Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 157




Văn Chân không phải không thừa nhận ở trong tất cả người yêu thích Ninh Vân Tấn, chỉ có mình yêu là ích kỷ nhất, cũng là người tổn thương hắn nhiều nhất. Bất luận vì hành vi của mình tìm nhiều lý do đi nữa, đều tránh không được sự thật này.

Nếu không phải mình lúc trước quyết định, hiện tại Ninh Vân Tấn chính là người thừa kết xuất sắc nhất của Đại Hạ, thông minh, năng lực xuất chúng, càng là thân phận vô cùng tôn quý, mà không phải như hiện tại, cho dù bản thân có được thiên phú xuất sắc đi nữa ở trong mắt tôn thất cũng chỉ là thân phận kém một bậc người Bát Kỳ bình thường; nếu không phải ngày ấy mình vì tâm tư của bản thân, nghĩ tất cả biện pháp đem hắn bắt lấy, hắn cũng sẽ không cho dù tài hoa vô song, lại vẫn bị người coi là người lấy sắc nịnh thần.

Tần Minh có thể cẩn thận quan tâm hắn, Từ Bất Dụng có thể không dao động ủng hộ hắn, Tôn Bất Thiện có thể dùng hết tâm cơ đi chọc hắn vui vẻ…Nhưng mà duy nhất bọn họ làm không được chính là quá mức yếu ớt. Khi giáp mặt đối diện Ninh Vân Tấn hoàn mỹ vô khuyết, bọn họ tương hình kiến truất (không bằng người), thiếu khuyết biểu đạt dũng khí yêu của mình.

Đối với người phương diện tình cảm vĩnh viễn cẩn thận quá mức, tuyệt đối không chịu chủ động trước giả giá nửa phần, rồi lại vô cùng trì độn mà nói, chỉ cần không quang minh chính đại đem tình cảm biểu hiện và biểu đạt ra, hắn sẽ vĩnh viễn làm như không thấy.

Mình đã từng còn đắc chí, mình có được người tốt đẹp nhất trên đời này, lại không có tình địch cường đại, duy nhất chọc mình ghen tị không thôi chỉ có tình cảm của hai phụ tử tình thâm mà thôi.

Hiện giờ nghĩ lại cảm thấy vô cùng châm chọc, rõ ràng hài tử hiểu chuyện lại hiếu thuận kia mới là Đích trưởng tử của mình! Nhưng mà nếu không phải mình ngày trước nhất niệm chi sai, hai người bọn họ cũng sẽ không âm sai dương thác yêu nhau.

Văn Chân lâm vào trong rối rắm, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập. Hắn ngẩng đầu, phát hiện bên ngoài Lý Đức Minh đang hết nhìn đông tới nhìn tây tìm người, nhìn bộ dáng vô cùng sốt ruột, trong thời tiết như này cư nhiên trên trán ra một lớp mồ hôi mỏng.

Hắn lau mặt, thu dọn xong tâm tình của mình, đi ra phòng Tần Minh, hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”

“Hoàng thượng đang tính tìm ngài đó!” Lý Đức Minh lo lắng mà hành lễ, nói như nổ pháo, “Tiểu Ninh đại nhân thương thế chuyển xấu, còn có bên Dục Khánh cung cũng vừa mới đưa tin, nói là Thái tử tắm rửa xong sau đó đột nhiên té xỉu, nghĩ muốn truyền Thái y đi qua đó xem điện hạ một lượt.”

Hiện tại Thái y y thuật trong cung tính ra đều bị Văn Chân hạ lệnh ở bên chỗ Ninh Vân Tấn, cũng khó trách Lý Đức Minh phải một mình lại đây xin chỉ thị. Văn Chân biết trên người Hồng Minh cũng không có ngoại thương gì, hơn phân nửa là lần này bị kinh hách, thổi gió cả đêm, đột nhiên trở lại đốt địa long trong cung khó tránh khỏi sẽ bị lạnh, nói ra hắn càng lo lắng bên Ninh Vân Tấn.

Hắn nghĩ nghĩ nói, “Gọi Hoàng thái y đi qua đi! Trẫm trước đến xem Thanh Dương.”

Lý Đức Minh nhận mệnh rời đi, Văn Chân cũng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phòng Ninh Vân Tấn. Nguyên bản một phòng có chút ồn ào ầm ĩ hiện giờ một mảnh tĩnh lặng, chỉ có Ninh Kính Hiền ngồi trên giường nửa ôm Ninh Vân Tấn, xem bộ dáng là đang truyền công, mà còn có một người Thái y giỏi châm cứu nhất đang ở phía trước hắn châm kim.

Văn Chân phát hiện sắc mặt Ninh Vân Tấn so với trước khi mình ra ngoài càng ảm đạm, thậm chí còn mơ hồ mang theo tử khí. Hắn tức đến khó thở mà nắm một Thái y hỏi, “Xảy ra chuyện gì, các ngươi không phải nói có thể trị tốt sao?”

Bị hắn lấy chính là vị Trần thái y Ninh gia thường xuyên mời, đột nhiên bị tai vạ gió bay này hắn ngoại trừ trong lòng nói thầm một chút, cũng không có biện pháp khác —— vừa rồi rõ ràng ai cũng không nói cam đoan có thể đem người cứu về. Hắn vẻ mặt đau khổ nói, “Hồi bẩm Hoàng thượng, Định viễn bá ngoại thương còn đỡ, nhưng chưởng ấn ở ngực hắn tụ tập nội lực của Tất sư, nếu không bức ra chính là đang phá hư kinh mạch nội tạng. Hiện giờ Ninh đại nhân đang thử giúp đỡ đẩy tan…”

Trần thái y lời nói còn chưa ra, đột nhiên phịch một tiếng vang lên đất, Ninh Kính Hiền cả người bị đánh văng ra, đánh vào trên trụ giường. Khóe miệng hắn chảy một tia máu tươi, đỡ ngực nói, “Xem ra ta không được, nội lực Tiểu nhị có tính bài ngoại quá mạnh. Hắn hiện giờ mất đi ý thứ, không thể khống chế được bản thân, nội lực của ta tiến vào trong cơ thể hắn ngược lại sẽ đều bị bài xích.”

Ninh Vân Tấn luyện chính là công pháp gì trong lòng Văn Chân kỳ thật đã có suy đoán. Nếu như là công pháp kia, Ninh Vân Tấn nếu không thanh tỉnh ngoại trừ công pháp đồng nguyên của mình chỉ sợ không ai có thể giúp hắn. Văn Chân nhịn không được nhíu mày lại, hỏi, “Các ngươi cứ vậy không có biện pháp để Định Viễn bá khôi phục ý thức sao?”

Chúng Thái y không hẹn mà cùng lắc đầu, trong đó Thái y viện Hồng Viện Phán nói thẳng, “Hoàng thượng, hiện tại ảnh hưởng lớn nhất với Định Viễn bá chính là nội lực Tất sư lưu lại, nếu không nghĩ biện pháp đẩy tan trước hết, chỉ sợ…”

Văn Chân trong lòng quýnh lên, vội vàng hỏi, “Vậy hắn còn có thể kiên trì bao lâu?”

Hồng Viện Phán kia nghĩ nghĩ, do dự mà nói, “Căn nguyên thân thể của Định Viễn bá rất tốt, nếu dùng canh sâm kéo dài cũng có thể kiên trì một ngày nữa.”

Đáp án này khiến Văn Chân nhẹ thở ra, chỉ là trong khoảnh khắc trong lòng của hắn đã có quyết định. “Vậy để người lấy nhân sâm tốt nhất, ngươi lại đây, bắt mạch cho trẫm, những người khác đều ra ngoài, làm chuyện mình nên làm.”

Chờ những Thái y khác từng người rời đi, Hồng Viện Phán đã đoán được hắn muốn làm gì, nhịn không được khuyên can nói, “Hoàng thượng, ngài không phải là muốn tự mình vì Định viễn bá vận công chữa thương chứ?! Việc này trăm triệu không thể đâu! Trước là nội thương của ngài cũng rất nghiêm trọng, thần lúc trước đã khuyên nhủ qua ngài không thể động võ, hôm nay ngày vốn đã…”

Hắn còn chưa nói xong, Văn Chân đã phất tay khiến hắn câm miệng. Hắn làm sao không biết, mình trước đó thương chưa lành, lại thêm thương mới, lúc này nếu hao tốn nhiều công lực đẩy tan một kích toàn lực của đại tông sư cho Ninh Vân Tấn, không nói đến rất có thể tu vi của mình ngừng lại, thậm chí có thể hoàn toàn mất đi…

Khổ luyện công lực nhiều năm như vậy, mắt thấy mình đã chạm đến cánh cửa cảnh giới đại tông sư, nếu một khi mất đi, nếu nói không đau lòng tuyệt đối không có khả năng nhưng vừa nghĩ đến người chờ mình cứu là Ninh Vân Tấn, Văn Chân phát hiện trong lòng mình cư nhiên vô cùng lạnh nhạt.

“Không cần nói thêm nữa, trẫm cho ngươi thời gian nửa ngày để nội thương của trẫm ổn định là là được!”

Cho dù hắn nói vậy, Hồng Viện Phán cũng không thể nhìn Hoàng đế xằng bậy, vẫn là khuyên nhủ, “Hoàng thượng, nếu không vẫn là từ từ, có lẽ Định viễn bá có thể đủ khôi phục ý chí hơi muộn, hay hoặc là còn có thể có những người khác có thể hỗ trợ đẩy tan…”

“Không có ai khác có thể giúp hắn, Thạch Vu Xuân có lẽ có thể, nhưng hắn đồng ý sao?!” Văn Chân lắc đầu, bất đắc dĩ mà nói, “Công pháp của Định viễn bá vô cùng đặc biệt, thời điểm hắn mất đi ý chí chỉ có thể tiếp thu nội lực đồng nguyên, Hồng Minh Hồng Tích bọn họ công lực quá yếu không thể giúp gì. Các ngươi cũng nói qua nguyên nhân hắn không có biện pháp thanh tỉnh, trẫm không có khả năng đánh cuộc tỷ lệ nhỏ như thế.”

Nói xong hắn đã đem tay áo kéo lên, để Hồng Viện Pháp bắt mạch.

Thể trạng của thân thể Hoàng đế vĩnh viễn là cơ mật của một quốc gia, Ninh Kính Hiền tuy rằng biết Văn Chân từ sau lần bệnh nặng đó thân thể vẫn luôn không tốt, nhưng không biết đã nghiêm trọng đến mức không thể động võ, nhưng mà hôm nay hắn đầu tiên là xuất kinh cùng đám đại tông sư đại chiến một hồi, vừa phải áp chế thương thế giúp Tiểu nhị trị liệu, nếu như nói chỉ là tình cảm bình thường, Ninh Kính Hiền đánh chết cũng không tin.

Phụ tử thiên gia có thể là quân thần thể diện như người lạ, có thể là cừu nhân hận muốn chết, nhưng không có Hoàng đế nào sẽ vì nhi tử làm đến mức độ này.

Thấy Ninh Kính Hiền ánh mắt phức tạp đang nhìn mình, Văn Chân ngược lại vô cùng bình tĩnh, nếu mình đã làm qua chuyện thì sẽ không không thể không thừa nhận, “Trẫm yêu hắn, cũng đau hắn. Trẫm có một thân công lực này cũng không có bao nhiêu cơ hội sử dụng, chỉ cần có thể đủ cứu hắn về, trẫm tuyệt không keo kiệt.”

Văn Chân nói rất bình thản, không có từ ngữ hoa lệ trau chuốt, nhưng đúng là phần lời nguyên sơ trực tiếp và chấp nhất từ trên người Hoàng đế mới khiến cho người ta cảm thấy rung động. Nhất là Ninh Kính Hiền rất rõ ràng, Hoàng thượng rõ ràng đã biết Tiểu nhị là thân nhi tử của hắn, lại như cũ dám không e dè nói ra phần tình cảm này, loại nghiêm túc này ngược lại khiến hắn không biết nên nói gì cho tốt!

Uống hai thuốc tăng lực, Văn Chân điều tức một hồi, cảm giác nội thương của mình ổn định rất nhiều, đã không thể đợi được mà bắt đầu vì Ninh Vân Tấn vận công chữa thương.

Hai người bọn họ nội lực chẳng những đồng nguyên, còn là bổ sung.

Văn Chân thuần dương, cương mãnh, môn công pháp này nhập môn dễ, tinh thông lại khó, nhưng khi luyện đến cực hạn, lại có thể giảm bớt thương tổn khi thi thuật đối với cơ thể, bởi vậy vẫn luôn là hoàng tộc Tông Chính phải học.

Mà công phu của Ninh Vân Tấn thuần âm, môn công pháp này điều kiện nhập môn hà khắc, tiến cấp cũng rất dễ, chẳng những có thể đề cao năng lực huyết mạch, còn có thể cải thiện tố chất và khí chất cơ thể con người.

Nguyên bản công pháp đó cũng là vẫn luôn được Tông Chính gia cất giữ, nhưng mấy trăm năm trước một lần chiến loạn bản chính bị người ăn cắp ra ngoài, cuối cùng thất lạc bên ngoài không tìm thấy.

Chính vì có những điều kiện tu luyện hà khắc đến biến thái kia, ngay cả người trong tộc cũng không có mấy người có thể luyện thành, cho nên khi đó Tông Chính gia sao chép một quyển ra để cất, xử trí người trộm sách, cũng liền không lại tốn sinh lực đuổi theo tìm sách mất.

Văn Chân không biết Ninh Vân Tấn từ chỗ nào học được công phu này, theo hiểu biết của hắn bản giấu trong tộc cũng có gần trăm năm không có người lật xem. Đối với việc này, hắn chỉ có thể cho rằng đây là một loại duyên phận trời cao an bài.

Dựa vào ghi chép, người tu luyện hai loại công pháp khác nhau khi cùng tu luyện có thể tăng tốc độ tu luyện, hơn nữa trong ghi chép đầu tiên không muốn người biết, khi một người thân đủ hai loại nội lực, vì âm dương bổ sung sẽ càng dễ dàng tiến cấp.

Văn Chân biết lần tẩu hỏa nhập ma đó tạo thành nội thương đối với cơ thể mình thương tổn rất lớn, cũng đã không trông cậy vào bản thân có thể đủ trong thời gian ngắn đột phá đến cảnh giới đại tông sư, còn không bằng thành toàn cho Ninh Vân Tấn. Ở dưới hữu ý của hắn, Văn Chân đầu tiên là mất ba ngày thời gian đem nội lực của Tất Thương Lãng ở lại trong cơ thể Ninh Vân Tấn xua tan, lại dùng thời gian hai ngày đem toàn bộ nội lực còn dư không nhiều lắm trong cơ thể mình phân bốn lần truyền tống vào trong cơ thể Ninh Vân Tấn.

Khi những dòng nội lực hai mươi mấy năm qua không màng nóng lạnh khổ luyện ra toàn bộ biến mất, Văn Chân trong lòng có chút buồn bã, hiện giờ hắn cũng chỉ là một cơ thể so với người bình thường tốt hơn một chút, rốt cuộc không có biện pháp thân thể nhẹ bay…Nhưng hết thảy so kém hơn khi nhìn thấy Ninh Vân Tấn mê man sáu ngày rốt cuộc mở mắt.

Khi Ninh Vân Tấn khôi phục ý thức cũng không mở mắt ra, tuy rằng một thân đều đau, bụng cũng trống rỗng đói đến hoảng, nhưng cũng khiến hắn phát hiện một sự thật không biết nên tiếc nuối hay là nên may mắn —— bản thân cư nhiên không chết.

Hắn có thể cảm giác được trong phòng có hai người, bọn họ canh ở bàn trà bên cạnh, đang nhỏ giọng nói chuyện.

“Tịch Nhan tỷ, ngươi nói Tần Minh ca thật sự ổn sao?”

“Các Thái y nói hắn có thể cứu lại một mạng cũng đã rất may mắn.” Tịch Nhan tiếc nuối mà nói, “Tần Minh dù sao không như côn tử và Thái tử bọn họ, có năng lực huyết mạch hoặc là nội lực hộ thân, lại không hề bảo hộ mà ở bãi thủy mộ lâu như vậy, aiz… Công tử hiểu rõ Tần Minh nhất, nếu biết được còn không biết sẽ khó chịu bao nhiêu. Diệp Hải ngươi cần phải nhớ kỹ, công tử không hỏi chúng ta có thể gạt trước.”

“Đó là tất nhiên.” Diệp Hải liên tục gật đầu, giận dữ nói, “Nhưng mà thật sự đáng tiếc, Tần Minh ca một người thông minh như vậy, hiện giờ lại biến ngốc, hiện tại ngay cả nương của hắn cũng không biết, như một hài tử.”

Tịch Nhan cũng thở dài theo, “Các Thái y nói Tần Minh không phải ngốc thật, chỉ là hiện tại cái gì cũng không nhớ, chậm rãi giáo dục vẫn là có thể khôi phục như người thường. Nếu ta nói đó cũng là chuyện tốt, thì là trong lòng hắn không phải vẫn luôn nhớ kỹ công tư!”

Ninh Vân Tấn mở to mắt hướng phía hai người nói chuyện nhìn qua, động tác nho nhỏ này của hắn đã tiêu phí không ít khí lực.

Bất quá Tịch Nhan cùng Diệp Hải mặc dù đang nói chuyện, lại không thời không khắc chú ý động tĩnh bên giường, hắn vừa động. Tịch Nhan lập tức kinh hỉ mà đứng lên, “Công tử tỉnh! Công tử thật sự tỉnh, nhan, nhanh đi thông tri cho lão gia và Hoàng thượng.”

Diệp Hải cũng vui sướng ngây ngất mà hướng bên giường nhìn một cái, vừa lúc đối diện một ánh mắt mặc dù có chút mê mang lại trong trẻo của Ninh Vân Tấn, lập tức vừa chạy vừa đi ra phòng.

“Công tử ngài rốt cuộc tỉnh rồi, lần này chính là hù chết nô tỳ! Vết thương của ngài còn đau phải không, muốn tìm Thái y lại đây nhìn xem không…”

Đối với Tịch Nhan hàng loạt câu hỏi như pháo này, Ninh Vân Tấn chỉ là chớp chớp ánh mắt, “Nước!”

“A, Công tử ngài từ từ.” Tịch Nhan xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, lập tức xoay người đến bàn bên cạnh lấy chén rót một chén nước ấm.

Văn Chân cùng Ninh Kính Hiền hai người trùng hợp đều ở trong cung Càn Thanh, nghe thấy tin Ninh Vân Tấn tỉnh, lập tức kinh hỉ một trước một sau chạy tới. Bọn họ sau khi vào cửa Ninh Vân Tấn đang nửa tựa vào trên giường, Tịch Nhan đang dùng thìa đút nước cho hăn.

“Tỉnh, tỉnh là tốt!” Văn Chân kích động đi đến bên giường Ninh Vân Tấn, thuận thế lấy chén trong tay Tịch Nhan nghĩ muốn đích thân đút hắn. Bưng chén, hắn lại như là nhìn không đủ vẫn luôn si ngốc nhìn mặt Ninh Vân Tấn, tựa hồ không tin người nhiều ngày ngủ say rốt cuộc tỉnh lại.

Ninh Vân Tấn sắc mặt so với bộ dáng ảm đạm hai ngày trước tốt hơn nhiều, ít nhất nhiều hơn chút huyết sắc, cặp mắt đen láy kia tuy rằng còn có chút mờ mịt, nhưng so với bộ dáng mấy ngày trước vẫn luôn đóng chặt, Văn Chân trong lòng đã đang yên lặng tạ ơn trời đất.

Trong lòng Văn Chân vẫn luôn thấp thỏm bất an, khi Ninh Vân Tấn rơi trong sông cái nhìn đối diện của hai người đó, khiến Văn Chân thật sự không biết nên đối mặt với hắn thế nào mới tốt. Tuy rằng biết Ninh Vân Tấn nhất định là hiểu lầm mình, cho rằng khi mình gặp phải lựa chọn không chút do dự đi cứu Hồng Minh trước.

Nhưng mà khi đó đồng tâm kết của Ninh Vân Tấn ở trên người Tần Minh, lại một thân y phục như thế, mình thật sự cho rằng người nằm trên mặt đất mới là hắn! Một khắc kia hai đại tông sư đều ngăn ở trước người Hồng Minh, mình mới lại làm như vậy…

Văn Chân trong lòng liều mạng bình ổn, đang nhĩ nên giải thích thế nào với Ninh Vân Tấn. Ninh Vân Tấn cho tới bây giờ đều là một người hiểu chuyện, cho dù hắn cùng mình một chỗ, cũng cho tới bây giờ chưa đối với mình từng có phần yêu cầu, có ý tưởng không an phận, hắn càng là vô cùng thông minh chưa bao giờ sẽ đối với chuyện ngoài tình cảm của hai người hỏi đến…

Suy nghĩ nhùng nhằn vào lúc Ninh Vân Tấn đem tầm mắt từ trên người hắn không hề lưu luyến mà xẹt qua, cuối cùng đầy nhớ nhung mà dừng ở trên người Ninh Kính Hiền mà sụp đổ.

Chỉ nghe thấy Ninh Vân Tấn dùng âm thanh biếng nhác mà mềm mại, mang theo vài phần làm nũng nói, “Phụ thân tại sao người gầy, già hơn nhiều rồi? Phát sinh chuyện gì? Chúng ta đây là chuyển nhà sao, tại sao nhi tử lại cảm giác được gian phòng lớn hơn? Bất quá nhìn bài trí này ngược lại rất không tệ, tốn không ít bạc ha!”

Ninh Kính Hiền cùng Văn Chân khiếp sự mà liếc nhau, có thể là có ví dụ Tần Minh trước, hai người tuy rằng biểu tình khác thường, lại cuối cùng không có thất thố. Ninh Kính Hiền ngồi vào bên giường, nắm tay Ninh Vân Tấn, khẩn trương mà nói, “Tiểu nhị con có còn nhớ phụ thân?”

Ninh Vân Tấn quyệt miệng nói, “Phụ thân đùa tiểu hài tử à! Nhi tử tất nhiên biết người là phụ thân, đó là dượng.” Nói xong hắn còn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Văn Chân, tựa đầu dán ở ngực Ninh Kính Hiền cọ cọ, “Biểu tình của dượng thật đáng sợ nha! Phụ thân, là Vân Tấn không ngoan khiến dượng không vui sao?”

Ninh Kính Hiền nhìn thoáng qua Văn Chân như gặp sét đánh, ôm Ninh Vân Tấn vỗ vô phía sau lưng của hắn, ôn nhu dỗ nói, “Không có! Vân Tấn nghe lời nhất, dượng chỉ là tâm tình không tốt mà thôi.” Thấy Ninh Vân Tấn ngoan ngoãn mà gật đầu, hắn mới cẩn thận hỏi, “Tiểu nhị con còn nhớ rõ chuyện trước khi đi ngủ không?”

“Nhớ rõ mà!” Ninh Vân Tấn liên tục gật đầu, nghiêng đầu nhớ lại nói, “Dượng đến thôn trang chúng ta chơi, còn ở nửa đêm, bất quá ban đêm hình như đã xảy ra chuyện gì nói nhao nhao ồn ào mà phải rời khỏi, sau đó nữa nhi tử tỉnh lại liền đến nơi này.” Vừa nói hắn vừa tò mò mà đánh giá một chút, thần tình nghi hoặc mà nói, “Thật sự là kỳ quái, trước khi ngủ con nhớ rõ ràng là mùa hè, còn nóng chết được, làm sao lần này đã tới mùa đông rồi ạ?!”

Ninh Kính Hiền vội vàng vỗ về lưng hắn, dỗ nói, “Chính Tiểu nhị không chú ý ở thôn trang bị thương nặng đó! Thế nên, liền ngủ mộng mị đến quên chút chuyện, chờ thương tốt thì tất nhiên có thể nhớ ra rồi.”

Văn Chân nhìn đối đáp thân mật giữa hai phụ tử, lại chỉ cảm thấy tâm như tro tàn.

Đó là một trong mấy lần gặp mặt có duyên với mình, Ninh Vân Tấn còn mạc danh kỳ diệu rất là chán ghét mình; lúc đó chỉ mới năm tuổi, trong thế giới nho nhỏ chỉ có Ninh Kính Hiền, người nhà Ninh gia của Ninh Vân Tấn…

Hiện giờ mình chẳng qua là một người xa lạ trong thế giới của hắn mà thôi, hài tử trước mắt này không bao giờ là Ninh Vân Tấn cùng mình đồng sinh đồng tử, cũng không phải Ninh Vân Tấn đã từng cùng mình cầm tiêu hợp tấu, lại càng không phải Ninh Vân Tấn đã từng ở trong lòng mình ngủ say lộ ra nụ cười điềm tĩnh…

Đôi tay đã từng nhấc đao kiếm, căng mạnh cung chắc, càng là phê duyệt vô số tấu chương nhịn không được run rẩy, cái chén từ trên tay Văn Chân lung lay rơi xuống đất.

Nếu nói Ninh Kính Hiền mấy ngày nay chịu đựng đến gầy mệt, vậy Văn Chân hiển lộ ra là tiều tùy, thậm chí ngay cả trên đầu cũng lộ ra mấy cọng tóc bạc.

Mấy ngày đầu Ninh Kính Hiền có thể vì nhi tử bệnh tình nguy kịch mà xin nghỉ, tuy rằng vẫn luôn canh giữ ở đây, buổi tối lại vẫn là có thể nghỉ ngơi chợp mắt một chút. Nhưng mà Văn Chân vì một đại thần liên tục bãi triều vài ngày đều là chuyện không có khả năng, cho dù đó là tế thiên giả bảo hộ quốc gia cũng không thể thuyết bất quá khứ (nói như điều đương nhiên).

Cho dù không nói đến những sự vụ quan trọng của triều chính, chỉ là Văn Chân không đưa rất bất luận thuyết pháp gì đã hạ lệnh sai binh lính bao vây phủ của một trong Các lão, cũng đã chọc đến trong kinh thành lời đồn nổi lên bốn phía, hắn không thể không đề cập nhấc tinh thần xử lý Dương Nhượng Công lần này có thể được gọi là chuyện phản quốc.

Cố tình việc này Dương Nhượng Công làm hết sức bí mật, Văn Chân trước đó căn bản không nghĩ đến một người ở vị trí thần Các lại lầm phản, ngay cả chứng cứ xác thật trong tay cũng không có, chỉ có thể trước đẩy ra một ít quan lại bao che cho nhau, tham ô nhận hối lộ vân vân đại thể vô thương kéo dài vụ án, sau đó lại sắp xếp người điều tra triệt để.

Văn Chân ngược lại muốn dùng chuyện Thái tử sinh bệnh kéo dài hai ngày không vào triều, cố tình mấy Thái y điều tra ra Hồng Minh chỉ là phong hàn, hơn nữa chung quy là khi tốt khi xấu, nói hắn bệnh đến trầm nặng, khi tinh thần tốt lại có thể ăn có thể uống, nhưng một khi chuyển biến xấu thì cả người mê man ngay được, tra không ra bất luận nguyên nhân gì vẫn luôn sốt nhẹ phát sốt, cả người có vẻ ốm yếu.

Bệnh trạng như vậy Văn Chân cũng ngại lấy làm cơ, chỉ có thể nhìn nhiều hắn mấy lần, trấn an Hồng Minh dưỡng bệnh sống khỏe.

Triều đình, chuyện Hồng Minh hỗn loạn với nhau, xác thực khiến Văn Chân phiền không thắng phiền, thậm chí khiến hắn lần đầu tiên nhấc lên thân phận của mình, tại thời điểm Ninh Vân Tấn bị trọng thương hắn nghĩ có thể bốc đồng vứt hết không quan tâm, chỉ là an tĩnh giữ hắn, bên hắn.

Ngoại trừ những chuyện đó, Văn Chân còn muốn bớt thời gian vì Ninh Vân Tấn truyền công chữa thương, chỉ có thể rút ra buổi tối tự mình canh Ninh Vân Tấn đi vào giấc ngủ, cứ như vậy hắn quả thật giống như đầu ngọn nến đang cháy. Cho dù tinh lực của hắn tốt, nhưng dù sao vẫn còn có nội thương trong người, khi nội lực của hắn dần dần tiêu tán, tiêu hao chính là nguyên khí cơ thể, việc này khiến hắn làm sao không tiều tụy.

Canh giữ lâu như vậy, đợi lâu như vậy, kiên trì lâu như vậy…Văn Chân chẳng qua là nghĩ tận lực làm Hoàng đế tốt, phụ thân tốt, tình nhân tốt, chứng minh công chuyện mình có thể làm đến hoàn mỹ nhất mà thôi, nhưng mà thẳng đến giờ phút này hắn mới biết được vì sao tục ngữ nói ‘Nhân chi bất như ý thập hữu’(Con người không được như ý vẹn toàn), không phải toàn bộ chờ mong đều có thể đủ đổi lấy kết quả tốt.

Hài tử trước mắt đang chớp hai mắt này vừa là Ninh Vân Tấn, rồi lại không là Ninh Vân Tấn của mình, không có mười năm sớm chiều ở chung, mình sẽ không yêu phải Ninh Vân Tấn. Đồng dạng, không có mười năm nương tựa lần nhau cũng vừa là sư vừa là hữu, Ninh Vân Tấn cũng sẽ không tiếp nhận mình, mình cùng hắn vĩnh viễn sẽ chỉ là quân và thần.

Sắc mặt Văn Chân thật sự quá mức khó coi, một đôi mắt của hắn lầm lầm nhìn nhìn Ninh Vân Tấn, chỉ mong có thể từ trong đó tìm ra một tia dấu vết diễn kịch là tốt rồi. Cho dù là gạt mình, thủ đoạn nghĩ muốn chạy khỏi mình cũng tốt, chỉ cần không phải chân chính quên mười năm kia, mình cuối cùng vẫn có cơ hội có thể vãn hồi.

Ninh Vân Tấn bị hắn dọa đến hướng trong ngực Ninh Kính Hiền vùi đầu, cảm giác thấy phụ thân ở trên lưng mình nhẹ vỗ, lúc này mới nhỏ giọng nói, “Phụ thân, dượng vì sao vẫn luôn dùng sắc mặt thật đáng sợ trừng nhi tử? Rõ ràng là hắn đang giận mà, vì sao còn một bộ biểu tình muốn khóc? Đại nhân thật sự là kỳ quái á!”

Đối với một Ninh Vân Tấn làm nũng, Ninh Kính Hiền không nhận thấy được không chút nào không đúng, dù sao nhi tử ngày trước vào tuổi này, thì vẫn luôn biểu hiện như vậy. Trong lòng hắn thở dài, “Tiểu nhị không sợ, dượng đối với con không có ác ý. Hắn chỉ là lo lắng cho con mà thôi.” Nói xong, hắn hướng Văn chân liếc một cái, hỏi, “Hoàng thượng, nếu không vẫn là mời Thái y đến xem?”

Như là đột nhiên gặp cứu tinh, Văn Chân từ trong giật mình phục hồi tinh thần lại, hắn lẩm bẩm nói, “Đúng, đúng vậy, tìm Thái y. Lý Đức Minh, truyền Thái y.”

Ngoài cửa Lý Đức Minh vội vàng cầm bài tử an bài người đến Thái y viện, tình huống trong phòng hắn cũng nhìn thấy, chẳng biết tại sao lại cảm thấy bóng dáng cô đơn của Hoàng thượng có chút đáng thương, người như chìm vào nước, chỉ muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng kia.