Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 135




Ninh Vân Tấn thật sự là bội phục đám người kia, đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu muốn tiến hành được loại tình huống quan viên trên dưới toàn tỉnh đều thông đồng làm bậy lừa gạt Hoàng đế thật tình rất khó.

Nói chung, Hoàng đế biết được chuyện thiên hạ thông thường nhất chính là ba loại phương pháp, mật chiết, tấu chương cùng với mật thám. Ninh Vân Tấn tuy rằng không biết quan viên có quyền mật chiết rốt cuộc có bao nhiêu, nhưng nghĩ đến toàn quốc có ít nhất hơn ngàn người, cho dù nhân số bình quân mỗi một tỉnh cũng không ít, mà mấy năm nay Văn Chân ở các nơi đào tạo ra mật thám phỏng chừng hẳn là càng nhiều.

Nếu muốn ở dưới loại giám sát ba tầng hoàn thành chuyện này, những người này quả thật cũng vô cùng cẩn thận, khó trách thời điểm đời trước có thể che giấu lâu như vậy!

Hắn đoán không được những người thực hiện, không có nghĩa Văn Chân cũng không nghĩ ra. Sau khi trở lại tẩm cung của mình, hắn sai Lý Đức Minh đem mật chiết Hồ Quảng cùng chiết tử nhóm mật thám truyền tới đều lấy lại đây, từng bản lật xem, rất nhanh hắn đã phát hiện trong đó quả thật có chút miêu nị.

Lấy một phen chiết tử của huyện Bình Giang năm Thiên Thụ thứ mười chín làm ví dụ, đầu tiên là nơi nơi cuối tháng sáu thu được mấy phần mật chiết nhắc tới Bình Giang liên tục hạ mưa to, tạo thành vùng nào đó lũ bất ngờ bùng nổ, sông suối lên nước dũng mãnh, tiếp đó là liên tiếp ven con sông nước lên xuất hiện tổn thất được báo cáo. Chờ đến tháng bảy khi lũ định kỳ nghiêm trọng nhất, vậy càng khoa trương, gần như cách vài ngày sẽ có báo cao nước lên.

Cho dù với tâm tính của Văn Chân, mỗi ngày nhìn loại chiết tử nghìn bài một điệu này, cũng khó tránh khỏi phiền lòng, có đôi khi cũng chỉ là quét lướt một cái, hiểu biết tình huống mà thôi. Mà trong tư duy của ngươi, bình thường đều có một định tính, người nhiều như vậy đều biết chuyện, làm sao có thể là giả?!

Vừa mới bắt đầu Văn Chân đều sẽ đưa chiết tử để nhóm mật thám xác nhận, nhưng tin tức phản hồi không sai biệt lắm đều là thật. Lật xem những hồi âm của nhóm mật thám gần hai năm, ngay từ đầu bọn họ đúng là mọi việc đều sẽ cẩn thận miêu tả, tri huyện nào đến khu tai nạn giúp nạn thiên tai, nông nghiệp thủy lợi bị hao tổn bao nhiêu đều sẽ từng cái sắp xếp ra, nhưng mà bắt đầu từ năm trước những hồi âm đó bắt đầu chuyên chú ở trên việc làm của quan viên, đối với những miêu tả tình huống gặp tai họa toàn bộ đều là chọn điểm mà ngừng.

Mật thám cùng mật chiết Văn Chân phái ra không chỗ nào không tấu khác nhau, mật thám chủ yếu là vì giám sát địa phương, giám sát quan viên địa phương làm việc, chủ yếu vẫn là vì phòng ngừa mưu nghịch, tranh đảng vân vân, cho nên đem trọng điểm đặt lên trên người là không có vấn đề gì. Nhưng tiếng Hán thật sự là quá mức bác đại tinh thâm, hơi chút có chút tỉnh lược, liền dễ xuất hiện nghĩa khác.

Nói ví dụ như năm trước đã có một bố chính ti từ Hồ Quảng đệ trình mật chiết lên trên, chỗ đê nào đó của thành Lăng Cơ sụp, ngập khoảng trăm khoảnh ruộng phì nhiêu, dẫn đến năm trước thu lương cất kho khó khăn, thỉnh cầu triều đình mở nạp quyên. Tuy rằng thời kỳ các triều đều có chuyện nạp quyên, nhưng loại chuyện bán quan duy trì ngân khố triều đình này cũng là Văn Chân ghét nhất, hắn biết đó chỉ là uống rượu độc giải khát mà thôi, hậu hoạn vô cùng.

Nhưng khi đó mắt xem xét cùng với Đại Thương khai chiến, thật sự là trên dưới toàn quốc nơi nơi đều thiếu khuyết lương thực, vì thế hắn liền xem xét chiết tử mật thám trình, chỉ thấy mặt trên đem tri châu tri huyện của châu nào huyện nào đều từng cái nhắc tới, đầy trên chiết tử viết đều là chuyện người nào đó giúp nạn thiên tai, liền không khỏi cho người một ảo giác, lũ lụt quả thật vô cùng nghiêm trọng, tuy rằng không đạt được nông nỗi dân chúng lầm than, nhưng ảnh hưởng lại như cũ rất lớn.

Tình huống như vậy khiến Văn Chân cuối cùng đành phải đồng ý mở nạp quyên, đồng thời sau khi xác minh rút ra lương và bạc giúp thiên tai.

Hiện tại nhớ tới, sự thật không quá phù hợp bản tính của những người đó. Hắn cũng là thân trải qua hồng thủy, giống mình một người luyện qua võ công không chú ý bị cuốn vào trong nước, cũng vô cùng nguy hiểm, mà những tên xưa nay rất sợ chết nào có khả năng sẽ chạy tới chỗ gặp tai họa.

Người khác Văn Chân có thể không biết, nhưng trong tri huyện đó có một người tên là Hà Thiếu Minh, hắn cũng biết đến.

Người này ở trong kinh xem như là một danh nhân, Hà gia tuy rằng không tính là người nhà giàu, nhưng giữ một thôn trang sinh hoạt cũng không có trở ngại. Có một lần hắn ta ở trên cây ăn quả vươn ra sân của nhà người ta hái được một trái, kết quả nhìn thấy một nữ nhân cầm dao thái hướng mình mà đến, cư nhiên sợ tới mức ôm đầu kêu to, đừng giết ta!

Phụ nhân cầm dao thái kia bị hắn biến thành dở khóc dở cười, rõ ràng mình chỉ là vừa mới mài dao trở về, thấy có người đang hái trái cây, nghĩ nhắc nhớ một chút trái chua mà thôi, không nghĩ rằng đường đường một đại nam nhân lại nhát như thế.

Sự tích này của Hà Thiếu Minh là hắn trước khi khoa cử làm ra, vốn là không nên không ai biết. Nhưng hắn khi ở Hàn Lâm viện làm thứ Cát sĩ đắc tội với người, kết quả bị lôi ra, nháo đến mọi người đều biết.

Một người nhát gan sợ phiền như thế, biết làm gương cho binh sĩ chạy tới chống lũ đê, ai tin?!

Nhắc cho Văn Chân tỉnh táo, Ninh Vân Tấn bò lên giường đề bút viết một phong thơ mới đi ngủ. Thừa dịp ngày hôm sau khi đến nha môn, hắn để Tần Minh tìm người đem thư kia ra ngoài, tiếp đó hắn liền trước đem việc này để một bên, bắt đầu cân nhắc việc đầu tiên mình muốn làm.

Tục ngữ nói đúng, một người xuyên qua không làm ra máy hơi nước, thì không đủ tư cách người xuyên qua!

Lúc trước sau khi hắn khôi phục ký ức, cũng từng mơ màng qua, nếu lại trở về Đại Hạ, bản thân mình có máy hơi nước kia thì có bao nhiêu ưu thế, vì thế hắn còn đặc biệt mà lật xem nghiên cứu qua nguyên lý máy hơi nước. Nhưng chân chính sau khi trở về Đại Hạ, hắn mới biết ý tưởng chung quy chỉ là cách nghĩ mà thôi.

Mình chỉ biết nguyên lý kỳ thật chỉ có thể làm ra một bộ máy hơi nước có thể dùng mà thôi, lại căn bản không thích hợp dùng cho sản xuất. Một bộ máy hơi nước đủ tư cách, không nói trước nhu cầu đối với vật liệu thép cùng công nghệ rèn ra, chỉ là mỗi một bộ kiện cấu tạo vật lý cũng phải lần lượt mò tìm, để cho có thể tiêu hao đạt được hiệu quả tốt nhất, cho đến lúc sức nước vượt quá, mà những tri thức đó đều là khiếm khuyến của hắn.

Hắn biết cho dù mình là tế thiên giả cũng không có khả năng trở thành toàn tài chân chính, càng không có nhiều tinh lực đi nghiên cứu, liền đem nguyên lý máy hơi nước công bố ra ngoài.

Ninh Vân Tấn năm đó vì mở rộng ảnh hưởng của ‘Tạp báo Đại Hạ’, ở trên báo đăng nguyên lý máy kéo sợi Jenny. Dù sao thứ khiến cho công nghiệp cách mạng này thật là đơn giản đến muốn mệnh, chẳng qua là một người nam nhân không cẩn thận đá ngã máy kéo sợi của vợ mình sau đó nghĩ ra điểm quan trọng.

Bởi vì mỗi lần bản thăm dò tri thức của tờ ‘Tạp báo Đại Hạ’ đăng ra đều là thứ vô cùng có ý tứ, bởi vậy phi thường chọc người chú ý, rất nhanh đã có người dựa theo thực hiện trên báo, làm ra máy Jenny đặc biệt của Đại Hạ, hơn nữa dần dần ở vùng Giang Nam mở rộng ra.

Ninh Vân Tấn học lịch sử không tồi, biết lần đầu tiên của thời kỳ công nghiệp cách mạng, bởi vì trước đó xuất hiện thoi bay tạo sợi bông cung không đủ cầu, tiếp đó mới có máy Jenny gia tăng sản lượng sợi bông trên diện rộng, bởi vậy hắn mới đặc biệt mà trước thả ra nguyên lý máy Jenny, chờ đến lúc máy Jenny tương đối thông dụng mới thả ra cách làm thoi bay, bởi vì người làm đầu tiên dùng máy Jenny ngược lại không có đãi ngộ xui xẻo của người phát minh ra máy Jenny chân chính Hargreaves – bị máy móc hỏng hóc hành hung các loại.

Sau khi do Hoàng Đạo Bà* thay đổi kỹ thật dệt, nghiệp dệt vùng Giang Nam nguyên bản chính là phát đạt nhất toàn quốc, hơn nữa sản xuất ra hàng loạt vải vóc được trong ngoài nước yêu thích, có thể nói là sản xuất bao nhiêu, có thể bán ra bao nhiêu. Tiền triều vì mở rộng gieo trồng cây bông, quy định phàm là người dân có ruộng năm mẫu tới mười mẫu, cây dâu, cây đay, cây bông mỗi cái nửa mẫu, mười mẫu trở lên gấp đôi, đồng thời đem cây bông làm đối tượng trưng thu thuế nông nghiệp, khiến cho hiện giờ cây bông đã trải rộng thiên hạ, mà nơi sản xuất nghiệp dệt bông càng là ở mười tỉnh khu quan trọng của toàn quốc đều có phân bố.

*Hoàng Xảo Nhi (Hoàng Đạo Bà), được xem là người đã khai sáng ra thời kỳ mới cho nghề dệt Trung Hoa. Đây là người đã cải tiến kỹ thuật dệt vải của Trung Quốc, nâng nó lên tầm cao mới.

Hai thứ này phối hợp máy móc dễ sản xuất nhất chính là vải bông, bởi vậy có thể tưởng tượng được đến hiện giờ nghiệp kéo sợi của Đại Hạ có sản lượng đáng sợ bao nhiêu.

Bởi vì hiện nay sản xuất vải bông toàn cầu đều tập trung tại Đại Hạ và Ấn Độ, ở những quốc gia khác, nhất là phương Tây xem như vật xa xỉ, cho nên sản lượng lớn như vậy mang đến không phải giá cả thương phẩm hạ xuống, mà là đối với thương phẩm của nước khác phá giá.

Đối với điểm này, Ninh Vân Tấn học qua kinh tế học đơn giản tất nhiên là trong lòng ngầm vui vẻ, bởi vậy càng muốn trợ giúp một phen. Nếu như có thể đem máy hơi nước làm ra, nói không chừng có thể triệt để đánh nghiệp dệt của những quốc gia khác cũng nói không chừng —— trong lòng hắn thật sự là đối với bông ngoại trong thời kỳ chiến tranh thuốc phiện đời sau và hàng dệt bông nước ngoài đối với nghiệp dệt bông của dân tộc ẩn ẩn có đả kích nghiêm trọng, phải biết trong đoạn thời kỳ lịch sử đen tối kia, lượng bông ngoại và hàng dệt bông nhập khẩu gần bằng thuốc phiện, phân biệt chiếm vị trí thứ hai thứ ba, thiếu chút nữa đem nghiệp dệt bông của dân tộc phá hủy.

Nguyên lý máy hơi nước nó là tại đầu năm Thiên Thụ thứ mười chín mới chỉnh lý xong, lục tục mất thời gian hai tháng đem nội dung hiểu biết của hắn toàn bộ đặt trên ‘Tạp báo Đại Hạ’. Tiếc nuối chính là, nếu thật sự dễ chế tạo ra như thế, người Anh cũng sẽ không chỉ vì thay đổi liền nghiên cứu nhiều năm như vậy.

Ước chừng qua nửa năm thời gian, sau khi ngự phố khoe quan, mới có người đem một phong thơ gửi đến tòa báo. Trong thư người nọ nói là mình táng gia bại sản làm ra hình thức ban đầu, nhưng không đủ bạc tiếp tục nghiên cứu chế tạo nữa chuẩn bị muốn buông tha, muốn hỏi Ninh Vân Tấn muốn hay không nhìn qua máy hắn dựa theo lý luận chế tạo ra.

Ninh Vân Tấn biết đem nguyên ý đặt ở trên báo, chờ chính là có người tò mò đi thực nghiệm, được tin này tất nhiên vui mừng quá đỗi, khéo chính là người này vừa lúc ở tại ngoại ô kinh thành, bởi vậy suốt đem liền cùng người xưng là Thạch Phi Châu gặp mặt.

Người nọ dùng lời đời sau mà nói chính là một trạch kỹ thuật, tuy rằng đọc sách rất nhiều, nhưng lại chỉ thích đùa nghịch mấy đồ chơi, cũng không đi thi công danh, là nổi danh quái nhân. Bất quá người này cũng đúng là có vài phần bản lãnh, cư nhiên thật sự gây sức ép ra một bộ máy hơi nước có thể chỉ có công suất vẻn vẹn mấy mã lực.

Ninh Vân Tấn sau đó liền vẫn luôn bỏ tiền duy trì nghiên cứu của hắn, hiện giờ thời gian một năm trôi qua, bộ máy hơi nước kia hiệu suất đã gần sáu phần trăm, đây đã là cực kỳ hiếm có, kế tiếp chờ chính là đem vận dụng trên quy mô lớn.

Hắn biết nếu muốn đem thứ này phát triển rộng, đầu tiên thì phải thu phục Văn Chân cùng năm vị Các lão, cho nên liền để Thạch Phi Châu dựa theo tỉ lệ thu nhỏ lại, làm bộ máy hơi nước tinh xảo.

Bộ máy hơi nước nhỏ này chỉ dài có nửa thước, toàn bộ dùng chính là thép tinh luyện thượng đẳng của Đại Hạ chế tạo thủ công ra. Bộ máy này dùng chính là đòn bẩy cân bằng cùng kết cấu tay phanh đến khu động bơm nước, chẳng những trang bị bơm hút không khí, xilanh cũng là hai lớp, có thể nói tuy răng nhỏ một chút, cũng là một mô hình hoàn mỹ.

Bởi vì mấy ngày nay có tang sự Tả Sư Hoành cùng với thay đổi Các lão hấp hẫn tầm mắt cao thấp của triều đình, bởi vậy hắn chuẩn bị chờ thêm mấy ngày lại lấy ra, đơn giản trước đem đồ dọn đến Tây Ngũ sở.

Vì chờ bộ máy này, thời gian Ninh Vân Tấn rời nha môn có chút muộn, bởi thời điểm chờ hắn trở lại chỗ ở, mặt 囧 phát hiện viện mình quả thật như là nhà trẻ —— hai đứa Hồng Dương Hồng Hân đang dẫn theo hai tiểu bất điểm Hồng Húc Hồng Huyên chiếm lấy chính điện của mình để người giữ bàn viết công khóa.

Vừa thấy hắn trở về, Hồng Dương đã đem bút đặt yên tiến lên đón, miệng như nả loạt pháo hỏi, “Thanh Dương, ngươi hôm nay sao rời nha môn trễ vậy, chúng ta cũng chờ ngươi thật lâu á! Bọn họ nâng là cái gì đó? Đúng rồi, chúng ta ở chỗ này của ngươi dùng bữa nha? Thứ trong tiểu trù phòng của ngươi chung quy cảm thấy hương vị ngon hơn so với chỗ ta.”

Hồng Huyên cười hì hì nói, “Tứ ca chính là một cật hóa, mỗi ngày cũng chỉ nhớ thương ăn.”

“Thật giống như ngươi không giống thế ấy.” Hồng Dương nghiêm mặt nói, “Có bản lĩnh các ngươi cứ tự mình trở về.”

Hồng Húc nắm tay Hồng Tích, đối với hắn nhướng mày, “Ta mới không cần đâu! Ngươi cùng Tứ ca đừng hòng ăn một mình.”

Mắt thấy mấy đứa nhỏ làm ầm ĩ lên, Ninh Vân Tấn chỉ cảm thấy đau đầu. Nếu như nói vừa mới bắt đầu mấy đứa này còn có chút rụt rè của Hoàng tử, nhưng sau khi bị Hồng Hân dẫn theo đến chỗ mình cọ cơm qua mấy lần, một đám đều lộ ra bản tính, ở trước mặt mình đúng là chẳng khách khí ngay được.

“Các ngươi không ở tẩm cung của mình làm công khóa, tại sao đều chạy đến chỗ này của ta?”

“Thanh Dương không chào đón sao?” Hồng Hân chớp chớp mắt, bĩu môi nói, “Ngươi không phải nói không hiểu công khóa cứ việc có thể tới hỏi sao?”

Ninh Vân Tấn còn chưa mở miệng nói, Hồng Huyên đã không khách khí mà phun tào nói, “Tứ ca, ngươi cũng tuổi lớn như vậy, giả vờ đáng yêu cũng không được yêu thích! Vẫn là đừng giả bộ.”

Hồng Dương cũng gật đầu theo, đồng ý nói, “Hồng Hân ngươi cũng là người mười tuổi, lại làm biểu tình kia quả thật không thích hợp.”

Ninh Vân Tấn xem như sợ mấy đứa này, đành phải nói, “Nào dám không chào đón các vị Hoàng tử, chỉ là sợ các ngươi không hoàn thành công khóa, ngày mai bị Hoàng thượng trách phạt đó!”

Hồng Húc người nhỏ quỷ to bước chân lớn đi đến trước người Ninh Vân Tấn, “Ninh đại nhân không cần lo lắng chúng ta ở chỗ ngươi ăn chực, sư phụ nói qua ở ngoài ăn cơm đều phải đưa bạc. Chúng ta thân là Hoàng tử, sẽ không ngay cả điều này cũng không biết.”

Nói xong cái tay béo nhỏ ở trong hà bao bới bới, tiếp đó dùng ba ngón tay thịt núc ních cầm bốn viên vàng bạc đặt ở lòng bàn tay Ninh Vân Tấn.

Ninh Vân Tấn dở khóc dở cười nhìn vàng và bạc cỡ hạt gạo trong lòng bàn tay, biết đây chỉ sợ là nội thị vì hắn chuẩn bị cho việc ban thưởng, bất quá người nhà bình thường đều hòa thành hạt dưa, hắn tốt rồi, trực tiếp biến thành gạo.

Đột nhiên trong lòng hắn vừa động, nhìn Hồng Húc nói, “Ngũ hoàng tử đây ban thưởng ta cũng không khách khí nhận lấy nha, thứ này hòa tan rất tinh xảo, nhìn thật sự cùng hạt gạo giống nhau, ngay cả đường vân cũng có, chắc phải tốn không ít công phu rồi!”

Hồng Húc nào nghi ngờ hắn, đắc ý dào dạt mà nói, “Cũng không phải ta hòa tan đâu, buổi sáng gặp Thái tử ca ca cho hắn thỉnh an, hắn hôm nay không biết tâm tình tốt ra sao, cho ta một vốc lớn đó!”

Nghĩ đến ngày hôm qua nghe nói, khóe miệng Ninh Vân Tấn cong lên một tia tươi cười, kê vàng gạo trắng sao, thì ra là thế! Chỉ hy vọng tiếp qua vài ngày, Thái tử còn có thể cười được.