, chung quy cảm thấy gần đây tựa hồ sẽ có chuyện gì không tốt phát sinh.
Chớp mắt Ninh Vân Tấn đã chịu đựng qua mười ngày, rốt cuộc chờ mong đến ngày hưu mộc đầu tiên của kiếp này. Hắn còn chưa có nghĩ xong đi làm gì, Từ Bất Dụng đã vội vàng chạy đến Ninh phủ.
Sai Tần Minh đem hắn dẫn đến hậu viện của mình, Ninh Vân Tấn cười hỏi, “Chí Thiện huynh mới sáng sớm đã đến, chính là có chuyện gì quan trọng sao?!”
“Nếu không phải đã xảy ra chuyện, vi huynh cũng không tiện làm khách không mời mà đến này.” Từ Bất Dụng thở dài nói, “Quý Khanh bị bệnh, bệnh cũng không nhẹ, aiz!”
“Như thế nào?” Ninh Vân Tấn cả kinh nói, “Lần trước thấy hắn còn vô cùng tinh thần mà! Làm sao lại đột nhiên bệnh nặng?”
“Là tâm bệnh đó!” Từ Bất Dụng lắc đầu nói, “Thầy thuốc nói, nếu mà hắn vẫn còn luôn không tỉnh ra, sớm hay muộn phải buồn bực thành bệnh. Thanh Dương có nguyện cùng vi huynh đi thăm bệnh?”
“Đó là tất nhiên.” Ninh Vân Tấn vội vàng muốn Tần Minh chuẩn bị xe, hắn đem chuyện có thể xảy ra gần đây của Tôn Bản Thiện ở trong đầu loại bỏ từng cái, chung quy cảm thấy không có đại sự gì. Tôn Bản Thiện mới vừa vẽ ra một kiệt tác rất danh tiếng, cuộc thi lần trước thành tích cũng không tồi, thật sự không nghĩ ra được chuyện gì có thể làm hắn sinh bệnh.
Sau khi lên xe ngựa, Ninh Vân Tấn tò mò hỏi, “Tiểu đệ thật sự nghĩ không ra Quý Khanh huynh làm sao lại đột nhiên sinh bệnh, nếu không phải không lấy được hưu mộc, ta còn muốn đi xem hai bức họa tác kia đó!”
Hắn nhắc tới chuyện họa tác kia, Từ Bất Dụng đột nhiên biểu tình có chút cổ quái. Ninh Vân Tấn thấy thế, hỏi, “Chính là cùng hai bước vẽ kia có liên quan?”
Nếu hắn đã đoán được nguyên do Từ Bất Dụng cũng không giấu hắn nữa, đem chuyện nói qua.
Hai bức vẽ kia Tôn Bản Thiện thật sự là cực kỳ thích, thời điểm đóng khung mà đặc biệt đến chỗ Vương Truyền đại sư nổi danh nhất kinh thành. Người này có một tật xấu, phàm là bức tranh qua tay hắn đóng khung hoặc là phục hồi khi phơi khô đều phải treo ở trong hành lang tranh của mình.
Lợi dụng danh khí Vương Truyền thường xuyên sẽ hấp dẫn đến một ít quý tộc quan to, khi bọn họ đang thưởng thức những bức tranh đó, có đôi khi sẽ thấy ra tiền mua, không ít họa sĩ vẽ ra tác phẩm chính là vì bán, có thể bán ra so với bày quán giá cả rất cao, bọn họ tự nhiên cũng là cao hứng.
Thường xuyên qua lại hàng lang tranh của Vương Truyền liền vô cùng nổi danh, hắn chẳng những kiếm được tiền, còn có thể bắt đầu đầu tác dụng dìu dắt hậu bối, nhưng mà không nghĩ tới lúc này đây lại chọc họa!
Ninh Vân Tấn ngày đó khi ngự phố khoe quan thật sự là ra hết danh tiếng, cho dù thiên kim đại tiểu thư ngay cả đại môn không bước ra cũng biết hắn vị tài tử thiên hạ dung mạo, văn chương đều có một không hai, lấy hắn làm mẫu vẽ ra tác phẩm, vốn là dễ được người săn nâng.
Mà Tôn Bản Thiện tại phương diện vẽ tranh vốn chính là danh gia thiên hạ, hai bước vẽ này hao phí hắn không ít tâm huyết, đem Ninh Vân Tấn trong bức tranh giống như trao linh hồn, không ít người đến hành lang tranh liếc mắt đã coi trọng hai bước vẽ này, ở dưới sự cạnh tranh giá cả lẫn nhau của bọn họ, cư nhiên có một kẻ thần bí đem giá cả ra đến năm nghìn hai hoàng kim, đây chính là họa tác có thể bán ra giá cao nhất của mấy năm gần đây.
Tôn Bản Thiện là một người tính tình bướng bỉnh, một bộ bức tranh đã nói xong là đưa Ninh Vân Tấn, một bộ khác hắn muốn cất cho mình, mặc cho người khác nói rách miệng, hai bức đều không nguyện ý bán.
Kể từ đó hành vi của hắn tựa giống như chọc tổ ong vò vẽ, từ sau khi Tôn Bản Thiện đem tranh mang về nhà, trong nhà đã liên tục gặp trộm, tuy rằng Tôn phủ cũng tăng mạnh phòng thủ, nhưng nào có ngàn ngày đề phòng cướp, rốt cục vào hôm trước họa tác bị một kẻ trộm ăn cắp mất, vì thế Tôn Bản Thiện đã bị bệnh, chính là tâm bệnh!
Biết chân tướng, Ninh Vân Tấn lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, tuy rằng trong lòng có chút tiếc nuối mình cư nhiên không thể thấy được họa tác, nhưng mà khi hắn nhìn thấy Tôn Bản Thiện gặp đả kích sau đó bệnh đến không ổn, cũng chỉ có thể từ bỏ, ngược lại hảo hảo an ủi một trận.
Ninh Vân Tấn chỉ đem mình cùng hai bước vẽ này vô duyên, lại không nghĩ tới hắn sẽ vào một ngày không lâu sau đó ở một chỗ không tưởng được nhìn thấy chúng nó, mà còn phát sinh chuyện khiến hắn không muốn nhớ lại…