Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 69




Ninh Vân Đình nằm nghiêng ở trên kháng, nhàm chán mà lật quyển sách trên tay. Hôm nay là hưu mộc, không cần mạo hiểm có tuyết mà xuất môn, cả người cũng nổi lên lười nhác. Lật hai trang sách, lại giương mắt nhìn tức phụ đang cúi đầu thêu hoa một chút, chỉ cảm thấy ngày này quả thật khoái hoạt như thần tiên.

Mục Đồng Nhi đã gần đến ngày sinh, bụng tròn trịa, ẩn ẩn thấy nhọn đầu, thậm chí nói nàng là có phúc, thai này khẳng định là một nhi tử. Nàng nhìn thì tự tại thêu hoa, trên thực tế tâm tư căn bản không dùng ở mặt ngoài, tại lần thứ ba sau khi đối diện với mắt Ninh Vân Đình, dứt khoát cầm thêu hoa trong tay đặt một bên.

“Tướng công, nếu không thì phần tiền lãi kia của Văn Hương cư chúng ta đừng cầm nhé?”

Ninh Vân Đình xoay người ngồi thẳng thân mình, ngạc nhiên hỏi han, “Thế nào, là Tiểu nhị nói gì đó?”

“Không có. Nhị đệ tôn kính ca ca chàng như thế làm sao nói gì được!” Mục Đồng Nhi dịu dàng nói, “Chỉ là thiếp thân cảm thấy chúng ta lại chưa làm qua điều gì, trắng trợn lấy một phần tiền lãi thật sự không ổn.”

Ninh Vân Đình chân mày cau lại xem như nghe ra một chút manh mối, “Là ai lại đỏ mắt sao?” Hắn cũng không phải rất ngốc, suy nghĩ đã hiểu ra, “Lại là thái thái rồi! Nàng chính là đỏ mắt đã lâu, đáng tiếc lúc trước khi sắm sửa đều là dùng vốn riêng của Tiểu Nhị, không thuộc về trong công. Nàng mặc kệ nàng ta, đây là Tiểu nhị hiếu kính ca ca ta đây, ai cũng bới lý lẽ không ra.”

“Hai ngày trước thái thái gọi ta qua, nói là hai năm nay tiền đồ thôn trang không tốt, ngày trong phủ khó khăn…” Mục Đồng Nhi khó xử mà nói, “Thái thái muốn đem của hồi môn trước khi vào cửa của ta một mặt mượn để nàng mở cửa hàng, nếu không được cho nàng mượn ít bạc cũng được.”

“Xuy, nàng ta đúng là có suy nghĩ.” Ninh Vân Đình hừ lạnh nói. Hắn trước kia cũng muốn cự tuyệt Tiểu nhị đưa tiền lãi, dù sao vô công bất thụ lộc, tiền này lấy rất chột dạ.

Nhưng mà Tiểu nhị cũng nói, một nét viết không ra được hai chữ Ninh, mình hiện giờ làm chức quan nhỏ, ngày thường xã giao nhiều, trong tay nhiều bạc chút mới dễ làm chuyện, còn không biết dùng biện pháp gì khiến phụ thân cũng ngược lại khuyên nhủ mình, hắn lúc này mới cầm phần tiền lãi này, chỉ có thể ở chỗ khác hồi báo phần tình nghĩa này của Tiểu nhị.

Thấy trượng phu không cho là đúng, Mục Đồng Nhi đành phải quanh co lòng vòng mà nhắc nhở nói, “Năm đó khi Nhị đệ mở cửa hàng, Vân Tường và Xảo Bình cũng chưa sinh ra, Nhị đệ mua sắm đồ cưới cho Đại tỷ, cho tướng công ngươi tiền lãi đó là huynh đệ tình thâm. Nhưng mắt xem xét hai hài tử tuổi cũng lớn, Nhị đệ đối đãi bọn họ cũng không tỏ vẻ gì. Chỗ Triệu di nương cũng thôi, chính là thái thái…”

Nàng liếc mắt Ninh Vân Đình một cái, nói, “Nam nhân các chàng sơ ý qua quýt, chung quy không quan tâm việc nhỏ, nhưng ta dù sao cũng cảm thấy tiếp như thế, người sắp sinh oán hận về sau là phải sinh phiền toái.”

Ninh Vân Đình trừng mắt nói, “Nhị đệ không phải người keo kiệt, cứ tính hai đứa kia với chúng ta không phải cùng từ một bụng mẹ sinh ra, ngươi nhìn Tiểu nhị lần nào bạc đãi qua Xảo Bình. Chỗ Vân Tường là thái thái tự mình không cho chúng ta thân cận.”

Hắn cả giận nói, “Nàng chính là không biết, hắn lúc nhỏ chúng ta nhìn nhiều một cái thái thái cũng không cho, đưa thức ăn đồ chơi cũng bị nàng ném đi, sợ chúng ta sẽ đem Vân Tường một dạng gì đó, điều này cũng đừng oán Nhị đệ không cho nàng ta sắc mặt hòa nhã.”

Nói xong, hắn vỗ lên án, “Không được, việc này ta phải đi tìm gia gia hảo hảo nói chuyện, trong phủ chúng ta có thôn trang có cửa hàng, làm sao lại qua không nổi nữa. Cư nhiên còn dòm ngó bạc của Tiểu nhị, nào có cái lý này.”

“Chàng cũng đừng xúc động.” Mục Đồng Nhị một cái bắt được tay hắn nói, “Lão thái thái hai ngày trước động tâm tư, nói muốn đem Vân Tường mang theo bên người, còn nói không thể để cho người đem hắn nuôi đến cùng các ngươi mất phần tình huynh đệ. Chàng trước hết đừng thêm rộn, thật sự không được trước cùng Nhị đệ thông suốt ý tứ, hỏi hắn có tính toán gì không.”

“Cũng được!” Ninh Vân Đình cũng không phải người xúc động, được thê tử khuyên nhủ đã bình tĩnh trở lại, nhưng rốt cuộc là tâm trạng khó ổn, “Nếu không ta sẽ đi ngay bây giờ tìm Nhị đệ nói chuyện.”

Mục Đồng Nhi bụm miệng nhỏ nở nụ cười, “Hôm nay Nhị đệ cũng không ở trong phủ, chàng đi qua cũng là một chuyến tay không.”

“Đi đâu?” Ninh Vân Đình ngạc nhiên nói, tiểu tử kia chính là tống không ít bái thiếp, mỗi ngày trốn ở nhà, thời tiết lạnh như thế làm sao sao lại chạy ra ngoài.

“Đại tỷ phu dẫn hắn đi ven hồ tham gia thi hội của các Cử tử tổ chức.” Nàng cười hi hi, “Nghe nói muốn thưởng tuyết đánh đàn, vây lò ngâm thơ, phương diện đúng là phong nhã.”

Ninh Vân Đình phun một hơi, “Ngày đông lạnh đi thưởng tuyết, sợ là đầu óc không tốt rồi!”

Giờ khắc này hai huynh đệ tư duy cư nhiên đồng bộ, Ninh Vân Tấn trong lòng cũng tức giận mắng, đám người văn nhân thi sĩ kia trước có hình có dáng kiêu ngạo đoan chính đến cao vút, sau khi uống thật nhiều thật sự là cầm thú không bằng.

Bọn họ lúc này đây đến hơn hai mươi người, chỗ uống rượu là một trong mười cái đình ven hồ, giương mắt thì có thể thấy bông tuyết lưu chuyển là dừng ở trên mặt hồ đã hơi hơi kết băng.

Bởi vì nhiều ngươi, bọn họ chiếm cứ chính là một cái đình lớn nhất, giương mắt có thể nhìn thấy liễu rủ và cầu vòng của sắc bạc ôm trắng, chỗ xa hơn còn có lầu các lầu chuông tường đỏ ngói đen, nếu không phải rất là lạnh, ai cũng phải khen một tiếng phong cảnh đẹp.

Tuy rằng đã nổi bếp lò, nhưng mà tại chỗ bốn phía gió lùa cũng không có hiệu quả gì, nếu không phải đã trải qua mấy chén rượu nhạt xuống bụng Ninh Vân Tấn cũng phải lạnh đến run run, cũng chẳng trách hắn âm thầm oán thầm đám người kia là bệnh thần kinh.

Cố tình đám người kia hắn vẫn không nên đắc tội, bọn họ có là thủ khoa các nơi hai lần trước sớm trước vào kinh chuẩn bị thi, có là danh sĩ sớm đã có tiếng tăm bên ngoài, cũng là chọn người đứng đầu trong cuộc thi lớn sang năm.

Mình bị Văn Chân kia làm việc tư vào hoàng cung đọc sách, ngày sau ở triều đình liền thiếu một nhân mạch với bạn đồng môn này, đành phải mất bò mới lo làm chuồng kết nhiều bạn đồng khoa tương lai một chút, cho nên mới tiếp phong bái thiếp này, cũng kêu tỷ phu ra tiếp khách.

Ninh Vân Tấn lạnh đến không chịu nổi, nghĩ muốn về nhà, thì đã đến lượt Tông Chính Nhược Kỳ bên cạnh hắn rút thẻ rượu.

Vừa mới bắt đầu bọn họ chơi là ném thẻ vào bình rượu, hắn và tỷ phu mỗi lần đều không phân sàn sàn như nhau, khiến những người muốn phạt rượu bọn họ này đều không có cơ hội, liền sửa lại làm chơi thẻ rượu.

Lần chơi này là trộn lẫn một đống thẻ rượu toàn bộ một trăm cái, mặt chính viết thơ cổ nhân một đống tạp nham, mặt trái dựa vào nội dung câu thơ, phối hợp định rượu, có điểm như là rút thăm nhã nhặn một chút.

Cứ như vậy tỷ lệ mọi người bị phạt rượu liền không sai biệt lắm. Bất quá phàm là chỉ cần có dính dáng với Ninh Vân Tấn một chút, đám người kia đã thích lôi kéo hắn uống, hoàn toàn không có ý tử bảo vệ vị thành niên, bởi vậy bắt đầu từ đổi thành chơi thẻ rượu hắn cũng đã bị uống đến hai má đỏ ửng.

“Thám hoa kỵ đạp hồng trần nhuyễn, thừa xa chí giả ẩm nhất bôi.” Tông Chính Nhược Kỳ đem thẻ mình rút được đọc ra, cười nói, “Vừa vặn hôm nay chính là ngồi xe mà đến, liền tự uống một chén.”

Một chén rượu của Nhược Kỳ sau khi xuống bụng, kim quy bạc cõng ống thẻ rượu đã chuyển đến bên Ninh Vân Tán. Hắn vươn tay mà chọn một chiếc thẻ lệnh, cầm lên nhìn thoáng qua.

“Nhất đóa năng hàng bạch mẫu đơn, bạch diện giả ẩm tam bôi.” Ninh Vân Tấn vừa mới đem thẻ lệnh đọc ra, đã có người cười ha hả. Hắn nhìn lướt hết bàn, thật đúng là không có ai da trắng hơn mình, đành phải bưng chén rượu lên uống một mình ba chén.

Lại chuyển hai vòng, đại bộ phận thẻ đều bị rút ra đã có người đề nghị lại đổi cách chơi.

Ninh Vân Tấn phát hiện có hai người đặc biệt thích gọi mình cùng ẩm, trong đó một người là thủ khoa khóa một của Thuận Thiên phủ, tên là Từ Bất Dụng, hắn chỉ lớn hơn mình bốn tuổi, khi trúng cử mới mười ba tuổi, ở trong mắt hắn vị này mới là thần đồng chân chính.

Một người khác là Cử tử đến từ Chiết Giang tên là Tôn Bản Thiện, giỏi nhất vẽ tranh, mặc dù mới hai sáu hai bảy tuổi, hiện giờ tranh hắn ở trong kinh đã là thiên kim khó cầu.

Ninh Vân Tấn với sự tích làm quan của hai người này không rõ lắm, khi hắn đến kinh thành, Từ Bất Dụng đã bị lưu đày bên ngoài, Tôn Bản Thiện thì từ quan chuyên nghiên cứu về kỹ thuật vẽ.

Nhưng hai người này đều đặc biệt tùy tính, mai sau không hẹn mà cùng đem cái danh hảo nam sắc ầm ĩ đến khắp kinh thành đều biết điểm ấy hắn vẫn là biết! Bởi vậy nhìn thấy hai người kia đối với mình quá nhiệt tình một chút, không khỏi có chút chán ghét đáp lại, thật sự là rất cầm thú, mình tháng sau mới tròn mười ba tuổi đó!

Khi ở trong lòng hắn đang nói thầm, mọi người một hồi thương nghị đã quyết định chọn dùng đánh trống truyền hoa, hoa rơi nhà ai thì phải ngâm lên một bài thơi mang theo cảnh tuyết mà còn phù hợp tình cảnh trước mặt.

Tuy rằng lần này ra ngoài không mang trống, bất quá Từ Bất Dụng mang cầm theo đến, liền sửa thành do hắn đánh đàn. Cúng với hoa lần thứ ba dừng ở trước mặt Ninh Vân Tấn, mà ngay cả Nhược Kỳ cũng cảm giác không đúng.

Ninh Vân Tấn định liệu trước đứng lên nói, với loại khảo nghiệm nghe phong phú nhớ ưu việt hắn ngược lại một chút cũng không hoảng hốt, “Yến thượng tuyết hoa đại như tịch, phân phân xuy lạc hiên viên thai…”

Tôn Bản Thiện ngồi ở bên tay phải Ninh Vân Tấn lắc đầu mà thở dài nói, “Xem ra chúng ta nghĩ muốn tiểu tài tử tự phạt cũng không dễ dàng.”

Từ Bất Dụng ôm cầm huyền cười nói, “Chỉ bằng phẩm cấp dung mạo của hiền đệ Ninh Vân Tấn người này, thật sự là không có người thường có thể đuổi kịp, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ngu huynh thật sự không thể tin được có nhân vật phong lưu như thế.” Hắn sau khi nói xong khen tặng còn đối diện Ninh Vân Tấn ẩn tình đưa tình mà nháy chớp mắt.

Cứ tính tướng mạo bất phàm, văn chương xuất sắc của Từ Bất Dụng, cũng là một thiếu niên lang nhanh nhẹn, nhưng bị một đại nam nhân hai mắt ẩn tình mà nhìn, hãy để cho Ninh Vân Tấn không tự giác mà nổi da gà.

Ngay tại thời điểm hắn tay ngứa nhịn không được nắm tay, lúc này đột nhiên có một nam tử mặc cẩm y màu xanh đen đi tới.

“Nghe nói Ninh công tử ở đây uống rượu, chủ nhân nhà ta muốn mời ngài qua đó cùng ẩm một chén.”

Ninh Vân Tấn đang lo không cách nào thoát thân, mắt hắn ở trên kiếm treo đệm bên hông người kia nhìn lướt qua, thì đã biết chủ nhân hắn là ai. Cùng với mấy đồng sự tương lai này xã giao, còn không bằng đi lấy lòng đại Boss đâu!

Vì thế hắn liền gật đầu nói, “Ta đây liền đi cùng với ngươi! Xin tráng sĩ đợi chút.”

Hắn quay đầu nói câu xin lỗi với người trong đình, mọi người nguyên bản không thuận theo, bất quá thấy nam tử kia khí độ bất phàm cư nhiên chỉ là tùy tùng, cũng biết chủ nhân nhà hắn lai lịch bất phàm, đành để Ninh Vân Tấn tự phạt ba chén thì thả người.

Uống xong rượu phạt, Ninh Vân Tấn tựa ở bên tai Nhược Kỳ nhỏ giọng nói, “Là vị kia, không đi không được.”

Nhược Kỳ thấy hắn chỉ chỉ trời, đã gật đầu, “Nếu là vị kia, thì không nên lại trì hoãn, ngươi mau đi đi!”

Ninh Vân Tấn cáo biệt mọi người, đi theo nam tử kia ba bốn trăm mét, thì đến một tòa nhà. Tòa nhà này tuy rằng chỉ có nhị tiến, lại bố trí vô cùng tinh xảo, vừa đi vào đại sảnh quả nhiên nhìn thấy Văn Chân đang thưởng thức một thứ như là ống nhòm chiếc hoặc là đồ chơi kính vạn hoa bằng đồng.

Văn Chân cười như không cười mà nhìn hắn hành lễ, tuy tay đem đồ chơi kia đặt ở trên bàn, “Ngươi mấy ngày nay ngược lại tiêu sái, đem phân phó của trẫm đều quên đúng không!”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần không dám.” Ninh Vân Tấn không nghĩ tới hắn ta vừa thấy mặt đã hưng sư vấn tội, nhạt nhẽo mà nói, “Chính là vi thần đã ở nhà tĩnh dưỡng lâu như thế, lại không tiếp nhận chút bái thiếp thật sự là…”

“Được rồi, biết ngươi là sợ người nói ngươi có tài khinh người. Đây không phải ở trong cung, ngươi cũng đừng mất tự nhiên, miễn lễ đi!” Văn Chân đứng lên, cười mỉm mà đi đến trước người hắn, hai tay khoát lên hai tay Ninh Vân Tấn xách đỡ đứng lên.

Ninh Vân Tấn có chút kinh ngạc, tuy rằng vài năm này quan hệ với Văn Chân trương đối thân mật, nhưng đãi ngộ này có phải hay không cũng quá tốt một chút?! Chờ đến Văn Chân thuận tay đổi thành nắm cổ tay mình, hưng trí bừng bừng mà nói, “Đi, cùng trẫm đi thưởng cảnh tuyết này.”

Từ lòng bàn tay của Văn Chân truyền đến độ nóng, đem tay hắn đông đến có chút run lên phủ đến có chút tê dại, hắn không khỏi nói thâm nói, Hoàng thượng nè, cứ tính ngài tâm tình tốt, cũng đừng động thủ động cước biết không, vi thần thật sự kinh sợ!