Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 6




“Tỷ tỷ, vì sao chúng ta mỗi lần đến xem Tiểu nhị hắn đều đang ngủ vậy?” Ninh Vân Đình vươn tay chọt chọt khuôn mặt thịt múp míp của tiểu oa nhi trong nôi, bất mãn mà oán trách nói. “Vài này nữa ta có thể lại phải đến trường học đọc sách, đến lúc đó cũng không có biện pháp mỗi ngày lại đây nhìn đệ đệ.”

“Phụ thân xin cho ngươi hơn một tuần nghỉ để ngươi ở nhà nghỉ ngơi, ngươi còn không biết đủ ư!” Ninh Xảo hân kéo tay của hắn ở trên mặt Dương Trừng làm loạn, nhìn thấy trên mặt trắng mềm của tiểu đệ đỏ lên một mảnh nhỏ, tức giận mà liếc hắn một cái, “Xem, thiếu chút nữa rách da rồi đó! Cũng bao nhiêu tuổi rồi còn không hiểu chuyện, ngươi dùng khí lực lớn như thế, nếu làm tiểu đệ khóc, coi chừng phụ thân biết rồi đánh ngươi!”

“Ta mới không dùng lực đâu!” Ninh Vân Đình tức giận nói, “Là tiểu đệ cả ngày cùng con heo con giống nhau, đùa hắn làm đến như thế cũng không tỉnh, không phải là bệnh còn chưa hết chứ!?”

Ninh Xảo Hân vừa nghe đã mất hứng, “Ngươi mới trước đây cũng là như thế, nhũ mẫu các nàng đều nói tiểu hài tử chính là phải ngủ mỗi ngày!”

“Ta mới sẽ không giống tiểu đệ lười biếng như thế! Ta cũng chưa thấy hắn mở mắt qua vài lần.”

“Ngươi cũng như thế!”

Dương Trừng hơi hơi híp mắt nhìn lén bọn chúng một cái, nhìn thấy hai bé cách chiếc nôi đã muốn cãi đến thần tình đỏ bừng, ở trong lòng bất đắc dĩ mà đảo cái xem thường, làm bộ đánh ngáp một cái lật người, đem mình cả người cuộn tròn, trong lòng lẩm nhẩm mắt không thấy thì được yên tĩnh.

Hai bé ngây thơ tranh luận cũng không thể duy trì bao lâu, bởi vì Ninh Kính Hiền đến. Hắn mỗi ngày trước bữa tối đều đến phòng Dương Trừng dạo qua, việc này đã sắp thành một thói quen của hắn, bởi vậy đem hành vi không hữu ái của hai bé bắt tại trận.

Bị phụ thân dùng ánh mắt tràn ngập uy nghiêm phủ lên, hai bé đều thành thật, mím môi cúi thấp đầu, ngoan ngoãn đứng thẳng tắp, chờ tiếp nhận chỉ dạy.

“Hai người các con ở trong phòng Tiểu nhị ầm ĩ gì đó?”

Ninh Xảo Hân chỉ vài Ninh Vân Đình nói, “Đình nhi nói tiểu đệ là heo con, con nói hắn còn không nhận sai, còn cùng con cãi.”

“Ngươi…Ác nhân cáo trạng trước!” Ninh Vân Đình tức giận đến dậm chân, trừng mắt nhìn nàng một cái, chống lại ánh mắt phụ thân lại nhịn không được chột dạ, nhỏ tiếng nói, “Con chỉ là cảm thấy tiểu đệ ngủ mỗi này không tốt.”

“Tiểu nhị vân là ấu nhi mà, vốn đã ngủ rất nhiều. Chờ hắn trưởng thành có thể cùng con chơi!” Tĩnh Tuệ đi rồi hai bé thật vất vả có chút tươi cười, Ninh Kính Hiền cũng không nhẫn tâm trách móc bọn chúng nặng nề, chỉ là dặn dò, “Lần sau đừng ở đây náo loạn, cẩn thận đem đệ đệ các con đánh thức.” Nói xong, hắn hướng trong nôi nhìn một cái, kết quả nhìn thấy tiểu nhi tử nhà mình đã ở trong nôi mở mắt, đang há môi đối với mình cười.

Ninh Kính Hiền xoay người đem bé con bế lên, bé con trong lòng ngực mềm nhũn một đoàn, như là dùng chút lực sẽ nắm hư. Bé con được mình ôm cũng không khóc không nháo, chỉ là bắt một cọng tóc của mình hướng về ngón tay chơi đùa, thoạt nhìn vô cùng nhu thuận.

“A, đệ đệ tỉnh! Ta là ca ca nà!” Ninh Vân Đình hưng phấn là nhảy dựng lên, vươn tay ở trước mắt Dương Trừng vẫy vẫy, đáng tiếc Dương Trừng để ý cũng lười để ý hắn, thậm chí không dư ra tặng hắn hai ánh mắt. Hắn đành phải ngửa đầu nhìn Ninh Kính Hiền hỏi nói, “Phụ thân, con có thể ôm tiểu đệ không?”

“Không thể. Con cũng không biết ôm hài tử.” Ninh Kính Hiền không chút do dự cự tuyệt, trên thực tế chính hắn cũng không dám ôm nhiều, sinh vật mềm nhũn như thế ôm vào trong ngực tay hắn cũng không biết đặt như thế nào, cả người không được tự nhiên, vì thế lại xoay người đem bé con đặt ở trong nôi.

Thấy Ninh Kính Hiền đem hai bé mang ra ngoài dùng bữa, Dương Trừng đánh ngáp một cái, bắt đầu vận chuyển tâm pháp yên lặng bắt đầu luyện công.

Ở trong mắt mọi người, điều này đại biểu cho tiểu thiếu gia lại muốn ngủ, vì thế hết sức tự giác mà đắp chăn nhỏ lên cho hắn, trong phòng thì lại khôi phục im lặng.

Trên thực tế đó cũng là cử chỉ bất đắc dĩ của Dương Trừng, làm một đứa bé sơ sinh không hề có năng lực hành động, trừ ăn uống ngủ ra, hắn cũng chỉ có thể dùng luyện công để giết thời gian. Bất quá nếu về sau đều phải ở Ninh gia sinh hoạt, chung quy phải học được lấy lòng cha mẹ áo cơm, bởi vậy thời gian Ninh Kính Hiền tới thăm mình hắn đều biểu hiện vô cùng nhu thuận, hơn nữa biểu hiện ra bộ dáng thật dính của hắn.

Hắn biết chỉ cần là người bình thường, được người thân cận như thế, được người dựa vào thì chung quy sẽ mềm lòng một chút, cảm thấy được gần gũi một chút, như vậy đợi cho mình trưởng thành mới có thể khoái hoạt làm Nhị thiếu gia Ninh phủ được yêu thương.

Sách lược này của Dương Trừng tiến hành thành công, Ninh Kính Hiền không chút hoài nghi, dù sao không ai lại hoài nghi một em bé đang quét tâm cơ, chút bất tri bất giác trên dưới quý phủ đều biết Nhị thiếu gia dính lão gia, chỉ cần thấy lão gia đến là muốn ôm, làm cho lão gia đem tập tục ôm tôn không ôm tử đều đánh vỡ.

Dương Trừng trước khi làm tiệc trăm ngày nhũ mẫu hắn rốt cục đổi, về phần sống chết của nàng hắn cũng chưa làm rõ, chỉ là đột nhiên phát hiện ngày hôm sau đổi người khác chiếu cố mình.

Nhũ mẫu mới tới hơn ba mươi tuổi đã có năm đứa con, kinh nghiệm chăm trẻ con phong phú, bộ dang vô cùng đoan trang, trước kia là đại nha hoàn trong phòng lão thái gia, là Phùng Tùng Bách thật vất vả ở trong người hầu lựa chọn ra, hiện tại bên trong không có nữ chủ đương gia, hắn sợ bọn hạ nhân đối với Nhị thiếu gia chiếu cố không chu toàn.

Đáng tiếc hắn tuy rằng nghĩ được chu toàn, Dương Trừng cũng không vui, người nọ lúc từng là đại nha đầu đầu giỏi nhất là nhìn người làm việc, lúc gặp chủ tử thì phụ họa làm theo, quay lưng mặt đối với tiểu nha đầu trong phòng thì trừng mắt lạnh đối đãi, từ khi được chọn làm nhũ mẫu của mình về sau người này đã bắt đầu tùy tiện, đối với nhóm tiểu nha đầu chọn tam nhặt tứ, vừa thấy đã không phải người thành thật.

Đầu năm nay ở nhà thế gia vọng tộc làm nhũ mẫu chính là cuộc sống vô cùng thể diện, nếu như nói không có ngoài ý muốn các nàng phải theo thiếu gia tiểu thư thẳng đến lớn, làm mãi đến không động được mới có thể đi hưởng vinh. Đại bộ phận gia đình quan hệ giữa nhũ mẫu cùng tiểu chủ tử so với cha mẹ ruột còn thân mật hơn vài phần, dù sao cũng là uống sữa nàng lớn lên, ân sinh, ân dưỡng, cổ nhân đều rất xem trọng, cho dù là gia đình chủ mẫu còn ở cũng sẽ cho mấy nhũ mẫu này một chút thể diện, giống như Ninh phủ này không có nữ chủ nhân trong phủ, nhũ mẫu cũng gần có thể đánh đồng với dưỡng mẫu, tự nhiên địa vị rất cao.

Nguyên bản Dương Trừng còn muốn nhịn nhịn bỏ qua, đợi cho tiệc trăm ngày của mình sau khi kết thúc, hắn đã nổi giận, quyết tâm nhất định phải đem người này đổi bỏ!

Lại làm hắn kiên định như thế nguyên do ở chỗ bạc!

Cho dù sống hai đời Dương Trừng bản tính thích gom tài lại như trước kiên định không lay được, Ninh phủ tiền bạc lui tới của mỗi phòng chủ tử là tách biệt, cho dù là như hắn một đứa bé như vậy cũng có tiểu kim khố.

Mặc dù hắn sinh ra bất qua là trăm ngày, nhưng đã muốn trải qua lễ ra đời, lễ ba ngày cùng lễ đầy tháng, trong đó trừ lễ đầy tháng trong nhà có tang lễ không có trắng trợn lo liệu, hai lễ khác bọn nha đầu nói lúc ấy trong phủ chính là vô cùng náo nhiệt, cũng thu không ít lễ vật quý giá.

Những tiền biếu thu được, lễ vật trước khi chưa phân chia quà tặng đều đến ghi sổ của chung, cũng chính là hắn chỉ thu không cần lo đáp lễ, đúng là thời điểm gom tài! Vài thứ kia đều được thu vào trong một cái rương nhỏ khóa kỹ, chìa khóa do nhũ mẫu của hắn quản lý, trở thành tiểu kim khố của mình, có thể để cho ngày sau chi tiêu.

Nếu Dương Trừng có năng lực hành động hắn đã sớm ôm rương đếm bạc, nhưng hắn còn chưa kịp thay đổi hành động, nhũ mẫu mới trước đã động thủ trước. Nếu nàng chỉ kiểm kê một lần, Dương Trừng cũng xem như nàng là tính sổ cho mình, cố tình nàng luôn luôn chọn buổi tối đem nhóm tiểu nha đầu phái đi ra noài, đem Dương Trừng để ở một bên, đem thứ tốt trong rương lấy ra xem không ngừng, nhìn như kiểu nếu đồ vật bên trong đều là không ghi sổ, chỉ sợ hận đến không thể lấy đi một ít!

Tuy rằng Ninh gia không tính đại phú đại quý, nhưng người lui tới đặc biệt là những dòng dõi thông gia đều cao a, chỗ phủ Thân vương, phủ Tả Sư đưa tới đều là thứ tốt.

Đại Hạ triều ngọc tốt, lại có tập quán nam tử đeo ngọc, lần này trăm ngày hai phủ tặng trọng lễ, phủ Thân vương đưa tới một ngọc bội hình hổ dán hoa văn, phủ Tả Sư tặng một miếng ngọc đeo thắt lưng hoa văn li hổ (rồng hổ), chẳng những là ngọc bích thượng đẳng chạm trổ ra, còn đều là ngọc Hán triều lưu truyền xuống đến nay, tuy rằng đao pháp đơn giản, nhưng tạo hình mới mẻ, lại được người bảo dưỡng đến bóng bẩy ánh nước, cả vật thể mềm nhẵn trắng nõn, làm cho người ta vừa thấy đã yêu thích không buông tay.

Dương Trừng lúc ấy liếc mắt một cái đã coi trọng hai khối ngọc bội này, ôm không chịu buông tay, đáng tiếc đầu của chúng nó quá lớn, Ninh Kính Hiền không có khả năng cho phép hắn mang theo, dặn dò hạ nhân để hắn thu vào.

Chính hắn cũng thưởng thức đồ vật không được, cố tình nhũ mẫu kia còn một bộ bộ dáng tham tiền thường thường lấy ra ở dưới đèn đánh giá, càng đáng giận hơn là trừ bỏ những đồ bằng ngọc kia, nàng còn muốn lấy kim nguyên bảo ra xem nữa, làm cho Dương Trừng thấy răng luôn ngứa.

Dương Trừng trong lòng nổi giận ghê lắm ấy, nữ chủ nhân còn thi cốt chưa lạnh đâu, quy củ trong phủ đã phá hủy, giữ một nhũ mẫu tham tài trong tay, vạn nhất về sau đem mình bán cũng không biết!

Phải đổi, nhất định đổi!

Tuy rằng hắn hiện tại ngay cả tiếng người nhỏ nhẹ cũng làm không được – vẫn không thể nói chuyện – nhưng phải sửa trị một nhũ mẫu vẫn là có thể, từ khi quyết định chủ ý Dương Trừng đã kiên quyết không uống sữa nàng. Ngày đầu còn chưa có hạ nhân dám lên tiếng hướng lên trên báo cáo, đợi cho ngày hôm sau hắn cố ý ở trước mặt Ninh Kính Hiền sau đó kêu khóc, việc này rốt cuộc bị lộ.

Nghe được hắn không chịu bú sữa, còn đã đói bụng hai ngày, Ninh Kính Hiền đầu tiên là đem hạ nhân trong phòng hắn đều mắng một lần, tiếp theo nhìn thấy tiểu nhi tử bị đè đầu cũng không chịu uống sữa, hắn cũng liền đau đầu.

Dương Trừng lần này hạ quyết tâm phải chọn một nhũ mẫu mình vừa lòng, xấu không cần, già không cần, phẩm hạnh không tốt không cần, xấu đẹp này chọn cũng được, phẩm hạnh chính là cần thời gian nhìn, cũng may hắn hiện tại người quá bé không ai biết phòng bị, người được chọn nhậm chức nhũ mẫu của hắn sau đó xui xẻo như những người khác, ở trước mặt hắn chung quy sẽ lộ chút manh mối, vì thế một khi có vấn đề, thì lại xuất hiện tình huống Dương Trừng đánh chết không uống sữa.

Muốn ở nhà thế gia vọng tộc làm nhũ mẫu tối thiểu một chút chính là phải hiểu biết tận gốc, vừa không thể giáo dưỡng quá kém, vừa phải đang ở thời kỳ đút sữa, vốn đã khó chọn người, bị Dương Trừng chọn chọn lựa lựa như vậy, sau khi thay đổi sáu nhũ mẫu, rốt cuộc làm cho hắn tìm được một người hợp ý.

Nhũ mẫu này là con dâu trưởng của ngoại quản gia Lý Nguyên phụ trách quản thôn trang, mới vừa sinh qua đứa con thứ hai không lâu, bộ dáng hơn hai mươi. Nhà mẹ đẻ nàng nguyên là làm buôn bán nhỏ, đọc qua học vỡ lòng, không chỉ biết xem sổ sách mà còn biết gảy bàn tính, mặt mày bộ dáng có chút giống mẫu thân thế thứ hai của Dương Trừng, sau khi khảo sát vài ngày phẩm hạnh cũng không thành vấn đề, vì thế Dương Trừng rốt cuộc yên tĩnh.

Thấy hắn rốt cuộc thành thật, Ninh Kính Hiền lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, gần hai tháng gây sức ép xuống, biến thành hắn cũng mệt theo. Một khi thấy Dương Trừng chống cự sau đó không uống sữa, cũng chỉ có thời điểm hắn đút mới ăn một chút, nếu không tình nguyện bị đói cũng không ăn, may mắn hắn hiện tại chuyện tình trong tay không nhiều lắm, có thể ôm tiểu tử này mang theo trên người mỗi lần cách hai giờ đút một lần, nếu không chỉ sợ sẽ đói ra bệnh rồi!

Mặc dù như thế, Ninh Kính Hiền dù sao không thể mỗi ngày chờ ở trong phủ, Dương Trừng vẫn là đói bụng vài lần, nguyên bản thật vất vả nuôi ra một chút thịt, rất nhanh đã gầy xuống, nhìn làm cho người ta xác thật có chút đau lòng.

Cuối cùng quyết định được nhũ mẫu chính là con dâu của ngoại quản gia làm cho Ninh Kính Hiền cũng có chút kinh ngạc, nếu có thể lựa chọn người được chọn thật sự không nhiều lắm, cũng có thể dùng nàng, chỉ hy vọng phụ nhân này là một người hiểu chuyện, nếu không vậy thì đừng trách mình vô tình!